“Hoàng thượng, khuya rồi, nên nghỉ ngơi .”
Ngô hoàng hậu đi vào
tẩm thất của Vi thái hậu, hoàng đế Triệu Cấu đang ngồi trước đài Vi thái hậu thường ngày vẫn niệm kinh mà ngẩng người.
Ngô hoàng hậu ôn
nhu khuyên nhủ: “Hoàng thượng, ngài là vua một nước, tuy nói trong lòng
bi thống, cũng nên khắc chế một chút mới tốt. Trên dưới quốc gia này,
đều chờ hoàng thượng chống đỡ, ngài trăm ngàn lần phải bảo trọng long
thể.”
Triệu Cấu như thế mới phục hồi tinh thần lại. Từ sau khi mẹ của ông là Vi thái hậu qua đời, ông giống như già thêm mấy tuổi.
“A, là hoàng hậu à. Hoàng hậu, trẫm còn chưa muốn hồi cung, nàng cứ ngồi xuống tâm sự với trẫm đi.”
“Dạ.” Ngô hoàng hậu thấy Triệu Cấu đầy tâm sự, cũng không khuyên nữa. Cung nữ bên người đã mang ghế tới, hoàng hậu y lễ ngồi xuống, yên lặng nghe
Triệu Cấu nói chuyện.
Triệu Cấu mắt nhìn chằm chằm vào đài Phật của Vi thái hậu, vẻ mặt cô đơn.
“Thái hậu bỏ trẫm đi -- cũng tốt, nếu có thể ở dưới đoàn tụ với phụ hoàng, thái hậu cũng được an nghỉ.”
“Hoàng hậu, lúc trẫm còn rất nhỏ, thái hậu mỗi lúc mặt trời ngả về Tây khắp
nơi đăng đèn, luôn đứng ở trong cung thất ngắm hoa. Trẫm từng nghĩ, thái hậu đang chờ hoa nở, sau này trẫm mới hiểu được, bà muốn chờ phụ hoàng
đến nhìn hai mẹ con chúng ta một chút. Nhưng mà, một năm lại một năm nữa trôi qua, phụ hoàng cũng không đến.”
“Lúc trẫm sáu tuổi, sinh
nhật thái hậu, ai cũng không nhớ đến chúc mừng bà, trong cung lạnh lùng
hoang vắn. Không nghĩ tới hôm đó, phụ hoàng đột nhiên đến, chẳng những
đám cung nhân hoảng sợ loạn thành một đống, thái hậu cũng giật mình,
quên luôn việc tiếp giá. Ngày đó tâm trạng phụ hoàng có vẻ rất tốt, còn
nói đùa vài câu với thái hậu, Vi nương tử, không nhận ra trẫm sao?”
“Nhưng tiếp theo phụ hoàng lại nói, nếu không phải Kiều quý phi nhắc nhở trẫm, trẫm cũng quên sinh nhật của nàng. Thái hậu nhất thời sững sờ, yên lặng ăn cơm. Ăn đến một nửa, cung nhân báo lại, nói Vương quý phi sắp sanh.
Phụ hoàng đứng dậy bước đi, trẫm lôi kéo góc áo của phụ hoàng, nói hôm
nay là sinh nhật mẫu thân, phụ hoàng ngài có thể ở lâu một chút không?
Phụ hoàng vuốt đầu ta, nói, trẫm đi rồi quay lại. Nhưng người đi rồi
không còn tin tức gì nữa.”
Ngô hoàng hậu thấy đau thương trong
mắt Triệu Cấu, cũng bị tâm trạng của ông lấy nhiễm, trong đầu nặng
trịch. Hoàng thượng đột nhiên nói những lời này với bà làm chi?
Triệu Cấu tiếp tục nói: “Đã năm mươi năm! Bóng dáng phụ hoàng rời đi ngày đó, đến bây giờ trẫm còn nhớ rõ! Phụ hoàng dường như chưa từng chú ý tới
trẫm -- chỉ có thái hậu, đem toàn bộ tâm huyết tập trung lên người trẫm. Năm đó, binh lính vây dưới thành Biện Lương, trẫm bị chọn làm con tin
đưa đến doanh trại người Kim. Trẫm chuẩn bị tiến cung nói từ biệt với
thái hậu, nghe được cung nhân nói thái hậu đến chỗ phụ hoàng cầu xin.
Trẫm chạy đến tẩm cung của phụ hoàng, vừa vào cửa chỉ thấy thái hậu quỳ
trên mặt đất, ôm đùi phụ hoàng khóc rống, trang sức trên đầu rớt mất,
cầu xin đừng để trẫm đi làm con tin --”
“Phụ hoàng vì an ủi thái
hậu, mới cho ban cho thái hậu danh hiệu Hiền phi. Vì danh vị phi tần
này, thái hậu nhịn mười chín năm. Nhưng hôm đó thái hậu quỳ trên mặt đất gào khóc, nói thiếp mới không cần làm Hiền phi gì cả, thiếp chỉ muốn
cửu ca nhi bình an --”
Giọng của Triệu Cấu dần dần thấp xuống.
Ông nhắm lại hai mắt, một lát sau, đột nhiên mở to mắt nhìn về phía Ngô
hoàng hậu: “Hoàng hậu, hai đứa trẻ Bá Tông và Bá Cửu này, nàng xem trọng ai hơn?”
