Mỹ Ngọc Thiên Thành

Chương 67: Đông đi xuân tới




Tiểu Ngọc bị Tống Tiềm "Nhốt" ở nhà nghỉ ngơi hơn nửa tháng.

Tuy nói lần này hữu kinh vô hiểm, nhưng đã để Tống Tiềm gánh đủ tâm sự, sau khi trở về dĩ nhiên là hung hăng khiển trách Tiểu Ngọc một phen. Tiểu Ngọc tự biết đuối lý, không dám cãi lại, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn nghe mắng.

Mọi người nhất trí bởi vì nàng bị kinh sợ nhiều như vậy, lại trúng một chưởng của Thì Quý Phong, cũng nên tĩnh dưỡng một thời gian mới phải. Tiểu Ngọc không thể ngăn cản ý tốt của mọi người, chỉ đành phải nghe lời để Thích Thăng chữa thương cho nàng, vừa giống như con gấu trúc được mọi người che chở, nhốt trong nhà hết ăn rồi ngủ, hết ngủ lại ăn. . . . . .

Chuyện ở Mỹ Ngọc phường, cũng giao cho Thủy Thanh Vân xử lý, quyết định quan trọng thì do Tống Tiềm và Thích Thăng tới lo liệu, tóm lại phải không phiền nàng hao tâm tổn sức.

Đám tỷ muội cũng đến thăm nàng, Chu Gia Nhi và Tư Đồ Thanh Tranh coi như trầm tĩnh, cũng không kích động lắm, Văn Quyên gặp nàng thì lại khóc mù trời ——

"Tiểu Ngọc tỷ tỷ, oa oa oa, ta thật là sợ sau này không được gặp tỷ nữa. . . . . ."

Tiểu Ngọc bất đắc dĩ nhìn Văn Quyên trước mặt nàng vừa khóc vừa cười, thở dài không thôi. Ai, để cho mọi người lo lắng, thật không đúng! Sau này làm việc nhất định phải cẩn thận hơn mới được.

Tú Tâm và Hải Đường đến thăm nàng thì thuận tiện mang đến tin tức mới nhất từ Cúc uyển.

Quan Quan che giấu tội phạm, vốn chính là tội nặng, nhưng người đã chết rồi, cũng không cách nào truy cứu nữa. Có điều Cúc uyển và Lệ Hương phường đều bị tịch thu rồi, kỹ nữ Cúc uyển đường ai nấy đi, nghe nói Tiểu Tình kia không biết bị gì, cắt tóc, làm ni cô.

"Ai, nhớ tới trước kia, cùng nàng ta giành ngôi hoa khôi. . . . . . Bây giờ người đã đi rồi, ta một chút vui mừng cũng không có."

Hải Đường ngậm ngùi, nàng và Quan Quan tranh đấu nhiều năm ở Hoa phố, từ khi nàng treo biển hành nghề đã đấu đá qua lại. Bây đột nhiên đối thủ không còn, Hải Đường giống như mất đi ý chiến đấu. Tranh tranh, đấu đấu, tranh danh vị, xem ai kiếm được nhiều tiền hơn, những thứ này. . . . . . Bây giờ nghĩ lại, cũng chỉ là mây bay.

Tú Tâm cũng nói: "Ta lại bội phục chấp niệm nàng ấy. . . . . . Chết cũng phải cùng người yêu chết cùng một chỗ."

Tiểu Ngọc kể cho bọn họ nghe chuyện xưa của Quan Quan và Tiển Bỉnh, các nàng lúc ấy nghe xong cũng trầm mặc. Thật ra Tiểu Ngọc cũng không rõ ràng lắm trước kia Quan Quan và Tiển Bỉnh đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ những lời bọn họ nói cũng có thể đoán được một hai phần.

Đợi đến khi Tiểu Ngọc đeo bám lải nhải với Tống Tiềm thành công đạt được ‘phép ra cửa’, thời tiết đã chuyển sang rét đậm.

