Từ miệng tù binh quân Kim, Ngu Duẫn Văn biết được nguyên nhân dây ra đấu tranh nội bộ trong quân Kim, lại là vì ngôi vị Hoàng đế.
Thảo nào mấy ngày nay tinh thần của quân Kim suy giảm, lại là vì nguyên do như vậy!
Tin tức lớn như vậy dĩ nhiên phải báo cáo về Lâm An. Vào lúc Thì Quý Phong tỉnh lại, Triệu Cấu đã biết được tin tức khiến mình vừa ngạc nhiên vừa vui mừng này.
Hoàn Nhan Lượng chết!
Triệu Cấu nhìn đầu của kẻ thù giết hại cha và anh trong hộp gấm trước mặt, trong lúc nhất thời đáy lòng cảm thấy bùi ngùi. Vừa có sự sảng khoái vì đã báo được thù nhà hận nước, lại có sự ngỡ ngàng sau khi tâm nguyện nhiều năm được đền bù.
Giết chết kim chủ, vẫn là khát vọng lớn nhất trong lòng Triệu Cấu. Cái mục tiêu này rốt cuộc đã thành sự thật, nhưng Kim quốc cũng không có diệt vong, mà hoàn toàn ngược lại, hiện tại hoàng đế mới lên ngôi cực kỳ trẻ tuổi, nói không chừng sẽ có dã tâm còn lớn hơn so với Hoàn Nhan Lượng!
Quốc gia vẫn chồng chất nguy hiểm và khó khăn!
Chuyện mà Tống Tiềm lo lắng đúng là vẫn xảy ra.
Bởi vì thất bại trong trận chiến ở Trấn Giang, quân Kim bắt đầu rút quân trên quy mô lớn, ba đường chiến tuyến cùng rút lui về phía sau. Nhưng mà trong quá trình lui binh về phía sau, không thể tránh khỏi sự tàn phá ở những khu mà bọn họ đã từng chiếm lĩnh cùng một vài châu thành xung quanh, các huyện thành lân cận thành Nghiêm Châu đều gặp phải sự quấy rối của rất nhiều quân Kim bại trận.
Đám người Tri châu, Thông Phán cùng Tri Huyện Huyện úy bên dưới đều vội vàng điều động binh lính ngăn cản quân Kim, bận rộn đến sứt đầu mẻ trán. Việc Tống Tiềm mất trí nhớ bị giấu giếm cực tốt, ngoại trừ vị Tri Châu đại nhân yêu người tài kia, cũng không ai biết vị Tống Thông Phán thần thái bay cao này là một người mất đi tất cả trí nhớ trước kia. Hắn xử lý công việc còn lưu loát quả quyết hơn nhiều so với trước kia, tập hợp binh lính diều động công việc gọn gàng ngăn nắp, nhiều khi ngay cả Tri châu đại nhân cũng quên mất hắn là một người mất trí nhớ.
Bận rộn rất nhiều ngày, quân Kim dần dần rút lui hết. Ở huyện thành Tống Tiềm kéo một thân mệt mỏi sau nhiều ngày bôn ba vất vả trở lại phủ, người sai vặt vội ra đón nói: “Tống đại nhân, phu nhân của ngài lại gửi thư đến!”
Lại gửi thư tới rồi? Tống Tiềm ngẩn ra, đưa tay tiếp nhận phong thư do người sai vặt đưa tới, thuận miệng hỏi: “Đưa tới từ lúc nào?”
”Là một gia đinh họ Tần đưa tới vào ngày hôm trước, nghe nói đại nhân mang binh đi ngăn cản quân Kim, liền lưu lại phong thư này rồi đi luôn.” Người sai vặt rất cung kính trả lời.
”Ưm, đa tạ.”Tống Tiềm cầm một xấp thư thật dầy này, thân thể vốn cực kỳ mệt mỏi giờ phút này hình như lại có chút tinh thần. Nàng lại viết những gì đây?
