Mỹ Ngọc Thiên Thành

Chương 61: Chuyện xưa trong mộng




Tiển Bỉnh đi một bước ho ra một ngụm máu tươi.

Tối nay hai tiểu tử này, có một người lưu lại kí hiệu trên người mình. Không biết bọn họ sao lại nhằm vào mình? Hay là Tiểu Mã Nhi không cẩn thận, bị người ta theo dõi.

Hai người kia võ công tuy cao, nhưng không thể so với giang hồ liều mạng như hắn. Hắn liều mạng bị thương, bắn mười phát nỏ, cuối cùng tạm thời bức lui bọn họ, một đường chạy về chỗ ẩn náu.

Thật ra hắn không muốn trở lại. Nếu bị người ta đuổi theo, hắn đến đó sẽ bại lộ, tất nhiên sẽ liên lụy đến Thảo Nhi. Nhưng nếu hắn một đi không trở lại, Thảo Nhi không biết sẽ lo lắng đến đâu!

"Khụ Khụ. . . . . ." Tiển Bỉnh lại khạc ra một ngụm máu tươi.

Bây giờ trời sắp sáng, không biết Thảo Nhi có phải đang sốt ruột hay không?

Hắn nhẹ men theo đường cũ trở về nơi ẩn náu, thì thấy một cô gái mềm mại đáng yêu ra đón.

"Bỉnh ca, sao chàng đi lâu như vậy. . . . . . Chàng hộc máu!" Nàng kia vốn đang lo lắng sắc mặt nhất thời trắng bệch, đỡ Tiển Bỉnh đến giường ngồi xuống.

"Thảo Nhi . . . . . Đừng lo lắng. . . . . . Không chết được. . . . . ." Tiển Bỉnh nhắm mắt lại, hơi thở yếu ớt.

Thảo Nhi biết hắn đang từ từ điều khí, cũng không dám bắt chuyện với hắn, chỉ có thể một mình lo lắng.

Tiển Bỉnh lại mở mắt, miễn cưỡng cười một tiếng: "Đem Hóa ứ đan lần trước còn dư đến đây."

Thảo Nhi cuống quýt đi tìm thuốc, Tiển Bỉnh uống thuốc, nói: "Ta ngủ một chút, nàng đi đi."

Thảo Nhi nói: "Ta không đi, ta phải ở đây chăm sóc chàng."

Tiển Bỉnh cũng mệt mỏi, không cố ép Thảo Nhi, ngã xuống giường ngủ mất.

Lúc ngủ cũng không an ổn.

Hắn giống như lại mơ thấy lúc mình bảy tám tuổi. Đó là tại quê nhà, hắn cưỡi trên lưng con trâu già, thổi sáo cho Thảo Nhi nghe. Thảo Nhi mới năm sáu tuổi, búi hai búi tóc tròn, rất đáng yêu.

Khi đó, hắn làm tiểu mục đồng chăn trâu cho người ta, Thảo Nhi là con dâu nuôi từ bé của nhà đó.

Cảnh trong mơ vừa chuyển.

Hắn đang ở trong chuồng trâu, chạng vạng hôm đó dắt trâu về, nghe trong chuồng trâu có tiếng khóc hu hu, hình như là tiếng của Thảo Nhi? Hắn vội vả chạy vào, nhìn thấy lão gia đang lôi kéo nàng muốn làm chuyện cầm thú. Máu nóng dâng tràn, hắn cầm lấy lưỡi hái cắt cỏ gần đó, một đao chém xuống đoạt tính mạng lão già kia.

Năm đó hắn mười ba tuổi.

Thảo Nhi bị tình cảnh trước mắt làm sợ ngây người, hắn ngược lại rất bình tĩnh. Hắn nhớ hắn nói với Thảo Nhi, mau quay lại nhà lớn, gặp chuyện gì cũng nói không biết. Sau khi Thảo Nhi đi rồi, hắn ném lưỡi hái xuống, từ đó lưu lạc thiên nhai.

