Hạ Vũ nằm bên
cạnh Hoắc Thiên Kình cười sặc sụa. Cô nhịn không được a. Mới nghịch có
tí mà Tống Như Hoa đã hồn xiêu phách tán rồi.
- Hừ, giỡn chơi với bổn cô nương sao? Còn non lắm.
- Bảo bối, tưởng em ngoan lắm. Nào ngờ mấy trò này cũng nghĩ ra được.
Hạ Vũ cười đến ngọt xớt, ưỡn ngực mà nói:
- Tất nhiên! Để thực hiện cái vụ máu trong bồn tắm tôi đã phải chiếm
quyền kiểm soát đường ống nước của cả khu nghỉ dưỡng đấy! Không có dễ
dàng gì đâu. Mất 5 đơn vị máu, là 500cc đấy. Nhọc công lắm biết không?
Nói đến đấy Thiên Kình lại đen mặt. Hắn không hiểu. Rốt cục việc trêu chọc
Tống Như Hoa quan trọng cỡ nào mà Hạ Vũ phải lấy chính máu và tóc của
mình để làm? Cô có thể chết vì thiếu máu đấy!
- Lần sau không được làm thế nữa. Rất nguy hiểm.
- Hehe. Chẳng qua là cho bọn họ chút manh mối để xét nghiệm máu và ADN
thôi mà. Chẳng phải biết được kết quả thì hiệu ứng gây ra ảnh hưởng càng lớn sao? Mà này. - Hạ Vũ rút ra một chiếc USB và đưa cho Thiên Kình. -
Anh đưa cái này cho người của anh. Bảo phát nó ở khu rừng bao quạn khu
nghỉ dưỡng.
Hoắc Thiên Kình nhìn chiếc USB màu đỏ, trong đầu hiện lên cả ngàn suy nghĩ, nghi hoặc hỏi:
- Này, đừng bảo đây là sóng siêu âm hay thiết bị điều khiển trí não nhé.
- Anh bị đần à?! - Hạ Vũ cười. - Chỉ là một kiệt tác của Wolfgang Amadeus Mozart, Khúc cầu siêu, k.626.
~~Ta là phân cách tuyến a
Tống Như Hoa đã điên thật rồi đấy.
Cả ngày ả chỉ ở trong phòng, nửa bước cũng không dám bước ra. Tất nhiên
một phần là do vụ việc lần trước. Nhưng đa phần là do mấy đêm gần đây,
đêm nào cũng nghe thấy tiếng violin phát ra từ trong rừng. Mà cái âm
thanh này, Âu Dương Nam nói là Khúc cầu siêu, dùng cho các đám tang ở
Bắc Âu.
Như Hoa chưa đến mức hóa điên, hóa dại. Nhưng ả ta ngày
ngày giờ giờ sống trong một nỗi sợ hãi mơ hồ mà chính ả cũng không biết
phải nói thế nào.
Hối lỗi chăng?
Lo sợ chăng?
Hay là cắn rứt lương tâm?
Không, không! Ả ta không làm gì cả! Ả không làm điều gì để phải lo sợ như vậy cả!
Ha...ha...a... Phải rồi. Không việc gì phải sợ hết. Ả ta trong sạch mà....
Không!
Chắc chắn là do tiện nhân Hạ Vũ.
Phải rồi. Chắn chắn là nó rồi. Nó ghét ả như thế cơ mà. Chắc chắn là do nó
sắp đặt. Nhất định là thế. Nó muốn Tống Như Hoa đây phải bẽ mặt mà....
Nhưng... Nó chết rồi cơ mà?
Người của ả đã nhìn thấy nó rơi xuống đáy vực mà. Đáy vực đấy là sông cạn,
muốn sống e chừng không thể. Lại chưa kể hàng trăm tấn đất đá đổ từ trên cao xuống, Hạ Vũ cho dù có là thần thánh cũng không thể qua khỏi!
Nhưng... sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Vậy rốt cục là sao? Không lẽ
mạng của Hạ Vũ lớn đến nỗi có thể thoát chết trong gang tấc? Để rồi bây
giờ trở lại chơi trò ma quỷ với ả sao?
«Tự dưng khôn ra...»
Tống Như Hoa đang trùm chăn kín mít bỗng bật dậy. Miệng lẩm nhẩm không ngừng:
- Không được. Phải tìm cho bằng được nó!