Mặc dù lần trước hắn chỉ viết cho tiểu Ngọc đôi câu thăm hỏi thôi, nhưng thật ra thì đối với thư tình nóng bỏng mà tiểu Ngọc gửi tới này cũng ôm vui mừng mơ hồ. Cái cô gái yêu hắn rất sâu đậm đó, bụng lớn còn lặn lội đường xa ngàn dặm đến tìm kiếm tung tích của hắn – một tay chữ nhỏ thanh tú, cùng nét mặt tươi cười ngọt ngào trong mộng không ngừng hiện ra trước mặt hắn. Hắn cảm thấy một góc khuất bị đóng băng trong đáy lòng hình như đang chậm rãi hòa tan.
Nếu sự thực bọn họ là vợ chồng không thể thay đổi được - vậy mình, có phải nên hiểu rõ về người vợ kết tóc được người người khen ngợi này một lần nữa hay không?
Tống Tiềm mở từng phong từng phong thư kia ra, thì ra là một bản Hoa Gian Từ. Nàng cũng thích đọc loại tranh thơ đậm rực rỡ này sao?
Tùy tiện lấy ra một tờ, là Ôn Phi Khanh《 mộng Giang Nam 》:
”Thiên vạn hận, hận cực tại thiên nhai, sơn nguyệt bất tri tâm lý sự, thủy phong không lạc nhãn tiền hoa. Diêu duệ bích vân tà.”
Tạm dịch:
”Ngàn vạn hận, vô cùng hận ở nơi đường chân trời, núi trăng không biết đến chuyện trong lòng, nước gió không thấy cánh hoa lạc trong không trung trước mặt. Đám mây xanh biếc chập chờn chao nghiêng.”
Lại cầm lên một tờ, cũng là Ôn Phi Khanh《 Dương Liễu chi 》:
”Tỉnh để điểm đăng thâm xúc y, cộng lang trường hành mỗ vi kỳ. Linh lung đầu tử an hồng đậu, nhập cốt tương tư tri bất tri?”
Tạm dịch:
”Đèn thăp sáng y phục tiếp xúc, cùng chàng ngồi trên ghế dài đánh cờ vây. Một chấm đỏ tinh tế trên xúc xắc, tương tư tận xương chàng có biết?”
Tống Tiềm xem một tờ lại một tờ trong tập thư tiểu Ngọc làm cho người ta mang giúp tới đây, thậm chí không để ý đến ngoài cửa sổ ánh trời chiều đã ngã về tây. Cho đến khi không thấy rõ chữ viết trên giấy, mới phát giác đã đến lúc thắp đèn.
”Đại nhân, sao chưa thắp đèn?” Hạ nhân trong phủ thấy hắn đọc sách trong bóng tối, vội vàng đi vào thắp nến giúp hắn.”Đại nhân không nên quá bận rộn, vài hôm trước bị thương nặng như vậy còn chưa khỏi hẳn mà.”
Tống Tiềm khẽ mỉm cười, cũng không giải thích mình không phải là đang làm việc, chỉ là xem thư đến ngây người.
Hạ nhân thấy đại nhân đang suy nghĩ chuyện gì đó, không dám quấy rầy, lặng lẽ lui ra ngoài, một lát sau, nữ bộc đưa cơm tối đến, Tống Tiềm vội vã ăn vài ngụm, không quan tâm đến chuyện tắm rửa liền mài mực bày giấy ra viết thư trả lời cho tiểu Ngọc: “
Ngọc: Đã nhận được thư.
Sao chép sẽ hao tổn tinh thần, lấy nghỉ ngơi nhiều hơn làm đầu, đừng nên quá mức vất vả.”
Tống Tiềm nghĩ đi nghĩ lại, đánh bạo kèm thêm một câu《 thước kiều tiên 》: “”Lưỡng tình nhược thị trường cửu thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ!” ở phía sau. (Tạm dịch: Nếu tình cảm của hai người là lâu dài thì không chỉ biểu hiện ở lúc bình minh hoàng hôn!”
Tiểu Ngọc nghe gia đinh của Tần gia nói Tống Tiềm lại mang binh ra ngoài, lo lắng đến nỗi cơm nước không màng. Thư của mình có thể đưa tới nơi hay không chỉ là chuyện nhỏ, nếu Tống Tiềm lại gặp chuyện không may một lần nữa, thì nàng sẽ không chịu nổi đả kích!
