Mỹ Ngọc Thiên Thành

Chương 97: Tân khoa trạng nguyên




Huệ nương được Tiểu Ngọc dặn dò mang theo Nguyệt Hạ và Xuân Tư đem quần áo mùa đông đi phơi nắng, mới biết mùa xuân đã sắp trôi qua.

Nàng tới nơi này, đã gần một năm.

Thời gian qua thật mau!

Tiểu Ngọc vô vàng cảm thán thời gian trôi, nàng căng thẳng đợi tin tức Tống Tiềm thi đình trở về.

Chẳng qua mới đi có nửa ngày, sao cảm giác lại lâu như vậy?

Nàng nhìn mặt trời, lại dặn dò gia nhân tháo chăn nệm đi giặt.

Đám người làm đều biết hôm nay là ngày lão gia đi thi đình. Sáng sớm sau khi phu nhân đưa lão gia ra cửa, thì bản thân giống như con ong nhỏ chăm chỉ xoay tới xoay lui, nhất định nàng đang vô cùng nóng lòng?

Lúc mặt trời ló dạng, hoàng đế Triệu Cấu cũng đã đi tới Giảng võ điện.

Không có hoàng đế nào lại cho mình là một hôn quân, cho dù là người như Triệu Cấu để lại tiếng xấu đời sau.

Trên thực tế, Triệu Cấu còn chăm chỉ hơn phụ thân Tống Huy Tông Triệu Cát chết nơi tha hương.

Hơn ba mươi năm làm đế vương, gần như ông không có một ngày thư thái. Lưu vong, không ngừng lưu vong, từ phương bắc đến phía nam, theo lục địa ra hải đảo, lúc nào trái tim cũng treo giữa không trung. Không chỉ lo lắng người Kim tùy thời quấy nhiễu, còn lo lắng ca ca Tống Khâm Tông Triệu Hằng bị bắt làm tù binh ở nước Kim đột nhiên trở về, thì ông ngày cả hoàng đế lưu vong cũng không làm được.

Nhưng trong hoàn cảnh gian nan như vậy, Triệu Cấu cũng đau khổ chống đỡ ba mươi năm.

Ông rất coi trọng nhóm tiến sĩ trong kì thi đình này. Nghe Kim Trung nói, năm nay bài thi của nhóm tiến sĩ đều có trình độ cao, trong đó đủ mọi kì tài, xem ra mình phải tuyển chọn thật kĩ mới được.

Đương nhiên, quan viên chấm thi phải tới sớm hơn hoàng đế, một đám mặc quan phục nghiêm chỉnh, cùng đợi hoàng đế triệu kiến.

Lễ bộ Thị Lang Kim Trung cầm sẵn danh sách chờ đợi. Năm nay ông là phó chủ khảo, nhiệm vụ chính là chọn những bài thi tốt trong kì thi đình cho hoàng đế xem qua.

Có thể nghĩ, Kim Trung có quyền quyết định rất lớn với các thứ bậc tiến sĩ. Có thể đảm đương trọng trách lớn như vậy, chứng minh Kim Trung vẫn rất được Triệu Cấu trọng dụng.

Lại bộ Thượng Thư cùng Tham Tri chính sự lén sớm cùng kim trung đạt thành chung nhận thức, bọn họ con đều đã muốn thông qua tỉnh thử, chỉ cần kim trung ở bọn họ bài kiểm tra càng thêm thượng hồng vòng, lại cùng Triệu Cấu nói thượng vài câu lời hay, tiến vào tam giáp đã là không hề nghi ngờ chuyện tình .

Về phần Thì Quý Phong đứng đầu bảng thi tỉnh, vốn được Kim Trung chú ý. Thì Quý Phong tuy nói xuất thân cũng không hiển hách, chỉ là con của một võ tướng, không phải con nhà thư hương, nhưng phụ thân của hắn – Thì Ngộ Hào là đại tướng quân, tay cầm binh quyền, bản thân hắn lại là người rất mực tài hoa, cũng nên cân nhắc một chút.

Thi tỉnh có bốn đề mục: Một là thi đại kinh, hai là kiêm kinh, ba là luận, cuối cùng là sách. Nhưng đến khi thi đình, chỉ còn lại đề sách, viết hơn hai ngàn từ.

Tống Tiềm và Thì Quý Phong ở giữa mấy trăm tiến sĩ tiến vào Giảng võ điện, hành lễ với hoàng đế, lại quay về chỗ các quan viên, nhận đề thi rồi về chỗ bắt đầu làm.

Triệu Cấu ngồi ở ngai rồng trên cao, nhìn dưới đài chúng thư sinh miệt mài viết, cử chỉ chừng mực, trong lòng có một chút vui mừng.

Có thể thông qua thi tỉnh, tất nhiên sẽ không là người tài trí bình thường. Bọn họ phần lớn lấy đề thi xong đã suy nghĩ ngày, rồi múa bút thành văn, không đến thời gian một nén nhang, còn có người nộp bài thi.

Kim Trung và vài quan lại ở Lễ bộ khẩn trương chấm bài thi, nhìn thấy bài viết tốt hoặc là bài của “nội bộ”, liền dùng bút son vẽ một vòng màu đỏ bên trên.

Qua hai nén nhang, toàn bộ thí sinh đều đã hoàn thành, đồng loạt khom người đứng trang nghiêm, cùng đợi hoàng đế phê duyệt.

Kim Trung cung kính hai tay trình bài thi lên.

