Mỹ Ngọc Thiên Thành

Chương 66: Tình là vật chi?




"Ầm!"

Cửa phòng đóng chặt bị một trận kình phong bậc mở, một bóng đen nhanh như điện thẳng hướng Tiển Bỉnh đánh tới!

Tiểu Ngọc còn đang thét lớn, trong phòng liền vang lên một tiếng thét chói tai khác, Quan Quan vừa nhặt nến lên nhìn thấy Tiển Bỉnh bị tấn công, dưới tình thế cấp bách không khỏi la thất thanh.

Tiểu Ngọc chỉ cảm thấy da đầu tê dại, Tiển Bỉnh cứ nắm đầu nàng lôi về phía sau, giương tay trái ngăn cản công kích của đối phương, hai người bị luồng khí mạnh làm chấn động, bỗng chốc tách ra, rồi nhanh chóng giằng co cùng một chỗ.

Tiển Bỉnh trọng thương chưa lành, trong tay nắm giữ con tin, dĩ nhiên không sánh bằng đối thủ linh hoạt. Hắn nhướng mày nhìn thấy kẻ địch là tiểu tử khiến hắn bị trọng thương hai lần, thù mới hận cũ xông lên đầu, ra tay nặng hơn, mỗi chưởng đều cực kỳ nham hiểm, nhiều chiêu như muốn lấy mạng đối phương!

Bóng người xông tới đó không cần phải nói đương nhiên là Thì Quý Phong. Bàn về thực lực, thật ra hắn và Tiển Bỉnh gần ngang nhau, nếu không lần trước cũng sẽ không đi cùng Thích Thăng mà còn để hắn chạy. Bây giờ tuy nói Tiển Bỉnh đang ở thế yếu, nhưng Tiểu Ngọc đang trong tay hắn, Thì Quý Phong sợ ném chuột vỡ bình cũng không dám ép quá gần, nhất thời hai người đánh không có kết quả .

"Bùm!"

Một đoàn pháo hoa từ từng vọt lên trên trời. Tiển Bỉnh chợt biến sắc, không tốt!

Loại pháo hoa này không phải dùng để ngắm, mà là pháo tín hiệu giang hồ và quan phủ hay dùng. Bọn họ chẳng những bị phát hiện, hơn nữa sắp có nhiều người tới vây bắt!

Quan Quan lúc nhặt nến đã đem toàn bộ tiền bạc ôm vào lòng, nàng đến bên Tiển Bỉnh kêu một tiếng: "Bỉnh ca, không nên cùng hắn dây dưa, kéo nữ nhân kia, chúng ta đi!"

Tiển Bỉnh và Quan Quan nhất trí với nhau, đang muốn dùng hết công lực ép Thì Quý Phong bậc ra phía sau để cùng Quan Quan chạy trốn, lại nghe trong phòng vang lên tiếng của người thứ tư: "Buông Tiểu Ngọc ra!"

Thì Quý Phong và Tiển Bỉnh đồng thời hơi chững lại, Tiển Bỉnh nhân cơ hội nhảy về phía sau, kéo xa khoảng cách với Thì Quý Phong mấy bước, lại phát hiện Quan Quan đang bị một người đang ông kề cổ uy hiếp!

Tống Tiềm đứng sau lưng Quan Quan, cao hơn Quan Quan một cái đầu, một tay hắn kiềm chặt Quan Quan, một tay khắc túm cổ họng của nàng ta, trong mắt hằng ra tia máu, trầm giọng quát: "Ngươi mau buông Tiểu Ngọc ra! Buông ra!"

"Thiên Thành!"

Tiểu Ngọc chỉ cảm thấy vô cùng uất ức, trong tiếng kêu nhất thời mang theo ba phần mè nheo. Hắn rốt cuộc đã tới!

Tiển Bỉnh mặt đen biến thành màu đỏ tím, người đàn ông này lại dám uy hiếp Thảo Nhi!

Sắc mặt Quan Quan ngược lại rất bình tĩnh.

"Bỉnh ca, đừng quan tâm tới ta, chàng mang theo nữ nhân kia đi! Bọn họ sẽ không giết ta. . . . . . Ặc. . . . . ." Quan Quan bị Tống Tiềm mắc bóp cổ, nói được một nửa thì bị cắt đứt.

"Ngươi đừng đụng tới nàng! Buông nữ nhân của ta ra!" Tiển Bỉnh gào thét, không hề để tâm lời Quan Quan nói.

"Trước tiên ngươi hãy thả nữ nhân của ta ra." Tống Tiềm cũng không gào thét giống như Tiển Bỉnh, nhưng giọng nói kiên định chẳng kém gì hắn ta.