Tống Tiềm gần đây trông nom Tiểu Ngọc vô cùng nghiêm, Tiểu Ngọc nhiều lần oán thầm hắn "Mùi phong kiến gia trưởng ngày càng nặng", nhưng cũng biết mình quá lỗ mãng dọa Tống Tiềm hoảng sợ. Thật may là thừa dịp chuẩn bị đông chí náo nhiệt, Tiểu Ngọc làm nũng lải nhải với hắn hồi lâu, Tống Tiềm mới đồng ý cho nàng ra ngoài đi dạo một chút.

Đông chí là ngày lễ người Tống vô cùng coi trọng, coi như trong nhà nghèo hơn nữa, đến tiết đông chí cũng cố hết sức lo liệu đồ ăn thức uống, Tế tự tổ tiên. Về phần vui chơi ngoài đường phố ..., là loại hình giải trí người đương thời rất ưa chuộng. Nhà ngói câu lan, ngày đêm ca múa, một cảnh tượng thái bình, ai có thể nghĩ tới đây là thủ đô thứ hai của vương triều lưu vong?

Tiểu Ngọc cùng Tống Tiềm đi dạo trên đường, nàng còn thỉnh thoảng làm nũng Tống Tiềm để hắn mua một ít đồ ăn vặt, Tống Tiềm cưng chìu trách cứ nàng: "Ăn linh tinh, nàng chỉ thích ăn những thứ lặt vặt này, ăn cơm đàng hoàng thì không thấy nàng ăn bao nhiêu. Xem nàng nhỏ gầy biết mấy?"

Tiểu Ngọc ánh mắt hình viên đạn nhìn Tống Tiềm, chu miệng nói: "Ta đã không tính là gầy nữa, chàng cứ nhìn bọn nha đầu trong nhà đi, chàng không thể trách ta vóc người nhỏ được chứ?" Vóc người của nàng ở thế kỉ 21 không biết chuẩn thế nào đâu, bây giờ cũng không phải là Đường triều càng mập càng đẹp, Thiên Thành làm gì luôn muốn nuôi người ta cho mập chứ. Ở nhà cả ngày lẫn đêm để cho Huệ nương hầm canh cho mình, còn nói Thích Thăng kê toa thuốc bổ, muốn đem mình thành động vật quý hiếm cần bảo vệ sao.

Lúc đi ngang đoạn đường phồn hoa của Thiên phố, Tiểu Ngọc"Hả" một tiếng dừng bước, nơi này sao có ba gian cửa hàng lớn như vậy lại niêm phong, không ai làm ăn à?

Tống Tiềm nhìn theo ánh mắt Tiểu Ngọc, bĩu môi không lên tiếng. Tiểu Ngọc nhìn thật lâu mới phản ứng được, a, đây không phải là Lệ Hương phường sao? Bị hạ bảng hiệu đóng cửa tiệm, cũng không nhận ra được.

"Thiên Thành, chỗ này là quan phủ tịch thu sao?"

Tống Tiềm nói: "Cũng gần như vậy. Nghe nói quan phủ đang chuẩn bị phát mãi."

Chuẩn bị phát mãi?

Tiểu Ngọc vừa nghe bốn chữ này nhất thời tinh thần tỉnh táo, chuyện này với công ty bất động sản đời sau bán đấu gia cũng gần giống nhau nha, vậy có phải ai cũng có thể tới mua?

Trên đường vê nhà, Tiểu Ngọc một mực nghĩ tới vấn đề này, Tống Tiềm cùng nàng nói chuyện nàng cũng không trả lời. Tống Tiềm không biết suy tính trong lòng nàng, còn tưởng rằng thấy Lệ Hương phường gợi lên tâm sự của nàng. Ai biết được buổi tối, Tiểu Ngọc lại nói với hắn, muốn mua cửa hàng Lệ Hương phường!

"Không được!" Phản ứng đầu tiên của Tống Tiềm là phản đối.

"Nàng còn không biết sợ sao? Ta không thể cho nàng đi trêu chọc tới người nào nữa đâu." Tống Tiềm lạnh mặt, kiên quyết không cho Tiểu Ngọc ra ngoài làm ăn. Ngay cả chuyện của Mỹ Ngọc phường cũng không muốn để nàng quan tâm nhiều.

