Thì Quý Phong đứng ở thành canh phòng bên cạnh Trấn Giang, nhìn vô số dân chúng bên ngoài khuân vác nhánh cây lấp hố, trên gương mặt kiên nghị cũng nhịn không được lộ vẻ bất đắc dĩ.
Vịquan Diệp Xu mật này, rốt cuộc muốn làm gì? Hắn có hiểu quân sự hay không?
Thật giận bản thân mình chỉ là một thông phán Trấn Giang nho nhỏ!
Trong hai mắt của Thì Quý Phong dường như có lửa. Ở đây tình hình nguy cấp, triều đình sao lại phái một quan lớn kiến thức nông cạn như vậy đến đây đốc chiến?
Nhưng mà – còn có thể phái ai tới chứ?
Thì Quý Phong âm thầm cười khổ.
Quân đội Nam Tống tản mạn, nếu không phải hắn tận mắt nhìn thấy, sẽ không biết thảm trạng đến mức này. Trước kia lúc ở quân doanh của phụ thân Thì Ngộ Hào, phụ thân trị quân nghiêm minh, Thì Quý Phong còn không biết đứng đầu quân đội khó khăn thế nào. Bây giờ hắn thân là mệnh quan triều đình, tự mình cảm nhận, mới hiểu được tình huống thảm hại đến tình trạng gì!
Một câu, muốn binh không binh, lại càng không tướng!
Ngay lúc quân Kim dồn hết sức nam hạ chuẩn bị khai chiến, những người ở tiền tuyết Nam Tống cứ muốn thoa dầu vào chân-- lâm trận bỏ chạy. Hoàng đế Triệu Cấu đành phải dùng lão tướng Lưu Kì năm xưa từng đại phá Hoàn Nhan Ngột Thuật. Nhưng Lưu Kì giống như Liêm Pha, tuy có lòng đánh giặc, cũng đã là nỏ mạnh hết đà, mới đánh hai trận dài, thân thể đã suy sụp, chỉ có thể lui về hậu phương dưỡng bệnh.
Trong những lão tướng có thể chinh chiến, Nhạc Phi bị giết, Trương Tuấn nhàn rỗi, Hàn Thế Trung ăn chay niệm phật không để ý tới thế sự, rơi vào đường cùng, Triệu Cấu chỉ có thể điều tới Trấn Giang Xu mật sứ Diệp Nghĩa Vấn.
“Thì đại nhân! Diệp đại nhân đang muốn chỉ huy chúng tôi làm gì vậy?” Một viên tiểu tướng đi đến bên cạnh Thì Quý Phong khó hiểu hỏi. Đây là thủ hạ của hắn, giáo úy An Thịnh, chỉ mới mười tám mười chín tuổi, xuất thân trong quân doanh.
Thì Quý Phong không nóng không lạnh nói: “Ta làm sao biết! Không bằng ngươi đi hỏi ngài ấy đi.”
An Thịnh giẫm phải đinh trước mặt thủ trưởng, nhưng cũng không buồn, sờ sờ cái mũi rồi lui xuống. Cậu đã sớm biết vị phán quan này tính tình cứng rắn, có lẽ ngài cũng đang nóng ruột vì tình hình biên phòng đây.
Diệp Nghĩa Vấn chẳng những không tự cảm thấy kiến thức mình nông cạn, mà ngược lại, hắn đang tự đắc ý vì phát minh của mình.
Hắn vừa đến Trấn Giang, đã điều động hết dân chúng, đào hào sâu trên mặt cát, sau đó lấp nhánh cây lên trên. Hắn nghĩ thế này, lúc quân Kim đổ bộ sẽ bị dính bẫy, thật sự đúng là diệu kế mà!
“Không biết!” Thì Quý Phong khinh thường chiêu diệu kế này của Diệp Nghĩa Vấn.
Đào hào trên mặt cát? Còn lấp nhánh cây? Mệt hắn nghĩ ra được! Trấn Giang ở cạnh Trường Giang, ngươi đào một cái hào, ngày mai nước sông dâng lên, ngay cả hào sâu cũng bị lấp bằng.
Cái này là chặn kẻ địch hay chặn chúng ta đây?
Nhưng mà quan lớn đè chết người, mà Diệp Nghĩa Vấn lớn hơn Thì Quý Phong đâu chỉ có một hai cấp?
--- ---
“Phu nhân, người còn cần mang theo xiêm y gì nữa không?” Huệ nương đang giúp Tiểu Ngọc thu dọn hành lí.
“Được rồi, cứ như vậy đi. Huệ nương, chị cũng thu dọn đồ đạc của chị, đến lúc đó chúng ta cùng đi được không?”
Tiểu Ngọc và Huệ nương ở chung đã một năm, tình cảm chủ tớ cũng rất sâu đậm. Trong lòng Tiểu Ngọc, Huệ nương cũng là một người nhà có vị trí quan trọng.
“Đương nhiên, phu nhân, Huệ nương chắc chắn là phải theo người rồi.” Huệ nương đã xem Tống gia như nhà mình, đương nhiên Tiểu Ngọc đi đến chỗ nào chị sẽ đi theo đó.
Tiểu Ngọc nghĩ, rồi nói với Huệ nương: “Chị bảo người đến đón Thanh Tranh cô nương đến ở cùng chúng ta đi, rồi cũng truyền đạt ý tứ của ta. Thanh Tranh cô nương một người đơn chiếc, ta không yên lòng.”
