Tri Châu của Nghiêm Châu tuyên bố ra ngoài rằng Tống Tiềm vì thương quá nặng cần điều dưỡng nên tạm thời nghỉ ngơi tại dinh thự, không cần xử lý công vụ.
Tri Châu đại nhân quả rất coi trọng Tống Tiềm, chẳng những giúp hắn giấu giếm sự thực mà còn chủ động giúp hắn làm quen công vụ trong châu, để hắn có thể đi vào công vụ trong thời gian ngắn.
Mà Thích Thăng không thể không bội phục trí thông minh và nghị lực của Tống Tiềm. Tuy hắn mất trí nhớ về chuyện đã qua, nhưng những công vụ, nhân viên, chính sự rối rắm rườm rà kia, một khi là chuyện then chốt đều có thể nhớ rõ ràng rành mạch, đây chính là nguyên nhân Tri Châu dám để hắn tiếp tục công việc. Tống Tiềm không khác gì một miếng bọt biển có khả năng thấm nước cực mạnh, không ngừng hấp thu quá khứ của mình cũng như quen thuộc với chúng.
Thích Thăng định tìm Tiểu Ngọc báo tin Tống Tiềm vẫn lành lặn cho nàng biết, nhưng Tiểu Ngọc đang ở nơi nào?
Nghe đâu người cuối cùng nhìn thấy Tiểu Ngọc là tri huyện huyện Thọ An, sau khi Tiểu Ngọc rời khỏi chỗ ông ta thì không đi thăm hỏi những quan viên khác. Có Tần Xuân Nhạn và Thanh Tranh đi theo Tiểu Ngọc nên Thích Thăng không quá lo nàng sẽ làm chuyện gì điên rồ, nhưng rốt cuộc nàng đi nơi nào rồi?
Cùng lắm là trở về Lâm An nhưng ngoài Lâm An đang chiến tranh loạn lạc, mười mấy vạn nhân mã quân Kim bao vây mặt trận đến giọt nước không lọt, một nữ tử đang bụng mang dạ chửa chạy về đó sẽ không an toàn.
Theo tin tức tiền tuyến truyền đến thì quân Kim bao vây Trấn Giang hơn mười ngày, suýt nữa thì công phá thành Trấn Giang. Tường thành của Trấn Giang bị máy ném đá phá đổ mấy bận, Xu Mật Sứ* Diệp Nghĩa Vấn lâm trận bỏ chạy chẳng biết đã đi đâu, Tráo Thảo Sử chết ở trận trước, tri phủ Trấn Giang thì trúng lưu thất* của quân Kim, trọng thương rồi chết.
*Xu Mật Sứ: (枢密使) Chức quan mới đặt cuối thời Đường, do thái giám đảm nhiệm. (Theo Baike)
*Lưu thất: (流失) Đại loại là các vật dụng có thể di chuyển làm hỏng các thứ nó chạm vào. (Theo baike)
Mà Trấn Giang có thể chống cự bao ngày không mất đều là do Thông Phán* Thì Quý Phong của Trấn Giang kịp thời nhận lấy chỉ huy, thống nhất chỉ huy quân dân Trấn Giang, tấn công quân Kim thành từng đợt!
*Thông Phán: (通判) Chức vụ dưới quan lớn, trông coi vận chuyển lương thực, nhà cửa ruộng đất, thủy lợi và các công việc chờ tố tụng, còn có trách nhiệm giám sát quan trên. (Theo Baike)
“Chi Vấn, ngươi nói xem Thì Quý Phong có phải bạn tốt của ta không?” Trong dinh thự của Tống Tiềm, Thích Thăng đang ăn cơm cùng hắn. Mấy ngày qua, Thích Thăng và Tống Tiềm cùng làm việc, cùng nghỉ ngơi, điều dưỡng sức khỏe cho Tống Tiềm, cũng nói với hắn thêm một số chuyện lúc trước của hắn.