Đang lúc hai người giằng co hết sức, Thì Quý Phong lại ra tay!

Lần này Thì Quý Phong không phải đánh chính diện, mà là hướng về phía Tiểu Ngọc. Một chưởng đánh vào vai Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc kêu đau một tiếng né người sang một bên, Tiển Bỉnh bị lay động, có kẽ hở!

Thì Quý Phong bay lên một cước, như có lực lượng vạn quân đá thẳng vào tim Tiển Bỉnh, Tiển Bỉnh "Oa" khạc ra một ngụm máu tươi, vết thương cũ mới cùng phát tác, ngay cả tai mũi cũng chảy máu .

Quan Quan rốt cục mất đi tỉnh táo, cây nến rơi xuống."Bỉnh ca!"

Thì Quý Phong động tác cực nhanh, đang lúc Tiển Bỉnh bị thương tung ra hai chiêu, Tiển Bỉnh rốt cục không chịu nổi buông Tiểu Ngọc ra. Thì Quý Phong kéo Tiểu Ngọc vào trong ngực, lại đá một cước, một cước này lại đá trúng mặt Tiển Bỉnh, cả người hắn ta bay ra ngoài!

Quan Quan giống như phát điên thoát khỏi kiềm chế của Tống Tiềm, Tống Tiềm thấy Tiểu Ngọc được cứu, cũng không bắt nàng ta chi nữa, để nàng ta đi.

"Thiên Thành, hu hu. . . . . ." Tiểu Ngọc nhào tới trong ngực Tống Tiềm, hai người ôm nhau thật chặt.

Quan Quan lảo đảo nghiêng ngã chạy tới cạnh Tiển Bỉnh, Tiển Bỉnh không ngừng ho ra máu, màu máu càng nhạt dần, sắc mặt hắn ta cũng dần ảm đạm.

"Thảo Nhi. . . . . ."

"Bỉnh ca, Bỉnh ca ta ở đây." Quan Quan nắm chặt tay Tiển Bỉnh.

Thì Quý Phong và Tống Tiềm cứu Tiểu Ngọc ra, chưa tỉnh hồn, đột nhiên nhìn thấy trong phòng có ánh lửa lòe lòe, thì ra cây nến trong tay Quan Quan rơi xuống bén lửa vào màn vải, ngọn lửa đang từ từ bốc lên!

"Mau đi ra!"

Thì Quý Phong rống to một tiếng, Tống Tiềm ôm Tiểu Ngọc chạy ra cửa phòng, vừa ra bên ngoài thì đụng phải đám người Thích Thăng.

Thích Thăng nhìn thấy Tiểu Ngọc không sao, thần kinh căng thẳng rốt cục cũng thả lỏng. Hắn nói với Thì Quý Phong: "Chung tuần kiểm mang người đến bên ngoài ngăn cản khách nhân, ta cùng các vị huynh đệ này đi vào tiếp ứng các ngươi. Thế nào?"

Lúc này mọi người mới phát hiện gian phòng kia đã hừng hực ánh lửa, Tiểu Ngọc sợ hãi kêu: "Bọn họ không chạy ra!"

"Người nào?" Thích Thăng hỏi.

"Tiển Bỉnh và Quan Quan. Bọn họ là tình nhân!" Tiểu Ngọc nói.

"Hắn trúng hai cước của ta, đã dữ nhiều lành ít. Nữ nhân kia. . . . . . Sao lại không chạy?" Thì Quý Phong nhíu mày.

Hai người bị vây trong đám cháy, lại kề má rút vào nhau, hoàn toàn bỏ qua ý nghĩ chạy trốn.

"Bỉnh ca. . . . . . Chàng còn nhớ không? Nhà cũ của chúng ta. . . . . ." Ánh lửa hắt lên mặt Quan Quan tươi đẹp như hoa đào, nhưng trước mắt Tiển Bỉnh đã tối đen không nhìn thấy gì.

Khóe môi Tiển Bỉnh nhếch lên một nụ cười: "Làm sao không nhớ rõ. . . . . . Khi còn bé, chúng ta chạy đến khu đất hoang đào khoai nướng ăn, nàng tham ăn lắm, ăn mãi không đủ, đôi mắt thèm thuồng như con heo nhỏ. Cho nên, sau khi ta bỏ trốn, lúc nào cũng nghĩ tới, nàng có bị đói hay không. . . . . ."

"Ta biết chàng nhất định sẽ tìm được ta, bất kể ta bị bán đến nơi nào, ta cũng nghĩ, chàng nhất định sẽ trở lại tìm ta, chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa. . . . . ." Quan Quan vùi sâu vào ngực Tiển Bỉnh, nhắm mắt lại, nghe tiếng tim Tiển Bình yếu ớt đập, cuối cùng từ từ ngưng.