~Tại nơi nào đó trên trái đất
~
Người đàn ông ngồi ngả lưng trên sofa, tay nâng điếu thuốc lên hút. Bên cạnh
hắn, hai cô nàng xinh đẹp đang ra sức ve vãn. Cả hai đều cố sức ép thật
chặt bộ ngực nở nang lên người hắn, tay không ngừng sờ soạng khắp nơi.
Gã đàn ông cũng chẳng kém gì. Hắn vứt điếu thuốc qua một bên, để hai tay rảnh rỗi trêu ghẹo hai mỹ nhân kia.
Một tay hắn vòng qua eo một ả, không ngừng nhào nắn cặp mông căng tròn. Tay kia hắn lại chế trụ trên gáy người còn lại, miệng tham lam hút hết mật
ngọt bên trong.
dương v*t của hắn đã sớm căng cứng. Một ả kéo
khóa quần hắn ra, dùng tay vuốt lên vuốt xuống. Gã đàn ông khi này đang
rên lên thỏa mãn, lại quay nhìn hai ả đàn bà đang uốn éo bên cạnh:
- Muốn không?
- Ân~ Có~
- Vậy mau mau hảo bồi cho anh đi!
Chẳng để bọn họ trả lời, hắn đã thô bạo nhấn đầu một ả xuống, dương v*t của hắn hung hăng đâm sâu vào tận cuống họng ả.
- Ha... Tiếp tục đi...
Bầu không khí xung quanh chỉ còn mùi hương cơ thể người dân ông cùng những âm thanh dâm mĩ.
"Reng~"
- Mẹ kiếp! - Hắn ta văng tục một câu. - Tụt hứng!
Gã đàn ông đẩy hai người phụ nữ xinh đẹp ra, nhấc máy lên nghe:
- Cô chủ. Có việc gì?
"Mục Tân, vụ ám sát trong rừng lần trước mày đã làm không ra gì rồi. Không định chuộc tội sao?"
Hắn hít một ngụm khí, rất nhanh chóng lấy lại ngữ điệu bình thường:
- Cô chủ, ả ta chết rồi. Cần gì phải nhọc công?
"Óc chó! Mày nghĩ ả Hạ Vũ đó dễ chết vậy sao? Mục Tân, tao cho mày hay,
không nhanh chóng mang xác ả ta về đây thì mày cứ xác định đi. Tao dung
túng cho mày bao năm nay không có nghĩa là tao không làm gì được mày!
Giữ cái mạng chó của mày cho cẩn thận."
- Đã biết!
Hắn vừa dứt lời bên kia đã vang lên tiếng tút tút không chút lưu tình. Mục Tân
thô bạo ném điện thoại vào tường, làm hai ả đàn bà bên cạnh sợ rúm ró.
Chết tiệt! Hắn cần phải phát tiết ngay lập tức! Túm lấy một trong hai
người kia, hắn không chút thương hoa tiếc ngọc ném lên giường, mạnh mẽ
ra vào.
Người đàn bà kia thủ đoạn đủ thâm độc! Hắn chỉ hận không
thể đè ả dưới thân ngay lúc này! Mẹ kiếp. Tống Như Hoa, rồi có ngày hắn
sẽ khiến ả chịu nhục nhã!
Cùng thời điểm đó tại khi nghỉ dưỡng, Tống Như Hoa tay nâng ly Vodka, nhắm mắt dưỡng thần...
Ả cần phải bình tĩnh lại. Ả không được phép hoảng loạn. Nếu vậy chẳng
phải Hạ Vũ đã đạt được mục đích rồi sao? Hừ. Tống Như Hoa không giống
Mộc Thiên Nhu ngu ngốc kia. Để sống được trong cái xã hội này ả đã phải
lao tâm khổ lực rất nhiều. Hạ Vũ chỉ được cái đầu lắm chữ, so về thủ
đoạn với ả lại không bì được. Nhất định ả sẽ không thua.
Phải, Tống Như Hoa không thể thua Hạ Vũ được. Ả tự nhủ như thế...
~Một từ thôi: Vote ✅✔☑
~Vote rất có lợi cho sức khỏe, cho nên vote nhiệt tình lên bà con!!
~Tặng chap cho cô đồng nghiệp của ta PipyTran16, tội nàng hóng truyện mà không giật được tem