Lúc Thích Thăng đang nói chuyện tình hình chiến tranh ở tiền tuyến cho Tống Tiềm nghe, liền tiện thể nhắc đến Thì Quý Phong, kể sơ qua chuyện Tống Tiềm quen biết Thì Quý Phong trong một trận xúc cúc như nào, sau đó không chút nề hà giúp họ tìm dược liệu, còn vì hắn mà không ngại đắc tội Quận Vương Ân Bình Triệu Bá Cửu, cuối cùng là cùng hắn đề danh bảng vàng.
Tống Tiềm nghe bản thân có một người bạn tốt như vậy, trong lòng vô cùng xúc động.
“Chi Vấn, ta thực sự giận bản thân mình, sao có thể không nhớ chút gì về chuyện trước kia, quên cả người bạn tốt như vậy!”
Thích Thăng là một nam nhi chi chí nên không biết an ủi như nào, vả lại người đó cũng là một hán tử. Hắn bèn vỗ vai Tống Tiềm: “Không sao, sau này sẽ có cơ hội gặp nhau. Việc cấp bách bây giờ là nhanh chóng tìm Tiểu Ngọc để phu thê, cha con các ngươi được đoàn tụ.”
Đối với thê tử đồng cam ccộng khổ với mình, Tống Tiềm từng nghe thấy vô số lần từ miệng Thích Thăng. Nhưng không biết vì cái gì mà cảm giác rất xa lạ.
Có lẻ phải gặp nhau thì loại cảm giác xa cách này mới dần mất đi?
Nhưng gặp nhau không phải chuyện dễ dàng. Tống Tiềm là mệnh quan triều đình, không có lệnh của bên trên thì không được rời đi.
Vì thế trách nhiệm nặng nề là tìm kiếm Tiểu Ngọc đành đè lên vai Thích Thăng.
“Thiên Thành, hai ngày nữa ta sẽ về Lâm An tìm Tiểu Ngọc.” Không chắc Tiểu Ngọc ở Lâm An, song Thích Thăng cũng không nghĩ tới nàng ở Tần gia để an thai.
Trần gia Minh Châu.
Tứ tẩu vừa vã mồ hôi vừa chạy về phía căn nhà, trời nóng hầm hập như này, ai ra ngoài mà chẳng mồ hôi đầy người! Ôi dà, hết cách, làm hạ nhân thì phải làm chân chạy cho chủ nhân thôi. May lần này nàng ra ngoài không hẳn hoàn toàn không có thu hoạch!
Chưa tới phòng khách đã nghe thấy bên trong truyền ra một trận ồn ào lớn.
“Đại tẩu, tẩu có ý gì!”
Một thiếu niên áo xanh đứng trong sảnh trừng mắt nhìn Chu thị. Vóc người thiếu niên này không cao,nhưng dáng dấp khỏe mạnh, khí thế bừng bừng, mặt vuông mày rậm, tư thế oai hùng.
“Tam thúc, là thúc kinh doanh không tốt, sao lại tới đây kể khổ với ta? Chẳng phải lúc ở riêng hát hay lắm đó ư.” Chu thị không đoái hoài đến tức giận của thiếu niên kia, khí định thần nhàn cầm quạt quạt gió, còn sai một nha hoàn đấm chân cho mình.
Thiếu niên này là đệ đệ thứ xuất Trần Văn Vũ của Trần Kế Hán, do nha hoàn thông phòng của phụ thân của Trần Kế Hán sinh ra, vừa ra đời đã mất mẹ. Thân mẫu của Trần Kế Hán thấy hắn đáng thương nên nhận vào phòng mình nuôi, chỉ có điều không thân thiết với hắn cho lắm.
Trần Kế Hán đối xử với Trần Văn Vũ không khác gì thân đệ đồng bào, tạo điều kiện cho hắn đi học, ngày thường cũng hay quan tâm đến hắn. Hiện nay Trần Kế Hán qua đời, dưới chủ trương của bậc trưởng bối, Trần Văn Vũ được chia cho hai gian hàng tơ lụa.