Tần Xuân Nhạn thấy gương mặt tiểu Ngọc vốn dĩ đã dần dần tươi vui lại trở lên u ám, mỗi ngày tìm cách trêu chọc nói cười với nàng, còn làm những món dược thiện theo Mỹ Vị Cư của tiểu Ngọc để bồi bổ thân thể cho nàng.
Tiểu Ngọc cảm kích ý tốt của Tần Xuân Nhạn, hơn nữa Tống Tiềm cũng không truyền đến tin tức xấu gì, nàng liền cố gắng phấn chấn trở lại, ngoan ngoãn ăn một ít chén thuốc bổ. Mình đói bụng thì không sao, nhưng đứa bé thì không thể bị đói được.
Ngày mà thư của Tống Tiềm tới, tiểu Ngọc đang trong phòng ăn từng ngụm từng ngụm canh đậu đỏ. Đây là mỹ thực mà Từ Tâm sáng tạo ra - không biết ở Lâm An tình cảm của Từ Tâm và Trâu Đúc tiến triển như thế nào rồi? Tế cô tiết lộ cho mình nghe là Từ Tâm ái mộ Trâu Đ úc, thật sự là không thể tưởng tượng nổi! Từ Tâm nhỏ nhắn xinh xắn cùng Trâu Đúc cường tráng mạnh mẽ - chênh lệch cũng quá lớn.
Tiểu Ngọc miên man suy nghĩ chút chuyện không quan trọng, bỗng nhiên Huệ nương cầm theo phong thư vui vẻ đi vào nói với nàng: “Phu nhân, có thư của lão gia!”
”A!” Tiểu Ngọc vui mừng, không ngờ đưa tay ra cầm thư, ống tay áo liền hất đổ chén canh đậu đỏ lên mặt đất, vẩy tung tóe khắp nơi. Tiểu Ngọc ngại ngùng cười một tiếng, nhìn dáng vẻ vội vàng của chính mình - thật là xấu hổ muốn chết!
Nàng vội vàng lấy thư, lần này không chần chờ một chút nào, nhanh chóng mở ra xem một cái.
Quả nhiên là Thiên Thành cũng nhớ ta đấy!
Thấy câu《 thước kiều tiên 》triền miên này, trong lòng tiểu Ngọc giống như ngã vào hũ mật, ngọt không cách nào hình dung!
Nàng cười khúc khích, bao giờ thì mình có thể nhìn thấy Thiên Thành đây?
Trong lúc tiểu Ngọc mơ ước nhìn thấy Tống Tiềm, thì Nam Tống phát sinh một chuyện khiến triều đình và dân chúng hết sức kinh sợ.
Hoàng đế Triệu Cấu muốn nhường ngôi!
Triệu Yểu mới vừa được phong làm Kiến Vương không lâu bị tin vui bất ngờ làm kinh sợ đến mức nói không ra lời. Trước đây không lâu hắn còn là một Vương gia không được sủng ái, ai biết không quá bao lâu lại trở thành thái tử, mà hoàng đế thân thể khỏe mạnh lại bằng lòng xuống đài, nhường ngôi cho hắn?
Triệu Yểu giống như bị một miếng bánh nóng từ trên trời rơi xuống đánh trúng đầu choáng váng leo lên ngôi vị hoàng đế, mà Gia Nhi đang mang Long thai thì bị phong làm Hiền phi, vào ở Tây Cung.
Có người vui mừng có người buồn, nguyên phối của Triệu Yểu là Quách thị vốn dĩ nên được phong làm hoàng hậu, nhưng vị phu nhân Quách thị này vận khí không tốt, sau khi Triệu Yểu được lập làm Thái Tử lại bị bệnh nặng quấn thân mà qua đời.
Chẳng ai nghĩ tới, Triệu Cấu lại có thể ra chiêu “Nhường ngôi” này - trừ tiểu Ngọc.
Đây rốt cuộc là tại sao?