Chuyện cũ tái hiện lại trong mơ, như thật như giả làm hắn không phân biệt rõ. Hắn phiêu bạc lên Thanh Phong lĩnh, dựa vào bản tính liều mạng không sợ chết, lại thêm có tay chân bên trong, giết chết trại chủ chiếm đoạt địa bàn, rồi bị quan binh truy đuổi tiếp tục lẫn trốn. . . . . . Hắn một đường chạy mãi, chạy mãi. . . . . .

Tiển Bỉnh chợt mở mắt, cảm thấy trên người đều là mồ hôi lạnh, ngực đau nhức.

Hắn cố nhịn đau ngồi dậy, thấy Thảo Nhi vẫn ngồi cạnh giường, trên mặt đã khôi phục bình tĩnh như thường ngày.

"Bỉnh ca, tỉnh rồi? Ăn miếng cháo đi. Ta vừa bảo người mua cho chàng mấy hộp Hóa ứ đan của Thanh Tâm đường, thuốc của hắn so với Tế Thế đường tốt hơn."

"Ừ. . . . . . Thanh Tâm đường? Ha ha, chúng ta còn chuẩn bị đi diệt bọn họ đó. Bây giờ là giờ gì?"

Tiển Bỉnh cười giòn, vẫn đứng dậy ăn cháo rồi uống thuốc.

"Chàng ngủ một ngày, bây giờ cũng gần tối rồi. Ta không muốn chàng làm lớn chuyện như vậy. . . . . . Coi như hết, bây giờ canh phòng nghiêm ngặc, cũng nên thả một con ngựa cho bên Mỹ Ngọc phường đi. Hôm qua chàng bị ai chặn đánh?"

"Là tuần kiểm Lâm An. Có một tiểu tử, đánh một chưởng lên lưng ta. Không nghĩ rằng tuần kiểm Lâm An còn có cao thủ như vậy!" Tiển Bỉnh cũng không biết đối thủ đêm qua là viện binh tạm thời của tuần kiểm Lâm An, càng không biết một người trong đó là đại phu Thích Thăng của Thanh Tâm đường.

"Tối hôm qua ta chạy, Tiểu Mã Nhi chưa chắc thân thủ được như ta. Hi vọng hắn không bị người ta bắt ." Tiển Bỉnh lo lắng nhất chính là cái này.

Thảo Nhi thở dài: "Bỉnh ca. . . . . . Sớm biết như vậy, ta đã không đem chuyện Tống gia nói cho chàng biết. Chàng cũng thật tình, không nói với ta một tiếng đã chạy đến Tống gia phóng hỏa, còn gọi người đi giết nhà bọn họ. Nhìn đi, còn không phải là hại chính chàng? Cứ xem thương thế của chàng. . . . . . Chàng luôn không nghe lời của ta!"

Tiển Bỉnh vươn cánh tay kéo Thảo Nhi lại: "Ta bị thương đã quen, không đáng lo. Ai nói ta không nghe lời của nàng?"

Thảo Nhi lườm hắn một cái: "Vậy lần trước ta khuyên chàng, không phải quan phủ đang chiêu an chàng sao? Chàng hãy đi đi. Cần gì phải tiếp tục cuộc sống mỗi ngày lưỡi đao liếm máu, lo lắng đề phòng."

Tiển Bỉnh lắc đầu: "Nàng cho rằng cuộc sống chiêu an tốt hơn? Thủ hạ của ta lại không nhiều lắm, nếu sơn trại vẫn còn trên tay ta, nói không chừng còn có thể phong làm tướng quân. Hơn nữa, ta cũng không quen cuộc sống dân thường. Chỉ là. . . . . ."

"Chỉ là cái gì?"

Tiển Bỉnh nhìn Thảo Nhi, ánh mắt đột nhiên trở nên rất dịu dàng: "Ta không muốn để nàng lo lắng. Ta đồng ý với nàng, chỉ cần đám huynh đệ dàn xếp ổn thỏa, ta sẽ không làm nghề này nữa, giúp nàng làm ăn, có được hay không?"

