Hạ Vũ chạy
ngược chạy xuôi, thoáng chốc trên tay đã không dưới 10 túi đồ. Cô mua đủ mọi loại quần áo, giày dép, túi xách... Cô đã trót thanh lí toàn bộ đồ
trong tủ rồi, vậy nên mua quá tay chút cũng không sao đâu nhỉ.
Đập vào mắt cô bây giờ là một của hàng máy tính. Hạ Vũ cô kiếp trước là một thần đồng công nghệ, không ai không biết. Bây giờ cô lại có thể tiếp
tục đam mê với những con số nhị phân, dại gì mà không mua chứ.
Cô chọn một chiếc Macbook Pro với màn hình Retina. Nó đắt hơn 300 USD so
với Macbook Air mặc dù kích thước của chúng giống nhau, màn hình
13-inch. Bù lại, Pro có bộ xử lý nhanh hơn, màn hình sắc nét hơn và thêm một số cổng kết nối mới như cổng Thunderbolt và cổng HDMI.
MacBook Pro mới được trang bị trackpad cảm ứng Force Touch mới nhất của Apple,
cho nhiều tác vụ khác nhau tùy mức lực chạm của người dùng thay vì 1 mức chạm như trước đây.
- Hoàn hảo! - Hạ Vũ hài lòng nhìn những thứ mà cô mua được.
Đi qua gian hàng bày bán đồ trang sức, Hạ Vũ nhìn thấy một chiếc lắc tay
bằng bạc, có trang trí bằng những viên sophie được gọt đẽo thành hình
trăng lưỡi liềm và những ngôi sao nhỏ. Trông đơn giản vậy thôi nhưng nếu phối cùng một chiếc đầm xanh trễ eo đơn giản sẽ trở thành điểm nhấn tôn lên vẻ đẹp của cả bộ đồ.
- Tiểu thư, đây là chiếc lắc tay trong
bộ sản phẩm mới nhất của công ty chúng tôi. Cô xem, bộ sản phẩm mới này
mang hơi hướng giản dị nhưng thanh lịch. Là trào lưu của năm nay đó. -
Một nhân viên giới thiệu.
- Lấy cho tôi chiếc lắc tay này thôi.
Người nhân viên đó còn chưa kịp lấy hàng cho Hạ Vũ thì đằng sau đã có tiếng cất lên:
- Thiên! Em muốn chiếc lắc tay đó.
Giọng nói trong như ngọc này... Ha, chẳng phải là nữ chính sao.
- Được, lấy cho tôi chiếc lắc tay ấy.
- Thưa chủ tịch... - Cô nhân viên nhìn Hạ Vũ bằng ánh mắt áy náy.
Số làm nhân viên khổ vậy đấy, lời cấp trên nói luôn là mệnh lệnh, không tuân theo thì hứng đủ rắc rối.
- Hoàng chủ tịch, Tống tiểu thư, chiếc lắc này tôi chọn trước rồi. Cảm
phiền hai người chọn món đồ khác đi. - Hạ Vũ xoay người nhìn thẳng đôi
trai gái đứng trước mặt.
Người con trai mặc vest đen sang trọng
cao tầm 1m80. Mái tóc đen được chải chuốt, chia ngôi cẩn thận. Điều đáng nói là gương mặt đẹp như từ tranh vẽ của anh ta. Tác giả à, ngoài đời
thật thì đây là cực phẩm rồi đấy, không có người thứ 2 đâu. Đôi mắt màu
khói sâu thẳm, được bao phủ bởi một lớp sương mờ đục, khiến người ta
không thấy được tia cảm xúc nào trong mắt anh. Đây chỉ có thể là Hoàng
Thiên, vị hôn phu "yêu dấu" của cô.
Bên cạnh anh là một con tiểu
bạch thỏ đáng yêu. Khụ... Thực ra nói thế hơi quá... Nữ chính Tống Như
Hoa mang một vẻ đẹp thuần khiết, trong sáng. Da thủy nộn, mũi cao, môi
hồng tự nhiên căng mọng nước. Đôi mắt ươn ướt to tròn. Mái tóc lượn sóng đổ dài trên vai. Như Hoa mặc một chiếc đầm trắng đơn giản, phần viền cổ có đính kim cương sáng lấp lánh. Thoạt nhìn người khác sẽ tưởng đó là
tiên nữ lạc xuống trần gian.
