Mỹ Ngọc Thiên Thành

Chương 30: Bái phỏng Tú Tâm




Một chủ một tớ kia tất nhiên là hai người Tiểu Ngọc và Huệ nương. Hôm nay Tiểu Ngọc đến gần vùng Tô Đê đi kiểm hàng. Nàng đặt một số lượng lớn các bình sứ ở Hồ gia, chuẩn bị dùng để chứa thuốc làm đẹp. Hôm trước nàng cầm hàng mẫu nhìn thấy không tệ, hôm qua sau khi thương lượng với Thích Thăng đã quyết định đặt hàng ở Hồ gia, mới đi tới đây thì gặp Thì Quý Phong.

Tiểu Ngọc cũng không phải là thích xen vào chuyện của người khác, nhưng theo như quan sát người bị thương, nhìn hắn cũng không giống người xấu —— Tiểu Ngọc phải thừa nhận, haiz, chẳng những là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, con gái cũng khó qua ải trai đẹp mà, nếu dáng dấp hắn giống Trương Phi (một nhân vật của Tam Quốc diễn nghĩa), có lẽ nàng cũng không có tâm trạng trêu chọc hắn —— lúc này mới quan tâm nhắc nhở hắn để ý vết thương, coi như mỗi ngày làm một việc tốt.

Vừa rồi nàng đưa cho Thì Quý Phong "Tịnh bạch sương" là một lọ bột bạch chỉ, là hàng mẫu mới lấy chỗ Thích Thăng. Tiểu Ngọc tham chiếu những nhãn hiệu thuốc làm đẹp ở đời sau, có rất nhiều những cái tên mơ hồ, nhớ lại những mỹ phẩm dưỡng da kia, cái gì "Mỹ nhan làm dịu", "Thủy nộn thấu bạch", "Thâm tầng tinh lọc", "Oánh cơ sáng da" . . . . . . Lừa gạt thấy sợ, vừa nhìn tên giống như sẽ có hiệu quả rõ rệt vậy, Tiểu Ngọc học theo,

"Phu nhân. . . . . . Như vậy được không?" Huệ nương không dám phê bình cách làm của nữ chủ nhân, nhưng chị cố lấy can đảm nói một câu.

Tiểu Ngọc sửng sờ một chút, vô tội hỏi: "Chị nói gì vậy?"

Huệ nương nhìn nữ chủ nhân, không dám lên tiếng nữa. Thật ra Huệ nương và Tiểu Ngọc ở chung đã lâu, biết phu nhân là người thản nhiên, cũng không phải là hạng người lẳng lơ, nhưng bình thường làm việc không theo khuôn phép. Huệ nương vừa nhắc nhở cũng có ý tốt, sợ cử chỉ của Tiểu Ngọc bị người có tâm để ý sẽ bị người ta chỉ trích.

Tiểu Ngọc có chút khó hiểu nhìn chị, muốn hỏi nữa, lại nhìn thấy Tống Tiềm, trong lòng vui mừng, cất giọng gọi: "Thiên Thành!"

Tống Tiềm là cùng bọn người Cố Ái Sinh và Hình Quang đuổi theo xem tình trạng của Thì Quý Phong, Thì Quý Phong bước đi rất nhanh, bọn họ ở lại một chút rồi ra ngoài, từ cổng nhìn đã không thấy bóng dáng người của Bạch Vân thư quán nữa. Tống Tiềm không nghĩ rằng sẽ gặp Tiểu Ngọc ở gần thư quán, hớn hở cười đi tới, hỏi nàng: "Hôm nay sao lại ra ngoài vào giờ này?"

Tiểu Ngọc cười nói: "Ta tới Hồ gia xem bình sứ như thế nào, còn có mấy ngày, ta phải biết nắm bắt." Nàng lấy tay gạt mồ hôi trên trán, muốn lấy khăn lau mồ hôi, mới nhớ tới cái khăn kia đã bị dơ. Nàng vừa định mượn khăn của Huệ nương, Tống Tiềm không chút nghĩ ngợi dùng tay áo của hắn lau mồ hôi giúp nàng: “Nhìn nàng xem mặt đầy mồ hôi, cũng đừng quá liều mạng!"