Thảo Nhi nghe vậy vui mừng: "Thật sao? Vậy ta đem chức chưởng quỹ nhường lại cho chàng, hì hì."

Tiển Bỉnh nhìn bộ dạng vui vẻ của Thảo Nhi, cũng cười ."Ta chỉ là người thô kệch, nàng để ta đi bán son phấn, cũng thật là. . . . . ."

Thảo Nhi đang muốn nói chuyện, ngoài cửa phòng đã vang lên tiếng của nha hoàn thiếp thân Tiểu Tình:

"Quan Quan cô nương, đèn đã lên rồi, chuẩn bị mở cửa đón khách, người xem. . . . . ."

"Biết rồi, tới ngay."

Thảo Nhi —— cũng chính là bà chủ Quan Quan của Cúc Uyển, chân thành đứng dậy, hôn nhẹ lên trán Tiển Bỉnh. "Bỉnh ca, dưỡng thương cho tốt, tối nay ta lại tới thăm chàng!"

Quan Quan đi ra cửa phòng. Khi cửa phòng vừa khép, nhu tình trên mặt nàng thoáng chốc biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là chiêu bài nụ cười điềm mỹ của nàng, rất mê người, cũng rất lạnh lùng.

--- ------ ------ ------ ---------

Đúng như Tiển Bỉnh chỗ lo lắng, Tiểu Mã Nhi bị Thì Quý Phong bắt được .

Bằng thủ đoạn tra khảo của Chung Bố Y, Tiểu Mã Nhi quả nhiên rất không có nghĩa khí liền đem Tiển Bỉnh khai ra. Nhưng gã cũng không biết Tiển Bỉnh đang trốn chỗ nào, bọn họ trước giờ vẫn liên lạc bằng ám hiệu rồi tới nơi hội họp.

"Tiển Bỉnh? Chính là Thanh Phong trại chủ bị triều đình tiễu trừ?"

Thì Quý Phong rành rẽ chuyện giang hồ hơn Chung Bố Y.

Theo Tiểu Mã Nhi nói, gần đây Tiển Bỉnh chuẩn bị một chuyện làm ăn lớn ở Lâm An, thủ hạ của hắn phần lớn là những người trốn ra từ Thanh Phong trại đi theo hắn, Tiểu Mã Nhi cũng là một thành viên trong đó.

"Tại sao Tiển Bỉnh lại muốn giết người Tống gia?"

Thì Quý Phong không nghĩ ra.

Một tên đạo tặc ngoại lai, có thể có thâm thù đại hận gì với Tống gia chứ? Hơn nữa nghe khẩu khí của hắn, cũng không phải là vì tiền. . . . . .

"Chỉ có chờ bắt được hắn mới biết!"

Thì Quý Phong biết Tiển Bỉnh trúng mấy chưởng của mình, thương thế nhất định không nhẹ, chạy không xa. Hắn sẽ núp ở đâu trong thành Lâm An đây?

--- ------ ------ ------ -------

Lúc Thì Quý Phong và Thích Thăng thức trắng đêm bôn ba khắp nơi, Tiểu Ngọc cũng đang ngẩn người.

Tiểu Ngọc ghét nhất chính là cảm giác bất lực này.

Biết rất rõ có người muốn gây bất lợi cho mình, nhưng nàng lại chẳng có cách nào, chỉ có thể chờ người khác mang tin tức về. Kẻ địch của mình, mình cũng không có sức đối phó, điều này làm cho nàng vô cùng uể oải.

Nhưng mà nàng biết làm gì chứ?

Trước lúc xuyên qua, nàng chỉ là một giáo sư bình thường. Sau khi xuyên qua, nàng là một tiểu nha đầu bình thường.