Trong đám tỷ muội, Tiểu Ngọc lo lắng nhất là Tư Đồ Thanh Tranh. Văn Quyên còn có cha và huynh trưởng chăm sóc, Tần Xuân Nhạn và Y Từ Tâm cũng đang sống cùng cha mẹ, Gia Nhi, Tú Tâm thì ở nhà chồng. Duy có Thanh Tranh một thân một mình, cha mẹ không còn không nói, còn có một đám thân thích như hổ rình mồi, Tiểu Ngọc cũng không muốn bỏ mặc một mình nàng.
Thanh Tranh và Tiểu Ngọc giao tình sâu đậm, cũng biết thời kỳ nhạy cảm này, bản thân một cô gái không nên ở một mình, cũng không chối từ. Nàng bảo Cúc tỷ về nhà, rồi đóng cửa Lục Ba bố trang, mang theo một túi hành lí nhỏ đến Tống gia.
Giờ phút này ở Lâm An, dùng “Lòng người hoảng sợ” để hình dung tuyệt không quá. Ngay cả trong hoàng cung, hoàng đế Triệu Cấu cũng thấy bất ổn, sớm đã âm thầm bố trí sẵn tàu biển, chuẩn bị lúc tình thế không tốt lập tức rời bến chạy trốn.
Bản lãnh khác Triệu Cấu không có, nhưng kỹ năng chạy trốn đã luyện tới nước chảy mây trôi. Năm đó lúc ông ở Dương Châu, vừa nghe quân Kim vào thành, cái gì bài vị tổ tông long bào ngọc tỉ tất cả mặc kệ lên ngựa bỏ chạy, từ Trường Giang thẳng đến Hàng Châu, lại từ Giang Chiết rời bến ra biển lưu lạc không biết bao lâu, cũng không kém lần này.
Kiến vương Triệu Bá Tông vừa mới chiến thắng trong cuộc tranh đua thái tử lần này – bây giờ nên gọi là Triệu Thận, thì hoàn toàn không cảm nhận được vui sướng khi thắng lợi. Bởi vì phụ hoàng Triệu Cấu nói rõ ràng với hắn, con ta, trẫm đã già rồi, chuyện quốc gia đại sự sau này, sẽ do con quan tâm.
“Vương gia, sao chàng có thời gian đến đây?”
Gia Nhi đang chuẩn bị đi ngủ, bỗng nhiên nghe hạ nhân báo lại nói vương gia đến đây, búi vội đầu tóc đứng dậy nghênh đón trượng phu.
Triệu Thận rõ ràng tiều tụy rất nhiều, vừa vào cửa đã đỡ lấy Gia Nhi: “Nàng đừng chạy nhanh như vậy. Gần đây thân mình khỏe hơn không?”
Gia Nhi sờ sờ bụng đã gần năm sáu tháng, cười nói: “Tốt hơn nhiều, thuốc của Tần đại phu rất có hiệu quả. Vương gia sao chàng còn chưa nghỉ ngơi?”
Triệu Thận lắc đầu: “Không vội. Gia Nhi, nàng có trách ta không?”
Nghe Triệu Thận hỏi vậy, trong lòng Gia Nhi nhất thời vừa chua vừa ngọt, những ấm ức nửa năm qua dường như vơi bớt. Nàng nói: “Vương gia chàng đường đường là rường cột quốc gia, bận lo chuyện đại sự, Gia Nhi -- Gia Nhi sẽ không trách vương gia.”
Triệu Thận ôm Gia Nhi ngồi xuống mép giường, cúi người nghiêng đầu áp tai lên bụng Gia Nhi nghe một hồi, hỏi: “Bảo bối có ngoan không?”
“Dạ, hai ngày nay rất ngoan.” Gia Nhi cũng không nói dối, gân đây thân mình nàng tốt hơn ban đầu rất nhiều, cũng không nôn nghén nữa. Hiếm khi Triệu Thận đến thăm nàng, nàng đã vui mừng không nói nên lời.
Ban đầu nàng chỉ thưởng thức Triệu Thận, không thể nói là thích. Mãi đến khi hắn điên cuồng theo đuổi nàng, lòng của nàng mới chậm rãi có bóng dáng của hắn. Gả cho Triệu Thận, nàng chịu rất nhiều đau khổ, nhưng lúc này đây, Gia Nhi cảm thấy tất cả đều là đáng giá.
Nàng không hy vọng xa vời có thể có được cả con người hắn, nhưng trong lòng hắn, nàng vĩnh viễn quan trọng nhất --
“Gia Nhi, nàng phải tự mình bảo trọng. Nói không chừng vài ngày nữa, ta sẽ đưa nàng đi trước.”
Gia Nhi lắp bắp kinh hãi, vội hỏi: “Vương gia, người Kim đã đến Lâm An sao?”
Triệu Thận trầm trọng gật gật đầu.
“Ta tất nhiên phải thủ ở phòng tuyến cuối cùng là Lâm An này. Nếu ngay cả Lâm An cũng thất thủ, quốc gia của chúng ta --” Triệu Thận nói, “Gia Nhi, nàng cùng Quách phi bọn họ đi trước. Chờ tình thế tốt hơn, ta sẽ đón các nàng trở về.”
Gia Nhi chậm rãi lắc lắc đầu, thản nhiên nói: “Vương gia, thiếp sẽ không đi. Thành ở, chàng ở, thiếp ở!”
Ngắn ngủn một câu, lại lộ ra kiên định vô cùng.
“Được, được.” Triệu Thận hiểu tính cách của Gia Nhi, nàng đã nói ra, sẽ làm được. Dù gian nan hơn, nàng cũng không muốn xa rời hắn.
Có vợ như thế, chồng còn gì mong cầu?
Mà một đôi vợ chồng khác, Tống Tiềm và Tiểu Ngọc, đang trải qua nổi khổ chia lìa.
Tiểu Ngọc thật không ngờ, ở phương xa Nghiêm Châu, đang nổi lên một trận sóng gió khác.