Đám người Cố Ái Sinh và Hình Quang nhìn cử chỉ của hai người bọn họ, trong bụng sớm đoán được Tiểu Ngọc là thê tử của Tống Tiềm, Hình Quang cười hì hì đập Tống Tiềm một cái: "Thiên Thành, huynh mạnh khỏe có phúc khí, có một vị kiều thê như vậy!"

Cố Ái Sinh thi lễ với Tiểu Ngọc, chào hỏi: "Chào em dâu!"

Tiểu Ngọc cũng bắt chước khom người đáp lễ, Tống Tiềm vội giới thiệu nàng với đám người Cố Ái Sinh. Tiểu Ngọc nhìn kỹ vị bạn tốt Cố Ái Sinh này của Tống Tiềm, quả nhiên tuấn tú lịch sự, tướng mạo xuất chúng, đặc biệt là sống mũi cao kia, vừa nhìn đã làm người ta khắc sâu ấn tượng.

"Thiên Thành, ăn cơm trưa chưa?"

Tống Tiềm gật đầu nói: "Ăn rồi, vừa rồi còn đá xúc cúc." Hôm nay Tống Tiềm đã ở trong thư quán cả ngày, cơm trưa cũng ăn trong thư quán."Nàng là đang về nhà, hay là đi làm việc?"

"Ta còn bận chút việc, đi trước nha!" Tiểu Ngọc cúi chào mấy người bên cạnh, gọi Huệ nương đi. Nàng cũng không phải viện cớ, thật sự có chuyện phải làm, bây giờ hận không thể biến một canh giờ thành ba canh để dùng.

Nhìn bóng Tiểu Ngọc đi xa, ánh mắt mấy bạn học nhìn về phía Tống Tiềm lại thay đổi. Tuổi bọn họ nhỏ hơn Tống Tiềm, cũng chưa lấy vợ, hôm nay thấy Tống Tiềm và Tiểu Ngọc hai người vừa nói vừa cười, trong lòng rất hâm mộ.

"Ai, Thiên Thành, nếu thê tử tương lai của huynh có thể bằng một nửa em dâu là tốt rồi!" Cố Ái Sinh là con em nhà quan lại, những bà mai đã sớm muốn đạp hư cửa nhà hắn, cha mẹ đã sớm dự định tìm một mối hôn sự cho hắn. Nhưng từ nhỏ hắn đã được cha mẹ cưng chìu, mọi việc luôn sẽ nghe ý kiến của hắn, nên đã đề cập với Cố Ái Sinh mấy lần.

Cố Ái Sinh phản ứng kịch liệt: "Tuy nói hôn nhân đại sự phải vâng lệnh cha mẹ, nhưng con tự có tính toán, thêm vài năm hãy nói!"

Mẫu thân hắn Hà thị phu nhân nóng lòng ôm cháu, hỏi hắn đến tột cùng đang nghĩ gì. Cố Ái Sinh nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Tính tình của con, cha mẹ cũng biết, trước giờ đều thẳng thắng. Giao du bạn bè, đều là hợp thì đến, không hợp thì đi, nhưng vợ chồng là ngũ luân đứng đầu, vợ chồng hài hòa, nếu sau khi thành thân tính tình không hợp, lại không đành lòng vứt bỏ, thật là một đời không yên vui. Nên hoãn lại một thời gian, từ từ tìm hiểu tiểu thư nhà nào hợp ý thì đính hôn, gấp gáp làm chi?"

Cố Ái Sinh đem chuyện nói với cha mẹ kể cho mọi người, Tống Tiềm liền hỏi hắn: "Vậy huynh muốn tìm thê tử như thế nào mới hợp ý?"

"Văn Quân tài, Tây Thi mạo, Mạnh Quang đức hạnh, tốt nhất còn phải có một tay nghề nấu nướng tốt!" Cố Ái Sinh hàm xúc trả lời. (Trác Văn Quân, Tây Thi, Mạnh Quang… muốn biết thêm chi tiết vui lòng liên lạc với google ca ca, hihi)

Hình Quang trêu ghẹo hắn: "Ái Sinh, nghe huynh nói điều kiện cao như vậy, con gái nhà bình thường làm sao lọt vào mắt xanh của huynh? Xem ra huynh phải cưới công chúa mới được!" Mọi người cùng cười vang, Cố Ái Sinh rất nghiêm túc nói: "Công chúa? Nam nhi có chí khí, ai sẽ lấy công chúa! Con gái hoàng đế không lo gả, ngàn vạn lần chớ đến nhà ta, nhà ta miếu nhỏ không thờ nổi Bồ Tát sống!"

