~Trước khi vào truyện, khuyên chân thành reader trong sáng không được đọc chap này 🔞
~Sau khi đọc xong có bất cứ sự cố nào phát sinh, thỉnh không hỏi tội tác giả 🆖
Âu Dương Nam thở dài ngao ngán, tự trách bản thân một câu:
- Giá như trước đó, tôi đủ tỉnh táo để giữ Vũ Vũ lại...
Không khí xunh quanh ba người rơi vào trầm mặc. Chợt, Âu Dương Nam lại lên tiếng, kéo tinh thần mọi người lại:
- Nào, vào phòng tôi một chút đi. Tôi có chai Dalmore 1962, rơi một giọt là tội nặng đấy!
- Haha. Học trưởng, cậu chịu chi thật đấy. - Lãnh Hàn cười đến mãn nguyện.
Cánh cửa phòng mở ra, cả ba người không hẹn mà cùng hét lên chói tai:
- Á!!!!
Ôi thần linh ơi... Thật muốn đập đầu vào tường mà tự vẫn mà!!
Âu Dương Nam hiện tại lần đầu tiên trong cuộc đời muốn giết người.
Lãnh Hàn đang trong cơn kích động, thiếu chút nữa muốn phát điên lên.
Trần Tuấn Kiệt tự trấn an bản thân, trong lòng thầm nhủ: "Giờ mày đã hiểu cảm giác bị troll là thế nào!".
Cả ba đạo ánh mắt nóng rực đang dán chặt trên thân ảnh quen thuộc đang ngồi trên ghế kia.
Hạ Vũ lười nhác, lưng ngả tựa vào ghế, hai chân bắt chéo, đặt trên bàn. Một cái chăn mỏng đắp ngang đùi. Trên tay lại cầm một gói snack, bên cạnh lại có một hộp pudding cùng một ly sữa lắc. Con sóc nhỏ trong có vẻ cực kì thảnh thơi, ngồi phòng điều hòa, đắp chăn, ăn uống, xem TV,... Hoàn toàn không có vẻ gì là vừa biến mất suốt 3 ngày cả.
Chợt, Hạ Vũ quay ra phía cửa, thấy ba mỹ nam đang hóa đá tại chỗ. Cô cười hồn nhiên, ánh mắt vô tội hết sức:
- Mau mau lại đây đi. Chúng ta cùng xem phim a.
Trần Tuấn Kiệt nở nụ cười bán nước hại dân, Hạ Vũ nhìn mà không khỏi lạnh sống lưng.
- Vũ Vũ à, em có nhiều việc cần phải giải thích lắm đấy...
~~~~~~Phân cách tuyến max dễ thương~~~~~
- Thì chuyện là như thế đó.
Ba tên con trai ngồi nghe Hạ Vũ kể mà không khỏi rùng mình. Vũ Vũ à, em có phúc khí ngàn đời đấy! Rơi xuống vách núi, thế quái nào lại chỉ bị xây xác chân tay vậy?!!!
Hạ Vũ tất nhiên không nói về căn cứ bí mật của Phong Thiên. Cô chỉ nói ở đó có một hệ thống đường hầm của công tác khai thác lưu huỳnh bị bỏ hoang. Cũng nói là mấy vụ gần đây cô gây ra là nhờ một người bạn. Cô không dại mà nói cô phải "bán thân" cho Hoắc biến thái kia để hắn giúp đâu a.
Âu Dương Nam cười ôn nhu với cô, đưa tay xoa đầu cô rồi nhẹ giọng nhắc nhở:
- Vũ Vũ, hiện tại tôi cần đi xử lí một chút chuyện. Hôm nay cậu cứ nghỉ ngơi ở phòng tôi đi. Một chốc tôi sẽ cho người kiểm tra sức khỏe cho cậu. Cần gì cứ bảo hai tên này, biết chưa?
- Ân~
Hạ Vũ ngoan ngoãn gật đầu. Âu Dương Nam thấy vậy cũng hài lòng, vội vàng sửa soạn để rời đi. Cả hai nào có biết, bên cạnh đó, hai tên con trai còn lại thầm ném cho nhau cái nhìn đầy ý tứ.
Âu Dương Nam rời đi chưa được bao lâu, Hạ Vũ đã vươn vai bảo với hai người kia:
- Hai người nếu không có gì thì có thể đi được rồi đấy. Báo tôi khi nào nhân viên y tế tới.
Sau đó, chẳng quan tâm hai tên kia có nghe hiểu không, Vũ Vũ mỹ nhân liền quay người đi vào phòng tắm. Ân~ Hạ Vũ vốn tính đi ngủ sau khi tắm a. Ừ thì, ngày hôm nay cũng khá mệt rồi.
~~~~~~Rất lâu sau đó nga~~~~~~~
Hạ Vũ rất tự nhiên ngả lưng xuống chiếc giường êm ái.
- Ân~ Giường nệm luôn là bạn tốt của con người mà.
Ha... Ba ngày, đúng ba ngày cô phải ngủ dưới lòng đất kia. Dù đã cố tiện nghi xong lòng đất vẫn không thể nào bằng mặt đất được. Vậy nên cô mới sinh chứng khó ngủ. Thế này mới thực thoải mái a.