"Bỉnh ca. . . . . . Chàng còn có thể nghe ta nói không? Ta hát cho chàng nghe nha. . . . . ."

Bên ngoài mười bộ khoái xách theo thùng nước, chạy tới dập lửa trong phòng. Nhưng bởi vì gian phòng này ở trong góc hẻo lánh của Cúc uyển, cách giếng nước quá xa, nhất thời nước xa không cứu được lửa gần, lửa bốc lên ngùng ngụt.

Kỹ nữ, khách hàng trong Cúc uyển bị bộ khoái mời hết ra ngoài, bởi vì tới Cúc uyển đều là quan lại quyền quý, bộ khoái cũng không dám có gì tắc trách. Mọi người rối rít hỏi thăm đã xảy ra chuyện gì, bộ khoái chỉ nói đang lục soát một phạm nhân trọng tội.

"Để cho ta qua, để cho ta qua!"

Chợt có một thiếu nữ định xông vào tường lửa, bị một bộ khoái kéo lại."Ngươi điên rồi, chỗ đó lửa đang cháy lớn lắm!"

"Để cho ta qua đi mà, tiểu thư của ta không phải ở bên trong sao? A, có phải không?" Cô gái kia khóc lóc van vỉ, giùng giằng muốn xông vào bên trong, bị hai tráng hán kéo lại.

Tiểu Ngọc nhận ra đó là nha hoàn thiếp thân Tiểu Tình của Quan Quan, từng cùng Quan Quan diễn 《 Trường Sinh Điện 》đêm thất tịch. Không nghĩ tới cô ấy trung thành như thế, chết sống muốn nhảy vào lửa đỏ.

Cột gỗ trong phòng bị ngã phát ra tiếng "Răng rắc", gió lạnh thổi tro bụi bay đầy trời, khói dầy đặt cuồn cuộn tràn ngập cả hậu viện, rất nhiều người vội vàng mang nước cứu hỏa, hiện trường loạn thành một đống. Nhưng trong đám cháy dữ dội như vậy, Tiểu Ngọc lại nghe tiếng hát như có như không.

Không chỉ là nàng, rất nhiều người cũng nghe, có một cô gái khe khẽ hát ——

". . . . . . Đẹp là nhờ hương sắc, người ngày ngày điểm trang.

Trời không phụ lòng người, để cho thiếp gặp chàng.

Ngày ngày không chải tóc; tóc xõa đầy hai vai.

Gối đầu lên chân chàng, sao có thể xa nhau. . . . . ." (đoạn này bạn chém, không biết đúng không)

Là tiếng hát của Quan Quan.

Tiểu Ngọc nghe được nàng ta đang hát《 Bán dạ ca 》. Đó là tiếng lòng thê lương của một cô gái đẹp, để lại một đoạn ca dao hàm xúc, có bi có hỉ, có khổ có sướng.

Quan Quan chắc là đang hát bài hát tình yêu của bọn họ? Nàng ta đã quyết tâm muốn đi cùng hắn, vẫn còn vui vẻ hát —— trời không phụ lòng người, để cho thiếp gặp chàng. Tình thắm thiết, lời triền miên, từng chữ từng câu hát kia thật tốt đẹp.

Tống Tiềm phát hiện Tiểu Ngọc lặng lẽ rơi nước mắt, cho là nàng đang sợ, lo lắng ôm nàng hỏi: "Thế nào? Có bị thương chỗ nào không?"

Tiểu Ngọc liều mạng lắc đầu, cắn môi thật chặt, không nói một lời.

Tống Tiềm gấp gáp rồi, hỏi tới: "Nàng có bị đau chỗ nào không? Để Chi Vấn xem cho nàng nhé?"

Thì Quý Phong và Thích Thăng cũng chú ý tới Tiểu Ngọc khác thường, chạy tới hỏi xem nàng có sao hay không.

Tiểu Ngọc có chút nghẹn ngào, nói: "Bọn họ. . . . . . Mặc dù là tội nhân, nhưng mà tình yêu dành cho nhau. . . . . . Rất sâu đậm."

Nàng nhìn đám cháy đã đốt thành một mảnh hoang tàn, thở dài một tiếng:

"Hỏi thế gian, tình là vật chi, khiến cho người thề nguyền sống chết?"

Tống Tiềm đau lòng ôm nàng, nói: "Tiểu Ngọc, đừng suy nghĩ, chỉ cần nàng không sao là tốt rồi."

