Mỹ Ngọc Thiên Thành

Quyển 1 - Chương 123: Ngồi thuyền ra biển




edit: Bảo Ngân Phạm

Thích Thăng nói không lại Tiểu Ngọc, không thể làm khác hơn là tìm viện binh, cố gắng cuối cùng vậy.

Cứu binh của hắn chính là Chu Gia Nhi và Tần Xuân Nhạn.

Thích Thăng và Gia Nhi quen biết nhiều năm, tình như huynh muội. Từ khi Gia Nhi gả vào Vương Phủ, hai người vì tránh tị hiềm, cũng chưa từng lui tới, nhưng vậy mà lần này Thích Thăng lại gửi thư, Gia Nhi liền biết nhất định đã xảy ra chuyện lớn.

Chuyện Tống Tiềm mất tích, Gia Nhi cũng đã nghe sơ qua. Nàng và Tống Tiềm cũng cùng học ở thư viện đã lâu, đối với học thức và khí độ của Tống Tiềm vô cùng tán thưởng, lại thêm nàng và Tiểu Ngọc thân như tỷ muội, lúc này dĩ nhiên tâm tình rất kích động.

Gia Nhi cũng là thân nữ nhi, đối với lựa chọn của Tiểu Ngọc có cái nhìn khác Thích Thăng.

Nàng viết thư hồi âm cho Thích Thăng, nói, Tiểu Ngọc yêu Tống Tiềm, muốn đi tìm tung tích của Tống Tiềm là hợp tình hợp lý. Làm bằng hữu, có thể khuyên can, nhưng nếu Tiểu Ngọc đã quyết tâm thì cứ để nàng đi đi.

Gia Nhi suy bụng ta ra bụng người, nếu như Triệu Thận mất tích trên chiến trường, nàng cũng sẽ liều lĩnh tìm kiếm tung tích của hắn. Phụ nữ khi yêu thường rất cuồng nhiệt, lại còn mù quáng nữa!

Thích Thăng nhận được hồi âm của Gia Nhi, tâm trạng như đưa đám. Ngay cả Gia Nhi cũng không đứng về phía hắn, vậy Tiểu Ngọc rời đi, trên căn bản là chuyện đã định. Bây giờ hắn không yên tâm vì Tiểu Ngọc, nhưng mình lại không thể theo nàng lên đường —— cho dù hắn ngàn lần không muốn, nhưng nếu cứ như vậy, danh tiết của Tiểu Ngọc sẽ bị phá hủy.

Bên Gia Nhi không được, Thích Thăng chỉ có thể hi vọng bên Tần Xuân Nhạn có thể đả động Tiểu Ngọc.

Cách làm của Tần Xuân Nhạn lại đối chọi với nguyện vọng của Thích Thăng.

Lúc nàng đến Tống phủ bái phỏng thì Tiểu Ngọc đang thu dọn hành trang cũng tưởng Tần Xuân Nhạn tới khuyên mình.

Ai biết Tần Xuân Nhạn còn chưa ngồi xuống, trực tiếp hỏi nàng: "Tiểu Ngọc tỷ tỷ, tỷ biết đường đi Nghiêm Châu rồi sao?"

Vấn đề này cuối cùng cũng làm khó Tiểu Ngọc.

Tiểu Ngọc nói: "Ta để gia nhân mướn xe ngựa, mướn một xa phu có kinh nghiệm, đi bằng đường bộ." Thật ra nàng hoàn toàn không có kinh nghiệm gì trong chuyện đi xa ở thời đại này, có điều người Tống chắc là vẫn cho mướn người chứ?

Tần Xuân Nhạn mặt nghiêm túc, không chút khách khí giận dữ mắng mỏ nàng: "Tỷ hay thật đó! Không thấy ngoài kia quân Kim đang đánh tới Lâm An, người ta chạy còn không kịp, tỷ lại muốn chui vào vòng vây của quân Kim? Tỷ muốn đi, nhưng xa phu cần mạng mà, ai chịu theo tỷ đi Nghiêm Châu chứ!"

Tiểu Ngọc bị Tần Xuân Nhạn đả kích đến đầu óc choáng váng, xem ra ở thời đại không có tàu hỏa máy bay này, ra ngoài khó khăn đến vậy, còn chưa nói đến đang trong tình hình loạn lạc!

"Chẳng lẽ không có cách khác đi Nghiêm Châu sao?" Tiểu Ngọc hỏi Tần Xuân Nhạn.

Nàng biết Tần Xuân Nhạn chắc chắc là được Thích Thăng mời tới khuyên nàng, nhưng Tần Xuân Nhạn giải thích cụ thể và hiệu quả hơn Thích Thăng rất nhiều. Nếu như không có xa phu đưa nàng đi, chẳng lẽ nàng phải tự dựa vào đôi chân đi bộ hay sao?

Nhưng ngoài dự liệu của Tiểu Ngọc, Tần Xuân Nhạn lại nói: "Có cách chứ!"

Thích Thăng không nghĩ tới, cứu binh mình mời chẳng những không khuyên Tiểu Ngọc ở lại, mà còn giúp Tiểu Ngọc đi Nghiêm Châu!

Tần Xuân Nhạn nói với Tiểu Ngọc, bây giờ đường bộ không an toàn, muốn tránh vòng vây của quân Kim, chỉ có đi đường biển. Đầu tiên từ Lâm An ra biển đến Minh Châu, lại từ Minh Châu đến Nghiêm Châu, là đường nhanh nhất.