Ngô hoàng hậu cả kinh, không nghĩ tới Triệu Cấu vừa rồi còn đau đớn cho thái hậu, bỗng nhiên lại hỏi tới chuyện thái tử.
Vấn đề này thật sự rất mẫn cảm, ngay cả người có thân phận địa vị như Ngô
hoàng hậu cũng không dám nói bừa. Bà châm chước câu chữ, chậm rãi trả
lời: “Bá Tông nội liễm, Bá Cửu tài cao, hai người đều có ưu điểm riêng.”
“Nhưng mà, bọn họ cũng có khuyết điểm!”
Triệu Cấu không lưu tình chỉ ra.
Ngô hoàng hậu lặng lẽ nâng mắt nhìn Triệu Cấu, ý muốn tìm chút dấu vết trên mặt ông. Triệu Cấu rốt cuộc muốn người nào thừa kế, thân cận như Ngô
hoàng hậu, cũng không hiểu rõ.
Người ngoài nghĩ đến Ân Bình quận
vương Triệu Bá Cửu là Ngô hoàng hậu nuôi lớn, Ngô hoàng hậu khẳng định
càng yêu thương gã, ý nghĩ này là sai lầm. Ngô hoàng hậu là một hoàng
hậu hiền đức, có cảm tình với Triệu Bá Cửu là một chuyện, nhưng chuyện
lập thái tử, đối với quốc gia có quan hệ trọng đại, Ngô hoàng hậu sẽ
không vì tình riêng mà ảnh hưởng cái nhìn của Triệu Cấu.
Triệu
Cấu trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên thở dài, khoát tay nói với Ngô hoàng
hậu: “Hoàng hậu, nàng đi về trước nghỉ ngơi đi! Trẫm lập tức sẽ trở về.”
Nghe cách nói vừa rồi của Triệu Cấu, Ngô hoàng hậu biết Triệu Cấu đang muốn
suy nghĩ vấn đề người thừa kế, cũng không dám nhiều lời, hành lễ rồi lui xuống.
Triệu Cấu lại nhìn đài Phật, thì thào nói: “Mẫu thân, con bình sinh, lần đầu phải vi phạm ý nguyện của người --”
Bản thân Triệu Cấu, kỳ thật vẫn nhắm vào Triệu Bá Tông làm người thừa kế.
Nhưng Vi thái hậu lúc còn sống, luôn không thích Bá Tông, mà liên tiếp
bảo Triệu Cấu lập Triệu Bá Cửu làm thái tử. Triệu Cấu hiếu thuận với
thái hậu, không muốn làm cho thái hậu mất hứng, nên chuyện lập thái tử
cứ kéo dài tới hiện tại.
Nhưng mà, không thể trì hoãn nữa. Quân
Kim đang ngày một tới gần -- hai mươi cung nữ được triệu về, được ma ma
trong cung kiểm tra, người ban cho Triệu Bá Tông đều hoàn bích, mà mười
cung nữ bên kia, đều đã không phải là xử nữ.
Một tháng sau, Triệu Cấu hạ chỉ, lập Triệu Bá Tông làm hoàng tử, phong Kiến vương, đổi tên
Triệu Thận. Triệu Bá Cửu vẫn như cũ là Ân Bình quận vương, được lệnh đến Thiệu Hưng.
Một trận song long đoạt vị không tiếng động, Triệu Cấu chỉ dùng hai mươi cung nữ làm một thí nghiệm, như vậy đã kết thúc.
Lúc nghe được tin tức này từ đám hạ nhân, Tiểu Ngọc đang cùng Thanh Tranh ngồi trong phòng ngủ ở Tống gia thêu quần áo trẻ con.
Biết được Triệu Bá Tông quả nhiên giống như những gì ghi trong lịch sử, như
nguyện lên làm thái tử, nút thắt trong lòng Tiểu Ngọc nhiều ngày qua
được buông lỏng, thật là đầu choáng mắt hoa mà.
Được cứu rồi!
Nàng luôn sợ mình mang đến hiệu ứng bươm bướm, mà những chuyện xảy ra dường
như nói cho nàng biết, chuyện của thế giới này so với những gì nàng học
trong lịch sử không quá giống nhau. Xem ra, lựa chọn suốt đêm đi khuyên
Sử Hạo quả nhiên là lựa chọn chính xác!
“Tiểu Ngọc, tỷ không thoải mái?”
Thanh Tranh vươn một bàn tay đặt lên trán Tiểu Ngọc: “Ừ, cũng không có gì
khác thường. Nhìn mặt tỷ đỏ lên, còn tưởng rằng thân mình tỷ không thoải mái.”
Tiểu Ngọc cười nói: “Không có, ta chỉ là hưng phấn. Muội thấy đó, hoàng thượng đã lập thái tử rồi.”
Thanh Tranh thản nhiên nở nụ cười, không có tiếp lời. Nàng đối với thay đổi
bên ngoài không quá để ý, Tiểu Ngọc cảm thấy Thanh Tranh như là sống
trong đám mây, bồng bềnh trôi. Chỉ có lúc xem nàng thêu hoa, mới cảm
giác được nhiệt huyết trong lòng nàng. Bằng không vì sao nàng thêu những bức tranh hoa luôn trông rất sống động?
Tiểu Ngọc không dự đoán được, nàng vui mừng quá sớm.
Một sự việc so với đoạt vị càng thêm hung hiểm nguy nan, chậm rãi tới gần bên người nàng.