Tiểu Ngọc cũng không sợ Tống Tiềm cau có, nàng biết trong lòng hắn lo lắng cho nàng, hơn nữa nhược điểm của Tống Tiềm chính là —— chịu không được "công phu lải nhải" của mình.

Mua Lệ Hương phường tuy nói chẳng qua là nàng nhất thời cao hứng, nhưng lại không phải là nói giỡn. Ba gian cửa hàng này ở khu vực sầm uất, đúng là món hời có thể gặp mà không thể cầu, sao có thể bỏ qua cho được?

Từ hôm đông chí trở đi, Tiểu Ngọc ngày đêm ở bên tai Tống Tiềm ‘thổi gió’, lúc đầu Tống Tiềm còn có thể lạnh nhạt thờ ơ, bị nàng nói mãi dần dần cũng không chịu nổi. Tiểu Ngọc làm cô giáo cũng không phải vô dụng, nói chuyện có đầu có đuôi, lúc nào cũng giành được ưu thế, nhớ năm đó câu lạc bộ văn nghị luận xã hội còn do nàng làm chủ bút nữa là, chuyên viết bản thảo dùm hội viên, được rất nhiều khen ngợi. Muốn thuyết phục một Tống Tiềm, cũng không phải chuyện khó khăn! Có điều cơm phải ăn từng miếng, chuyện phải làm từng giai đoạn, bây giờ quan trọng nhất là để Tống Tiềm bỏ lệnh cấm túc đối với mình!

Tiểu Ngọc từ từ tránh thoát "Ma trảo" của Tống Tiềm, chạy tới cửa hàng lo chuyện làm ăn. Thủy Thanh Vân đau khổ cán đáng một tháng, có cảm giác thuyền nhỏ chịu không nổi gỗ lớn, thấy bà chủ cuối cùng cũng được ra ngoài, rốt cục tìm về được chỗ dựa, mọi người cũng vui mừng vô cùng.

"Chàng xem, tất cả mọi người hi vọng ta trở lại làm việc nha, chàng cũng không cần cả ngày nhốt ta trong nhà nữa!" Tiểu Ngọc được lợi nên khoe mẽ, xông tới trước mặt Tống Tiềm cười đắc ý, Tống Tiềm thật hết cách với nàng kiều thê này. Nghe nàng hết vậy! Chẳng qua là Tống Tiềm định ra quy định, về sau Tiểu Ngọc ra ngoài, nhất định phải mang theo hai nha đầu một hộ viện, không thể một mình chạy loạn khắp nơi. Tiểu Ngọc liên tục vâng vâng dạ dạ, bộ dạng ngoan ngoãn kia đến những nữ nhân viện nhìn cũng cảm thấy buồn cười.

Phu nhân ơi, thật sự người sẽ nghe lời sao!

Một ngày Thích Thăng mang theo túi thuốc mới hào hứng chạy đến Mỹ Ngọc phường cho Tiểu Ngọc nhìn thành quả nghiên cứu mới nhất của hắn.

Hai tháng trước Tiểu Ngọc đã giao cho hắn phải cải tiến phương pháp “Phì châu tử” của người đương thời rửa mặt, tắm rửa, giặt quần áo.... Thời đó mọi người giặt quần áo đa phần dùng bồ kết, còn gọi là Tạo giác. Mọi người tắm hay rửa mặt chỉ dùng nước sạch, người có điều kiện tốt hơn, sẽ mua "Phì châu tử" để dùng.

"Phì châu tử" này với Tạo giác đều là thực vật, nó thân to rễ dài, thịt dày, mỗi năm đến cuối mùa thu, mọi người thu hoạch quả, nấu chín đảo nát, thêm hương liệu, phơi nắng, trộn thêm phụ gia là có thể sử dụng. Tạo giác ở Lâm An sản lượng ít, ngược lại hạt phì có nhiều hơn.

Về phần người giàu sang nhất, thì dùng "Tẩy đậu" để tắm. Tẩy đậu quá đắt, Tiểu Ngọc chưa dùng qua, nhưng từng nghe Thích Thăng nói đến. Rửa sạch tuyến tụy của heo, sau khi bỏ mỡ thì khuấy thành hồ, lại thêm bột đậu, các loại hương liệu, sau khi trộn đều hỗn hợp, để khô tự nhiên là được. Chế luyện phức tạp, tiền vốn hơi cao, dĩ nhiên là nhà quan lại quyền quý, cung đình mới có cơ hội sử dụng.