Như Hoa mở to đôi mắt ướt át mỉm cuời bước về phía Hạ Vũ, nụ cười tỏa nắng làm mọi người đang mua sắm thất thần.
- Vũ nhi, cậu cũng mua sắm ở đây sao?
"Cô nghĩ tôi đến đây chơi chắc!"
- Tống tiểu thư, chúng ta không thân thiết đến mức ấy đâu. - Hạ Vũ cười lạnh. Hừ, muốn diễn cảnh thân mật á? Mơ đi!
Ngay lập tức, nước mắt tràn đầy trên khuôn mặt thiên sứ kia.
- Vũ nhi... hức... Tớ chỉ quan tâm cậu thôi mà... hức... Cậu... Sao cậu lại lạnh nhạt với tớ đến vậy?... hức...
Khụ... khụ... Diễn đạt lắm! Hạ Vũ thấy Bạch liên hoa này so với mấy diễn viên điện ảnh không thua kém gì đâu.
- Thiên ca... hức... Có lẽ nào cô ấy ghét em không?... Có phải vì anh từ hôn cô ấy nên cô ấy trút giận sang em không?
Xung quanh lập tức bùng lên những tiếng xì xào bàn tán.
- Thì ra là giận cá chém thớt!
- Hóa ra là vậy. Tội nghiệp cô bạn kia. Người ta tốt bụng quan tâm lại nhận lấy xô nước lạnh.
- Tội cho cô gái xinh đẹp kia quá.
.......
Nhận được sự ủng hộ của mọi người, đáy mắt Như Hoa chợt xẹt qua ý cười giảo
hoạt. Cô quay lại phía Hoàng Thiên, nước mắt dàn dụa đến khổ.
Thấy người đẹp rơi lệ, Hoàng Thiên liền tiến lại gần lau nước mắt cho cô, mỉm cuời ôn nhu:
- Hoa Hoa, nín đi. - Rồi quay sang Hạ Vũ ném một câu lạnh lùng- Hạ Vũ!
Việc từ hôn là do tôi! Vì cớ gì mà cô trút giận sang Hoa Hoa?! Hoa Hoa
là bạn thân của cô, vậy mà cô lại đối xử với cô ấy như vậy. Cô rốt cục
còn có tình người không vậy?!
Giỏi! Hai người rất giỏi! Kẻ tung
người hứng trước mặt cô. Quả là một cặp trời sinh mà. Chỉ tiếc là mấy
người chọc nhầm tổ kiến lửa rồi.
Giương đôi mắt nâu nhàn nhạt không một tia cảm xúc lên nhìn Hoàng Thiên, Hạ Vũ cất giọng:
- Hoàng chủ tịch, chúng ta có quan hệ với nhau sao? Việc tôi ra sao đến
lượt anh quản à? Với lại, con mắt nào của anh thấy tôi đối xử tệ với
Tống tiểu thư đây? Từ đầu đến giờ tôi chỉ nói đúng một câu, còn lại toàn hai người tự biên tự diễn cả. Chứng cứ nào cho anh biết tôi ăn hiếp
Tống tiểu thư vậy? Thôi, coi như hôm nay tôi xui xẻo đi. Vậy từ nay để
tôi không phạm đến vị Tống tiểu thư này hai người tránh xa tôi chút đi.
Gặp tôi thì tránh xa xa một chút. Còn nữa, việc anh từ hôn tôi tôi cũng
cho qua rồi, hoàn toàn không để tâm. Cho nên sau này chúng ta coi như
không quen biết. Vậy đỡ phiền phức cho anh, Hoàng chủ tịch!
Hạ Vũ tuôn một tràng liền quay người chỉ vào chiếc lắc tay, ý bảo nhân viên
cửa hàng gói nó lại, hoàn toàn không để tâm hai người đang hóa đá phía
sau. Xong việc, cô xoay người nhẹ nhàng bước ra cửa lớn, hoàn toàn không liếc nhìn hai người kia lấy một cái. Xong, từ giờ không lo bọn họ làm
phiền nữa!
Đấy là cô nghĩ thế...
Phía sau, Tống Như Hoa
mắt hiện lên tia đắc ý. Còn Hoàng Thiên lại chăm chú nhìn bóng lưng đang khuất dần của Hạ Vũ, lòng gợn lên nhiều cảm xúc phức tạp...