Nàng không có Bàn Tay Vàng của nữ chủ, cũng không có Linh Lung Tâm biết trước mọi việc, càng không có siêu năng lực dời non lấp bể. May mà nàng còn có một trượng phu yên lặng ủng hộ mình, nếu không, ở thế giới nam tôn nữ ti này, chỗ nào nàng cũng không được đi, chỉ cần ở nhà sinh con là được.

"Phu nhân, người còn đứng đó làm gì nha? Bên ngoài có rất nhiều khách nữ, chỉ định muốn người ra tiếp đón." Thủy Thanh Vân vội vã trở lại nhà sau, nhìn thấy Tiểu Ngọc đứng trong sân nhìn trời ngẩng người, không khỏi tò mò.

"Ừ? A, khách tới ư, ta liền đi ra ngoài."

Sắc mặt Tiểu Ngọc vẫn còn chút lạnh lùng, Thủy Thanh Vân hỏi: "Phu nhân, người không khỏe?"

"Không phải. . . . . ." Tiểu Ngọc khẽ thở dài, "Ta chỉ cảm giác mình rất vô dụng."

Thủy Thanh Vân thất kinh: "Phu nhân, sao người lại nghĩ như vậy?"

Tiểu Ngọc nhìn Thủy Thanh Vân: "Tiểu nha đầu ngươi nói lớn vậy làm gì."

"Phu nhân, người đừng tự xem thường mình. Người nhìn toàn thành Lâm An, trừ Lệ Hương phường, không phải Mỹ Ngọc phường của chúng ta buôn bán đắt nhất sao, phu nhân còn nói mình vô dụng? Vậy chúng tôi càng không có đất dung thân rồi."

Nghe Thủy Thanh Vân líu ríu nói chuyện, Tiểu Ngọc cuối cùng cũng cười cười: "Ngươi đừng nịnh nọt ta, ta sẽ không vì chuyện này mà tăng tiền công đâu!"

"Người nói gì vậy, ta đây không phải nịnh hót. . . . . ." Thủy Thanh Vân nhìn thấy phu nhân cười, trong lòng cũng rất vui vẻ. Nói thật, vừa rồi nàng không nói dối. Tiểu Ngọc có thể một mình chống đỡ cục diện như vậy, trên đời này có mấy nữ nhân làm được? Tuy nói có người chửi bới nàng "Không an phận" , "Không tuân thủ đức" , nhưng người bội phục nàng cũng không ít.

Tiểu Ngọc ra ngoài nhìn, quả nhiên có vài vị khách đều đến mua dược cao và son phấn . Mấy vị nữ khách cũng không phải gia quyến nhà giàu, đều là những phụ nhân cửa nhỏ nhà nghèo. Các nàng cũng không có nha đầu đi theo, tự mình đi tới. Tiểu Ngọc phán đoán thân phận khách hàng, liền đề cử một vài loại phấn son trung đẳng cho bọn họ. Bọn người Xuân Tư giúp các nàng trang điểm, vừa nhìn tới hiệu quả, khỏi nói vui mừng bao nhiêu.

"Đúng rồi, Tống gia nương tử, cô nhìn trên trán tôi có những mụn nhỏ này, phải làm sao? Lần trước tôi đã mua Thanh Lương cao và Băng Tuyết phấn dùng thử, mụn nhỏ cũng giảm. Nhưng không lâu thì mọc trở lại, thực đáng ghét!" Một phụ nhân trẻ tuổi chỉ vào những mụn nhỏ trên trán hỏi Tiểu Ngọc. Nghe nói Tống gia nương tử Mỹ Ngọc phường trị mụn rất mát tay, phải tự thỉnh giáo nàng mới tốt.

Tiểu Ngọc nhìn kỹ sắc mặt phụ nhân này, nói:

"Tiểu nương tử, thứ cho ta nói thẳng, có phải cô thường bị tim đập nhanh, lòng buồn bực, hụt hơi?"

Phụ nhân kia kinh ngạc hỏi: "Đúng vậy đúng vậy, làm sao cô biết?"