Đường biển trừ an toàn, còn có một ưu thế khác, chính là thời gian. Nếu đi đường bộ, vượt núi băng đèo, bình thường cần nửa tháng mới tới được Nghiêm Châu, huống chi bây giờ nàng đang mang thai ba tháng, căn bản không thể đi nhanh như vậy, vậy thì một tháng mới tới nơi —— điều kiện tiên quyết là, đoạn đường này cũng thuận buồn xuôi gió không gặp quân Kim hay giặc cỏ.

"Dù sao bây giờ ta cũng muốn về Minh Châu, đi theo tỷ một đoạn vậy!"

Lúc Tần Xuân Nhạn nói những lời này, Tiểu Ngọc hận không thể ôm Tần Xuân Nhạn mà hôn hai cái.

"Xuân Nhạn, ta còn tưởng rằng. . . . . ." Tiểu Ngọc áy náy nói.

"Còn tưởng rằng ta tới khuyên tỷ đừng đi, đúng không?" Tần Xuân Nhạn dĩ nhiên biết Tiểu Ngọc đang suy nghĩ gì. "Tiểu Ngọc tỷ tỷ, ta và tỷ tuy quen biết chưa lâu, nhưng cũng biết tỷ là một người quật cường, nếu cứ nhất quyết lôi kéo không cho tỷ đi. . . . . . Tỷ sẽ càng thêm lo lắng suy nghĩ, hao tổng tinh thần, đối với bào thai trong bụng không phải chuyện tốt. Ta đi cùng tỷ, ta còn có thể thường xuyên bắt mạch, chăm sóc tỷ."

Tần Xuân Nhạn phải về Minh Châu, cũng không phải bởi vì Tiểu Ngọc. Ngày hôm trước nhận được thư nhà từ Minh Châu nói tổ mẫu bệnh nặng, nhưng cha nàng thân là thái y không thể tự tiện rời kinh. Tần Vịnh tính toán để cho nữ nhi Xuân Nhạn thay thế mình về quê chăm sóc tổ mẫu, huống chi hiện giờ thành Lâm An cũng không an toàn, ngược lại bên Minh Châu thái bình hơn.

Hai người đều có tính dứt khoát, ngay đêm đó đã chuẩn bị xong hành trang tìm thuyền ra biển. Có điều đặc thù của thời kì này, muốn tìm một chiếc thuyền nhà dân để ra biển cũng không dễ dàng, đại đa số thuyền bè ở bến tàu không chở vật liệu quân dụng, thì cũng là thuyền của quý tộc với đám nhà giàu mua đậu ở đó để tùy thời chạy nạn. Cuối cùng vẫn nhờ Kiến vương Triệu Thận tìm được một chiếc thuyền vận chuyển hàng hóa tới Minh Châu, đám người Tiểu Ngọc mới có thể thuận lợi ra biển.

Thích Thăng thấy không giữ được Tiểu Ngọc, nhưng vẫn theo các nàng tới cảng biển tiễn đưa.

Tiểu Ngọc có Thanh Tranh, Xuân Nhạn chăm sóc, lại có Huệ nương, Tiểu Trân, Đinh Hương và hai tráng hán Ngưu Bưu, Trần Phú đi theo, chuyện ăn, mặc, ở, đi lại cũng không cần lo lắng. Thích Thăng kiềm chế sự lo lắng, nói với Tiểu Ngọc: "Nàng ra ngoài, cũng đừng chạy loạn, tránh cho. . . . . . Thiên thành nếu có trở lại, ta lại không thể ăn nói với huynh ấy!"

Tiểu Ngọc biết Thích Thăng quan tâm nàng, gật đầu đồng ý.

Thuyền hàng nhổ neo giương buồm, chậm rãi rời cảng biển, không bao lâu đã khuất khỏi tầm mắt của Thích Thăng.

Điền Tiểu Bảo đi theo Thích Thăng tới đưa tiễn, mặt bị gió biển thổi đau rát, cậu nói với chủ nhân: "Đại phu, chúng ta đi thôi?" Mặt trời vừa nóng, gió biển lại mạnh, mắt Điền Tiểu Bảo cũng sắp không mở ra được.

Thích Thăng gật đầu, ý vị thâm trường nói: "Đúng vậy, ta cũng nên đi!"

Tiểu Ngọc không biết, trong lòng Thích Thăn đã sớm hạ một quyết định.

Hắn cũng phải đi tìm Tống Tiềm!

Lúc này đang giữa hè, từ Lâm An lên đường đến Minh Châu, phải đi hai ngày đường biển.

Vừa mới ra biển, Tiểu Trân và Huệ nương bắt đầu bị say sóng, chẳng những chóng mặt, buồn nôn, còn đổ mồ hôi lạnh. Ngay cả hai đại nam nhân bọn Ngưu Bưu cũng có chút chịu không nổi, chạy lên boong thuyền nôn một lần. Tần Xuân Nhạn và Đinh Hương vốn là ngồi thuyền tới Lâm An , phản ứng say sóng cũng không nhiều như vậy.

"Người ngồi thuyền lần đầu vốn sẽ như vậy." Tiểu Ngọc ngược lại đang chăm sóc Huệ nương: "uống thêm miếng nước, nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi."

"Cám ơn phu nhân. . . . . ." Huệ nương nằm trong khoang thuyền, suy yếu nói không nên lời. Chị cũng thắc mắc vì sao bình thường mình khỏe như trâu mà bây giờ mềm yếu không còn chút sức, mà phu nhân lại giống như cá gặp nước chẳng sao cả?