Cả nhà lại cười to, ngay cả Tống Tiềm cũng không nhịn được cười ra tiếng. Cố Ái Sinh không biết mình nói có gì lạ, gãi gãi đầu gọi mọi người trở về thư quán.

Tiểu Ngọc và Huệ nương gọi một cỗ kiệu, một đường lắc lư đi tới cuối phố Hoa ở Lâm An. Huệ nương có chút lo lắng hỏi: "Phu nhân, chúng ta đi thúy Nhã Viên làm chi?"

Tiểu Ngọc cười không đáp, nàng có một chuyện quan trọng, cần được Tú Tâm giúp. May mà Tú Tâm vì Hải Đường, còn thiếu Tiểu Ngọc một ân tình, phải xem vị cô nương này có chịu nhấc tay ngọc giúp nàng hay không!

Tiểu Ngọc nói tên họ với gã sai vặt, không lâu sau thì thấy Nhàn Nhàn vội vã đi ra đón chủ tớ nàng vào vườn, Nhàn Nhàn còn nói "Thật có lỗi" . Tiểu Ngọc vào vườn, phát hiện nơi này quả nhiên là khu vườn tư gia, mặc dù nàng cực lực tự nhắc nhở mình đừng có ngắm nhìn như bà già Lưu vào đại hoa viên (một nhân vật trong Hồng Lâu Mộng – Tào Tuyết Cần), nhưng không thể kiềm được đôi mắt kinh ngạc, đừng nói chi là Huệ nương, một thôn phụ chưa từng đi đây đó, vừa thấy là đã trợn mắt há hốc mồm.

Tiểu Ngọc cảm thán, thường nghe người ta nói "Thanh lâu thanh lâu", có quy mô bực này mới có tư cách tự xưng thanh lâu nha!

Nhàn Nhàn dẫn các nàng vào một gian nhã thất, nói đây là nơi Tú Tâm thường nghỉ ngơi, lại bảo tiểu nha đầu tóc để trái đào dâng trà xanh. Tiểu Ngọc thấy căn phòng này sáng sủa sạch sẽ, hoàn cảnh thanh u, trên bàn sách có đủ văn phòng tứ bảo (giấy bút nghiêng mực…), trên tường một bức tranh hoa mai, có vẻ thanh thoát. Tiểu Ngọc liền có hảo cảm, nơi này đâu có dáng vẻ phòng của danh kỹ, ngược lại giống như thư phong văn nhân, rất trí nhã. Trình độ văn hóa của danh kỹ cổ đại này, thật làm cho"Người nửa mù chữ" như nàng xấu hổ, nhớ tới mình đến nay còn chưa học hết chữ phồn thể, Tiểu Ngọc hơi cảm thấy buồn bực.

"Tiểu Ngọc tỷ tỷ, hôm nay ngọn gió nào lại thổi tỷ tới đây?" Chỉ nghe một giọng cười thanh thúy, Tú Tâm chưa vào nhà, âm thanh thăm hỏi đã tới trước một bước, Tiểu Ngọc vừa từ trên ghế đứng dậy, Tú Tâm như một làn gió thơm đi tới trước mặt nàng, trên gương mặt tươi cười ngọt ngào: "Tiểu Ngọc tỷ tỷ, làm muội nhớ muốn chết!"

Tiểu Ngọc thầm nói cô nương ngươi thật là biểu hiện nhiệt tình như lửa, đáng tiếc ta không phải là nam, nếu không đã bị sự thân thiết này mê hoặc. Tiểu Ngọc nói: "Đã muốn đến thăm muội muội từ sớm, tiếc là công việc bừa bộn, hôm nay mới rảnh rang đôi chút, không quấy rầy muội muội chứ?"