Thì Quý Phong và Thích Thăng, nghe được những lời này của Tiểu Ngọc, trong lòng giống như bị một thanh chùy nặng nề đánh trúng, ngũ tạng bị thương, cũng không nói nên lời.

Hỏi thế gian, tình là vật chi?

Tình là vật chi!

--- ------ ------ ----làm phiền chút xíu---- ------ ------ -------

Câu thơ Tiểu Ngọc đọc khi nãy là từ bài Gò nhạn của Nguyễn Hiếu Vấn. Tác giả viết: (Năm Ất Sửu Thái Hoà thứ năm, tới Tinh Châu thi, đường gặp người bắt nhạn nói: "Hôm nay bắt được một con nhạn, đem giết. Con thoát được lưới buồn hót không chịu đi, cuối cùng lao xuống đất mà chết." Tôi bèn mua lấy, đem chôn trên sông Phần, đắp đá thành mộ chí, gọi là mồ chim nhạn. Khi đó nhiều người cùng đi làm thơ phú, tôi cũng làm bài "Nhạn khâu từ". Bài cũ đó không theo nhạc điệu, nay sửa lại.)

Mô ngư nhi - Nhạn khâu

Vấn thế gian tình thị hà vật,

Trực giao sinh tử tương hứa?

Thiên nam địa bắc song phi khách,

Lão sí kỷ hồi hàn thử.

Hoan lạc thú,

Ly biệt khổ,

Tựu trung cánh hữu si nhi nữ.

Quân ưng hữu ngữ,

Diểu vạn lý tằng vân.

Thiên sơn mộ tuyết,

Chích ảnh hướng thuỳ khứ?

Hoành Phần lộ,

Tịch mịch đương niên tiêu cổ,

Hoang yên y cựu bình sở.

"Chiêu hồn" Sở ta hà ta cập,

"Sơn quỷ" ám đề phong vũ.

Thiên dã đố,

Vị tín dữ,

Oanh nhi yến tử câu hoàng thổ.

Thiên sầu vạn cổ,

Vi lưu đãi tao nhân.

Cuồng ca thống ẩm,

Lai phỏng nhạn khâu xứ.

Dịch nghĩa

Hỏi thế gian, tình là vật gì,

Mà khiến (những chú chim nhạn này) sống chết hẹn thề nhau?

Dù trời nam hay đất bắc, hai kẻ vẫn luôn sát cánh bên nhau,

Đã trải qua biết bao lúc cùng nhau ấm lạnh.

Niềm vui thú khi hoan lạc,

Nỗi khổ lúc chia lìa,

Chung quy đều chỉ vì có tình si như người nam si tình kẻ nữ.

Lời người phải nói ra đi,

Nhưng đã xa mịt mù trên tầng mây vạn dặm (tức đã chết).

Từ nay ta sớm chiều qua ngàn non tuyết,

Bóng lẻ này biết về đâu cùng ai?

Trên dải sông Phần,

Tiếng nhạc trống, tiêu rộn rã năm xưa nay đã thành tịch mịch,

Rừng cây trải rộng, khói hoang xen lẫn.

Bài "Chiêu hồn" cất lên đâu còn kịp,

Khúc "Sơn quỷ" cũng ảm đạm trong mưa gió.

Trời cũng biết ghen tị,

Há vẫn còn chưa tin ư,

Đôi kẻ yến oanh rồi cũng trở thành nấm đất.

Ngàn mối sầu đành để lưu truyền tới vạn đời sau,

Để đối đãi những tao nhân mặc khách.

(Sẽ có người) hát trong điên cuồng, uống rượu trong đau khổ,

Tới tìm thăm lại nấm mộ chim nhạn này.

Dịch thơ (Điệp luyến hoa)

Hỏi thế gian, tình là chi nhỉ,

Cùng nhau hẹn thề sinh tử?

Trời nam đất bắc cùng bay khắp,

Lạnh nồng bên nhau mấy độ.

Hoan lạc thú,

Ly biệt khổ,

Đều bởi có tình si nhi nữ.

Lời người dang dở,

Khuất bóng vạn tầng mây.

Ngàn non tuyết muộn,

Bóng lẻ về đâu chứ?

Sông Phần đó,

Tiêu trống năm xưa lặng lẽ,

Rừng hoang khói lồng xen kẽ.

"Chiêu hồn" cất lên nào còn kịp,

"Sơn quỷ" mịt mờ mưa gió.

Trời hẹp dạ,

Sao chửa rõ,

Yến oanh rồi cũng thành đất đỏ.

Ngàn sầu vạn cổ,

Lưu lại đợi khách thơ.

Ca cuồng uống khổ,

Tới thăm mồ nhạn cũ.