Triệu Cấu lấy những bài thi Kim Trung vẽ vòng đỏ xem qua một lần, khi thì nhíu mi, khi thì mặt giãn ra. Đừng thấy Triệu Cấu không phải là một quân chủ có tài chính trị, thư pháp và văn chương của ông, lại kế thừa thiên phú của phụ thân Triệu Cát, cho dù trong lịch sử mấy ngàn năm của Trung Quốc thì cũng được xếp là hoàng đế tài tử đứng nhất nhì.

“Kim Trung, trong những bài thi này, có bài nào đặc biệt mới mẻ độc đáo hay không?” Triệu Cấu một bên lật xem một bên hỏi, Kim Trung đứng hầu một bên.

Kim Trung biết cơ hội tới, thêm vào mấy câu: “Bài này, còn có bài này, đều rất xuất sắc.” Ông đều khen ngợi những bài thi của “nội bộ”.

Triệu Cấu nhìn kỹ, nhíu mày. “Văn vẻ không tệ, nhưng chữ viết -- đúng là bình thường. Xem lại một chút.”

Mỗi người đều có tiêu chuẩn thẩm mỹ, Triệu Cấu rất coi trọng thư pháp.

Kim Trung không khỏi có chút thất vọng, những người này, biết rõ hoàng thượng yêu thư pháp, lại không chịu khổ công luyện chữ!

“Cố Khai?” Lật đến bài thi của Cố Ái Sinh, Triệu Cấu đột nhiên dừng lại.

“Ai là Cố Khai?”

Chúng sĩ tử dưới đài ngạc nhiên, người này lại được hoàng đế tự mình điểm danh, xem ra vô cùng xuất chúng nha!

Cố Ái Sinh theo quy củ khoan thai bước tới trước hành lễ với Triệu Cấu, khoanh tay mà đứng.

Triệu Cấu không hỏi gì, chỉ là tinh tế đánh giá hắn một chút, khẽ gật đầu.“Được rồi, ngươi cứ về chỗ đi.”

Mọi người càng thêm kỳ quái, chẳng lẽ hoàng thượng không phải muốn hỏi hắn chuyện gì sao? Sao lại chỉ nhìn hắn mà thôi?

“Tống Tiềm lại là ai?”

Triệu Cấu bỗng nhiên lại nêu ra một cái tên.

Lúc Triệu Cấu nhìn đến Tống Tiềm, lại lộ ra vẻ tươi cười.

“Ngươi chính là Tống Tiềm? Ngươi này -- ừ, tuổi không lớn, kiến thức cũng không tệ lắm! ‘Thưởng nghi theo cùng, phạt nghi theo đi’, hai câu này xuất từ điển tịch nào?”

Mọi người không khỏi lộ ra ánh mắt hâm mộ lẫn ghen tị. Người này cư nhiên có thể làm cho hoàng thượng tự mình hỏi câu chữ của hắn!

Tống Tiềm không kiêu ngạo không siểm nịnh, chậm rãi đáp: “Viết văn, vì sao lúc nào cũng phải nói có sách, mách có chứng? Hai câu này, là thần mình nghĩ ra được.”

“Vì sao phải nói có sách, mách có chứng? Ha ha ha, tốt, tốt! Nói rất đúng.” Triệu Cấu hôm nay tâm tình không tệ, nghe được Tống Tiềm dùng giọng điệu không tính là kính cẩn trả lời, cư nhiên không giận lại cười.

“Tống Tiềm, văn chương của ngươi rất tốt, chữ viết cũng coi như có chút phong cách. Ta sẽ ra một để bài cho ngươi, thế nào?”

Cả đám sĩ tử dưới đài đều giật mình, ngay cả nhóm nội thị hầu hạ Triệu Cấu nhiều năm lẫn bọn quan viên đều mở to hai mắt nhìn.

Hoàng thượng ra thêm đề bài ở trường thi?

Đây là vinh quang cỡ nào chứ!

Tống Tiềm vẫn là bộ dáng bình tĩnh thong dong kia, đáp: “Tống Tiềm tạ ơn!”

Triệu Cấu nhìn xem bốn phía, nhìn thấy cây hòe già ngoài điện có mấy tổ chim và vài con chim khách ríu rít kêu, liền ra vế trên --“Thước táo nha đề, cùng tồn tại chi đầu đàm hoạn phúc.”

Triệu Cấu nói: “Tống Tiềm, ngươi có thể đối ra vế dưới không?”

Mọi người nín thở nhìn Tống Tiềm, nếu ánh mắt có thể giết người, bây giờ hắn đã chết hơn trăm lần.

Nếu là người bên ngoài, không chừng sẽ bởi vì quá căng thẳng mà nói không nên lời.

Nhưng Tống Tiềm lại không lộ ra chút bối rối nào. Hắn cũng ngẩng đầu nhìn ngoài điện, thấy một đám chim yến bay qua bầu trời, liền vui vẻ đáp: “Yến đến nhạn hướng, gặp lại trên đường đàm xuân thu!”

Câu này vừa ra, toàn trường chấn động!

Triệu Cấu lại vỗ tay cười nói: “Hay cho câu ‘Đàm xuân thu’! Quả nhiên đại lượng!”

Hắn cầm lấy bài thi của Tống Tiềm, nói: “Ừ, nghị luận xác thực, dùng từ hoa mĩ, xếp thứ nhất, tốt!” Cầm bút son, trên bài thi vẽ ba vòng tròn đỏ.

Bây giờ ai cũng đều hiểu rõ, Tống Tiềm chính là tân khoa trạng nguyên năm nay!

--- ------