Hắn không ngờ đại tẩu thường ngày đối xử hòa nhã săn sóc với mình, sau khi huynh trưởng qua đời liền thay đổi thành một người hoàn toàn khác, trở mặt vô tình!
Vấn đề Trần Văn Vũ gặp phải giống của Hải Đường, cũng là Chu thị cắt đứt nguồn hàng của hắn. Đương nhiên Chu thị sẽ không bảo phường nhuộm báo sai giá vải nhuộm cho Trần Văn Vũ, nàng không dám chèn ép tiểu thúc này quá đáng.
Chu thị làm vậy là có tính toán của mình. Nàng được chia chừng mười cửa hàng tơ lụa và ruộng đất, tuy nhiều nhưng hai gian hàng trưởng bối chia cho Trần Văn Vũ có vị trí khá tốt, cách bến tàu không xa. Chu thị thòm thèm gian hàng của Trần Văn Vũ nhưng không thể tranh giành trực tiếp, đành chặn đứt nguồn hàng của hắn để hắn không thể tiếp tục làm ăn, sau đó từ từ dụ dỗ hắn bán cho mình với giá thấp.
Trần Văn Vũ lại chẳng phải Trần Kế Tổ! Trần Kế Tổ lớn tuổi, lại thêm có nhà mẹ vợ làm núi dựa, Chu thị không dám dây vào hắn. Còn Trần Văn Vũ là con của vợ kế là một nha hoàn thôi, lại ít tuổi, Chu thị chẳng sợ hắn lật trời!
“Đại tẩu, chúng ta vốn nhận hàng từ cử hàng chính. Sao tẩu giao hàng cho nhị ca mà không giao hàng cho ta?”
Trần Văn Vũ vẫn chưa ngộ ra Chu thị đang có ác tâm, hắn tức giận hỏi dồn.
Chu thị chậm rãi mở miệng: Chu thị chậm rãi mở miệng: “Ui da, Tam thúc à, thúc không biết hiện nay những xưởng dệt này đều bắt nạt nữ nhân như ta, không cho ta vải tơ nguyên màu. Ta xin gia gia tố cáo mới lấy được ít hàng về, chỉ đủ cho cửa hàng chính dùng, mấy ngày trước nhị ca của thúc tới lấy hàng của ta, ta nghĩ huynh đệ một mẹ, đương nhiên là phải cho, đành đưa cho hắn một ít, nhưng hiện tại không lấy thêm ra được nữa. Tam thúc, không phải ta không muốn giúp thúc, nhưng ta là Nê Bồ Tát qua sông, tự mình còn khó bảo toàn!”
Trần Văn Vũ không tin lời Chu thị, hắn biết nhà mẹ Chu thị vốn buôn bán tơ lụa, sẽ không giương mắt nhìn nữ nhi mình bị người ta bắt nạt, nàng ta không bắt nạt người ta đã là may rồi!
“Đại tẩu mẹ góa con côi, còn trông cậy vào huynh đệ các ngươi cùng chung tay giúp đỡ đây, sao lại quay đầu nói ta có lỗi thế này? Hai đứa cháu của ngươi, ngươi làm thúc thúc không mở miệng giúp ta nuôi dạy coi như thôi, ngươi là nam tử hán hơn hai mươi tuổi còn tới giành tiền dưỡng lão của quả phụ sao?” Chu thị càng nói càng lớn tiếng, như thể Trần Văn Vũ tới giành tiền của nàng ta thật.
“Tẩu, tẩu, ta giành tiền của tẩu bao giờ!” Bản tính Trần Văn Vũ hiền hậu, bị Chu thị quấy nhiễu một hồi, không phát hiện ra cái trán đã đẫm mồ hôi. “Ta không tới chơi với đại tẩu, tẩu còn cấp hàng cho chúng ta hay không?”
Chu thị nói như chém đinh chặt sắt: “Ta không có hàng!”
Trần Văn Vũ biết nói tiếp cùng nàng cũng chỉ bằng không, thế là bực tức xoay người rời khỏi đại trạch.