Hạ Vũ đang mơ màng chực ngủ, chợt lại nghe tiếng gõ cửa, lại nghe tiếng người gọi:
- Hạ Vũ, đến giờ kiểm tra sức khỏe rồi.
- Ưm. Đợi chút, tôi ra liền.
Hạ Vũ lạch bạch xuống giường, mò ra mở cửa. Ngay lập tức liền hỏi:
- Nhân viên y tế đâu?
Lãnh Hàn cùng Trần Tuấn Kiệt cười vô cùng hiền lành, nhún vai mà nói:
- Em nghi ngờ năng lực của bọn tôi sao?
- Hạ Vũ, cô khiến tôi thật đau lòng a.
Cô gái nhỏ nhìn tới nhìn lui, nhìn nữa nhìn mãi cũng không thấy được mình đang bị lừa, bèn ngoắc đầu, ý bảo bọn họ vào trong.
~~~~~Cách đó 10 phút~~~~
- Chị gái xinh đẹp, việc của chị hãy để cho bọn tôi làm đi. - Mỹ nam họ Trần lên tiếng dụ dỗ.
- Nào, đừng để hai bọn tôi thất vọng. - Lãnh thiếu gia không mặn không nhạt cất lời.
- Vâng! - Chị gái y tá nhỏ bé không cưỡng lại được mị lực của hai nam nhân kia bèn gật đầu như giã tỏi.
~~~~~~Tại thời điểm hiện tại~~~~~~
Hạ Vũ bị Lãnh Hàn xoay tới xoay lui, nói là kiểm tra nhưng lại là thừa dịp ăn đậu hũ.
Kiểm tra đầu, anh ta cứ 5 giây lại xoa đầu, nghịch tóc cô một lần.
Kiểm tra tai, mũi, họng, anh ta lại không kiêng kị chọc phá hai má của cô.
Kiểm tra thân thể... Khụ... Cái này Hạ Vũ không cho xem xét phần nhạy cảm, cho nên anh ta chỉ có thể phần da thịt non mềm rìa ngoài thôi!
"Cạch!" Cánh cửa phòng bật mở, Trần Tuấn Kiệt bước vào với một chai gì đí trên tay.
Lãnh Hàn nhíu mày:
- Tên họ Âu có chai Dalmore, kiếm thêm làm gì?
- Không dại gì động vào đồ của hắn. Tôi về lấy chai Glenfiddich 1937 đến. - Tuấn Kiệt nhàn nhạt đáp.
- Đồ tốt cả. - Lãnh Hàn gật gù.
Còn Hạ Vũ? Cô chẳng hiểu cái quái gì đang diễn ra cả. Nhìn thấy vẻ mặt của cô, Lãnh Hàn cười hiền.
- Hạ Vũ, làm gì mà chưng ra bộ mặt phát ngốc đó?
- Hai người định làm gì? - Cô gái nhỏ ngửi thấy mùi nguy hiểm tỏa ra trong không khí, theo bản năng nâng cao cảnh giác.
Trần Tuấn Kiệt từ khi nào đã áp sát cô, hơi thở nam tính của hắn chờn vờn bên tai cô, làm cô không tự chủ rùng mình một cái.
- Thật nhạy cảm!
Hạ Vũ định nói gì thì ngay lập tức cảm nhận môi mình bị thứ mát lạnh phủ xuống.
- Ưm...
Trần Tuấn Kiệt là ai chứ? Việc trêu hoa ghẹo nguyệt này hắn làm qua chưa đủ sao? Hắn thành thục đưa lưỡi phác họa môi cô, không do dự cắn lên đôi anh đào đỏ mọng kia.
Hạ Vũ chịu đau, hé miệng kêu khẽ, ngay lập tức tạo điều kiện cho mỗ hồ ly công thành. Lưỡi hắn điêu luyện càn quét khoang miệng cô, tham lam hút hết vị ngọt cùng dưỡng khí của cô.
Cảm giác thân thể có chút lành lạnh, Hạ Vũ mới chợt phát hiện ra quần áo mình đã bị Lãnh Hàn thoát ra từ bao giờ. Chết tiệt! Cô bị Trần Tuấn Kiệt cùng Lãnh Hàn làm cho không chút đề phòng nào!
Lãnh Hàn cúi đầu, nghịch ngợm hai bên nhũ hoa của Hạ Vũ. Miệng anh ngậm một bên, tay lại đưa lên nắn bóp bên còn lại. Hai trái mận bị trêu đùa quá trớn, cương cứng hết cả lên. Hạ Vũ tự thấy bản thân quá dâm đãng, mặt đã đỏ như muốn rỉ máu.
- Ưm... dừng... a...
Hai người kia nghe được thanh âm yếu ớt lại như trúng phải mị dược. Trần Tuấn Kiệt cùng Lãnh Hàn cười đến tà ác.
- Vũ Vũ, nói tôi nghe, em có thật ngứa không? - Tuấn Kiệt một tay vân vê một bên nhũ hoa, một tay lần xuống nơi tư mật, trêu đùa hai cánh hoa hồng hồng.
- Ân... Ngứa a... Thực khó chịu....
Hạ Vũ không kìm được rên rỉ, mơ hồ cảm nhận được ngón tai thon dài đang khuấy đảo bên trong hoa huy*t của mình.