Tiểu Ngọc thật ra đã suy tư rất nhiều, seri sản phẩm Mỹ Ngọc phường của mình có phải cần hoàn thiện thêm hay không. Mỹ phẩm dưỡng da đã có, phấn son trang điểm cũng có, nhưng sữa rửa mặt vẫn chưa có, làm sao bổ sung bây giờ? Những sản phẩm rửa mặt đương thời, nàng cảm thấy chúng rất thô. Nàng từng thương lượng với Thích Thăng, muốn làm ra một loại sản phẩm rửa mặt tinh xảo, đáng tiếc sau đó sự việc bộn bề, nàng thiếu chút nữa đã quên mất chuyện này.

Thích Thăng vậy mà chưa quên, hơn nữa còn thật sự làm được, khiến Tiểu Ngọc vui mừng quá đỗi. Mấy tiểu cô nương vây quanh nhìn túi thuốc Thích Thăng mang đến, tò mò hỏi: "Thích đại phu, thuốc trong túi này là gì vậy?"

Thích Thăng cười nói: "Các ngươi lấy trước đi thử một chút, ta dùng không ít thuốc tốt chế thành, không chỉ có thể rửa sạch dầu trên mặt, còn có công hiệu thanh nhiệt mát máu, hoạt huyết sinh cơ, hương thơm khai khiếu nữa."

Mấy tiểu cô nương nghe thấy sao mà thần kỳ, ai cũng hào hứng cầm mấy viên trở về dùng thử. Ngay cả Tiểu Ngọc cũng không nhịn được cầm viên thuốc nhỏ lên chăm chú ngắm nhìn, chỉ thấy nó đọng lại trắng như tuyết, chạm vào trơn trơn, mùi thơm xông vào mũi, vui vẻ nói: "Ai, Thích Chi Vấn, ngươi làm nhất định là đồ tốt, nhưng tiền vốn có cao hay không?"

Thích Thăng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tiểu Ngọc, trong lòng hắn cũng vui mừng khôn xiết, chẳng qua không tiện để lộ ra. Đây là hắn dùng lòng trắng trứng, bột đậu, mật ong, một chút bột chì, bạch chỉ, bạch phụ tử, bạch cương tằm, bạch cập, bạch tật lê, bạch liễm, thảo ô, sơn tra, cam tùng, bạch đinh hương, đại hoàng, hao bản, hạc bạch, hạnh nhân, mật đà tăng, long não,… nhiều loại thảo dược và hương liệu trộn lại làm thành viên thuốc, hiệu quả tốt hơn Tẩy đậu, lại rẻ hơn nhiều lắm.

"Vậy đặt tên gì cho nó thì tốt bây giờ?" Tiểu Ngọc hơi nhíu mày nghĩ tới nên đặt tên gì, Thích Thăng đột nhiên nói: "Nếu nó và Phì châu tử đều dùng để rửa mặt, thì gọi Ngọc châu tử cũng được."

"Gì? Cũng được lắm!" Tiểu Ngọc cười, tên này nghe thân thiết, còn có vẻ rất sang trọng.

Trên mặt Thích Thăng ửng hồng nhàn nhạt, cũng không người để ý. Nào có ai biết, đặt cái tên này, cũng là tâm tư của hắn?

Trong mắt hắn, Ngọc châu tử này, là chỉ vì Tiểu Ngọc mà làm.

Tâm sự của hắn, sẽ không nói cho bất cứ kẻ nào, bao gồm Tiểu Ngọc. Nhưng mà, hắn luôn muốn, có thể vì nàng làm một chút chuyện, cũng đủ rồi. . . . . .

"Ngọc châu tử" của Mỹ Ngọc phương một khi đưa ra, được khen ngợi rất nhiều. Tiểu Ngọc đang suy nghĩ muốn Tú Tâm và Hải Đường thay mình mang đến thanh lâu bán, nhưng nàng lại nhận được một tin tức bất ngờ ngoài ý muốn.