Tú Tâm mời Tiểu Ngọc ngồi xuống, quay đầu lại bảo Nhàn Nhàn gọi người đưa điểm tâm tới, còn nói: "Tỷ tỷ sao lại nói vậy, nhờ tỷ tỷ để mắt tới, mới gọi muội một tiếng muội muội, hai tỷ muội chúng ta còn nói gì quấy rầy? Tỷ tỷ đến thăm muội, đó là muội tam sinh hữu hạnh, Tú Tâm nghênh đón từ xa mới phải, hôm nay ngược lại Tú Tâm chậm trễ."

Tú Tâm không hổ là mạnh vì gạo, bạo vì tiền, danh hoa giao tiếp, thuận miệng nói ra những câu đều giống như móc tâm đào phổi, nhưng sẽ không làm người khác cảm thấy là cố ý lấy lòng, loại giao tiếp này Tiểu Ngọc còn lâu mới sánh kịp. Tiểu Ngọc nâng trà xanh lên uống một hớp, đi vào vấn đề: "Hải Đường muội muội tốt không?"

Nói đến Hải Đường, Tú Tâm càng thêm nhiệt tình vài phần: "Làm phiền tỷ tỷ quan tâm! Hải Đường tỷ tỷ hôm nay thật tốt rồi, tuy nói trên mặt vẫn có dấu vết, nhưng đến đêm thất tịch hôm đó, thoa chút son phấn, cũng có thể che dấu đi. Thuốc của Tỷ tỷ thật là thần kì, hôm kia Hải Đường nói với muội, chờ qua đêm thất tịch, muốn đặc biệt đưa một bàn tiệc rượu tới đa tạ tỷ tỷ đây."

Tiểu Ngọc khẽ mỉm cười: "Tiệc rượu à, miễn đi, có điều trước mắt ta có một việc khó khăn muốn nhờ muội muội giúp một tay."

Tú Tâm nghe vậy biến sắc, nghiêm mặt nói: "Tỷ tỷ cần gì ở Tú Tâm, xin cứ nói."

"Chỗ của muội, có những cô nương ăn nói lanh lợi không? Không cần nhiều, bốn năm người là được." Tiểu Ngọc nói.

Tú Tâm tươi cười, nói: "Chỗ của muội vẫn có mấy đứa bé ngoan, ăn nói lanh lợi thì không dám, nhưng cũng không tính là ngốc." Vừa đúng lúc Nhàn Nhàn bưng điểm tâm lên, Tú Tâm đợi cô để điểm tâm xuống rồi nói: "Nhàn Nhàn, em đi gọi Hồng Hương, Lăng nhi, Giảo Giảo, Trúc Huyên, Lan Y đến đây."

"Được ạ." Nhàn Nhàn vui vẻ đáp một tiếng, xoay người đi xuống gọi người. Tiểu Ngọc vừa thưởng thức trà vừa nghĩ, ừ, Nhàn Nhàn này thật là trợ thủ đắc lực của Tú Tâm. Nghĩ đến Huệ nương nhà mình, tuy nói thuần phác, đầu óc hơi cổ hủ, không đủ linh hoạt ứng biến, nếu phải làm nên sự nghiệp, thì không giúp được nàng nhiều. Phải tìm người đắc lực tới giúp mình mới đúng.

Tú Tâm nói: "Tỷ tỷ, thử một chút điểm tâm nhà muội có ngon hay không? Đây là bánh Phù Dung, đầu bếp mới vừa làm, đúng là điểm tâm hợp thời." Tú Tâm làm việc rộng rãi, không hề không hỏi Tiểu Ngọc mượn người của nàng làm gì, Tiểu Ngọc đối với nàng lại thêm mấy phần bội phục.

Từ lúc vào vườn này, thấy đình đài như rừng, tôi tớ như mây, lúc này lại thấy nàng mời đầu bếp mới, Tiểu Ngọc đối với chi tiêu của Thúy Nhã Viên thật là chắc lưỡi hít hà. Muốn chống đỡ một cơ ngơi lớn như vậy, Tú Tâm tuyệt đối không phải cô gái đơn giản, Tiểu Ngọc tự hỏi mình bây giờ còn không thể tự lập được như vậy.

Nếu Tú Tâm năng lực phi phàm, có thể sẽ là một đối tác tốt?