Tú Tâm hoàn lương rồi!

Chỉ trong hai ngày, Tú Tâm đem Thúy Nhã Viên bán đi, giải tán tôi tớ, chỉ giữ lại Nhàn Nhàn, được kiệu nhỏ mang tới Dương phủ, trở thành thiếp thất của Dương Vạn Lý. Từ đó nàng thoát khỏi Nhạc tịch, không còn là kẻ xướng ca nữa.

Tiểu Ngọc không thể tin được Tú Tâm lại có thể quyết tuyệt bỏ qua ngôi vị hoa khôi khó khăn lắm mới giành được, tẩy sạch duyên hoa dấng thân vào chốn nhà cao cửa rộng.

May mà Tú Tâm Tâm vẫn còn nhớ tỷ muội như nàng, trước xuất giá một ngày đặc biệt tới thông báo với nàng một tiếng.

Tiểu Ngọc hiểu, mỗi cô gái đều muốn gả cho một phu quân an ổn sống trọn đời. Tú Tâm hâm mộ tài hoa Dương Vạn Lý, Dương Vạn Lý thưởng thức vẻ đẹp của nàng, thật ra cũng coi như ông trời tác hợp. Nhưng mà. . . . . . Sao lại đột ngột như thế?

Càng làm cho tiểu Ngọc khiếp sợ, là Tú Tâm nói cho nàng biết, Hải Đường cũng chuẩn bị lập gia đình.

"Hải Đường phải lập gia đình? Gả cho ai?" Tiểu Ngọc hỏi tới.

Tú Tâm lắc đầu một cái: "Ta cũng không rõ ràng lắm. Nghe nói có một phú hào ở Minh châu, trong nhà giàu có nhất nước, đối với Hải Đường tỷ tỷ theo đuổi quyết liệt, Hải Đường tỷ tỷ trong lòng cũng rất mệt mỏi, liền gả cho. Hai ngày nữa nàng sẽ tới từ giã ngươi thôi."

Tú Tâm lấy chồng, Hải Đường gả xa, nếu tính luôn Quan Quan lúc trước chết vì tình, Hoa phố Tam đại danh kỹ trong thời gian ngắn ngủi lần lượt từ giã mọi người. Trong lòng Tiểu Ngọc không thể nói là vui hay buồn, vốn là tỷ muội hoàn thành chuyện chung thân, nàng nên vui vẻ mới phải, nhưng hai người bọn họ sẽ hạnh phúc sao? Đến cao cửa rộng như vậy, quan hệ giữa người với người phức tạp như mạng nhện, các nàng chỉ như đóa hoa yếu ớt, sao chấp nhận được đây. . . . . .

Tú Tâm nhìn Tiểu Ngọc quan tâm tới các nàng, cười nói: "Tỷ tỷ, đừng lo lắng, chúng ta có thể đứng vững chốn phong trần, tự nhiên cũng có thể tạo chỗ đứng chốn hào môn."

Tú Tâm và Hải Đường cứ như vậy gả đi. Tiểu Ngọc hiểu các nàng đều bị Quan Quan kích thích, một là khát vọng tình yêu, một là mất đi ý chí phấn đấu, nguyên nhân bất đồng, nhưng kết quả giống nhau.

Hoa phố lại lần nữa chọn hoa khôi, gợi lên một phen sóng gió!

Tiểu Ngọc trừ bỏ thổn thức một phen, cũng không còn cách nào khác. Con đường của mỗi người đều phải tự mình đi, người khác không cách nào thay thế được.

Tựa như cuộc đời của nàng, cũng phải nỗ lực nắm giữ trong tay mình!

Tiểu Ngọc càng thêm nhiệt tình vùi đầu vào công việc, rốt cục cũng thuyết phục được Tống Tiềm và Thích Thăng, lần nữa hợp tác mua Lệ Hương phường.

Chẳng qua là, nàng kinh doanh mặt hàng nào đây?

Tuyết mùa đông bay hết, mùa xuân chầm chậm tới gần.

--- ------ --------Xong quyển I---- ------ ------ ---