Lôi thôi một
hồi, Hạ Vũ cũng thoát khỏi sự đeo bám của Doãn Hạo cùng Đông Phương Vỹ.
Lúc cô xoay người bỏ đi, còn nghe loáng thoáng bên tai tiếng bàn luận
của hai tên công thụ kia nữa...
- Ừm... Vũ Vũ hơn ta một tuổi... Không sao! Tình yêu không phân biệt tuổi tác. Ngươi nói đúng không Doãn cẩu?
- Đúng cái đầu ngươi. Ranh con, dám động vào một sợi tóc của Vũ nhi ta lột da ngươi!
Hạ Vũ cảm nhận hàn khí nồng đượm phía sau không khỏi rùng mình.
~Nhảy qua thời gian một chút
~~
Cả lớp đang chăm chú nghe giảng. Hôm nay, Doãn Hạo kia bảo có việc gấp,
biến đâu mất tiêu. Ở cuối lớp, Hạ Vũ cầm bút vẽ nguệch ngoạc lên giấy.
Khụ... Thực ra là vẽ mấy cái sơ đồ tư duy. Thời gian này thị trường xuất hiện mấy cái trào lưu của giới trẻ, Hạ thị đương nhiên muốn nhân cơ hội tạo ra sản phẩm mới. Mà cái này không phải chuyện đùa. Hạ Tuấn thì "dễ
tính" cho qua vài bản thiết kế, đến lượt Hạ Phong xem lại thì chỉ còn có 3 bản được thông qua. Thế nào mà Hạ Vũ nhìn lướt qua bản vẽ người ta
nghĩ ngợi trong 2 tháng, không quá 2 giây sau nhàn nhạt quăng một câu:
- Chưa đạt. Loại.
Toàn bộ nhân viên trên dưới Hạ thị đều gào thét kêu trời. Trên họ có Hạ chủ
tịch cùng Hạ tổng khó hầu hạ đã khổ lắm rồi, nay lại từ đâu mọc ra một
tiểu tổ tông còn khó chiều hơn cả hai lão Diêm vương kia. Một cô nhân
viên nào đó không biết điều đã uất ức nói nặng nói nhẹ với Hạ Vũ. Cái gì mà thực lực của cô chỉ có hư danh. Cái gì mà từ lúc ra mắt mọi người
chỉ biết ru rú trong nhà, không thèm đi làm tới một lần. Cái gì mà có tí tuổi mà đòi chỉ tay năm ngón... Nói chung là có gì đều xả ra hết. Ân... Cảm giác xả xong rất thoải mái, nhưng chỉ được một chút.
Hạ Vũ
đang lười nhác lật trang sách, dáng vẻ bình thản tựa như nãy giờ cô ta
nói gì một chữ cũng không lọt vào tai cô. Nói sao nhỉ? Rất không coi
người đối diện ra gì! Bất quá, cô cũng hào phóng mở miệng nhả vài câu:
- Cô đã quan tâm, chú ý tới tôi đến vậy, thôi thì để dự án lần này tôi
làm đi. Bất quá tôi cũng có điều kiện. Doanh thu tăng, cô lập tức cuốn
xéo khỏi Hạ thị! Ngược lại, tôi đi!
Câu nói này chẳng biết thế
nào lại lên mặt báo sáng hôm sau. Nhưng mà Hạ Vũ cô chẳng để tâm, cô
cũng chỉ chú tâm việc nghĩ ra sản phẩm mới thôi.
Âu Dương Nam cả buổi thấy cô sắc mặt không được tốt lắm, lại nhớ bản tin hồi sáng, liền biết cô đang nghĩ về việc của Hạ thị.
Khuôn viên trường
~
Hạ Vũ ngẩng đầu, đập vào mắt là một cốc matcha, lại nghe thanh âm trầm ổn quen thuộc:
- Uống chút đi. Có thể thư giãn đầu óc đấy. Sau đó muốn nghĩ gì hắng nghĩ.
- A... Cám ơn cậu, Dương Nam.
Lãnh Hàn giật lấy tờ giấy chi chít, nhằng nhịt những số và chữ, mắt hơi có chút hoa lên.
- Hạ Vũ à, cô đang viết cái gì vậy?
Trần Tuấn Kiệt nhìn liếc qua tờ giấy một cái, tỏ vẻ không quan tâm, nói:
- Sản phẩm mới của Hạ thị!
- Là phần mềm máy tính sao? - Âu Thiên Kì hỏi.
- Ừm. Nhưng cũng chẳng phải. - Tuấn Kiệt tầm mắt dời sang Hạ Vũ. - Ở đây
chẳng nhìn ra là một phần mềm nào cả. Nói cho dễ hiểu... Vũ Vũ, em bị bí ý tưởng đúng không?
- Ân... Không sai.
Âu Dương Nam khẽ nhíu mày, nghi hoặc hỏi:
- Kiệt! Sao tự dưng cậu có hứng thú với mấy vấn đề này vậy? Trần thị
chẳng phải là tập đoàn giải trí sao? Sao lại dời sự quan tâm sang lĩnh
vực này?
Tên hoa hoa công tử nào đó không có chút nào ra vẻ uyên bác, mặt cười cợt nói:
- Là nhất thời hứng thú. Thích nên tìm hiểu.
Hạ Vĩ nãy giờ chống cằm nhìn Tuấn Kiệt, tay mân mê cốc matcha. Tên này làm cô ngạc nhiên nha. Đường đường nổi danh là hoa hoa công tử, không một
chút quan tâm đến mấy việc tốn chất xám này, nay cư nhiên lại bình thản
nhận xét bản nháp của cô, phong thái không có chút gì là không hiểu.
Ừm... Loại này, rất giống cô kiếp trước!
Cô đang chìm trong suy nghĩ thì chợt nghe Âu Dương Nam nói:
- Nghe Hiệu trưởng bảo, cuối tuần này có buổi học ngoại khóa. Không biết
có được gì không nhưng Vũ Vũ này, biết đâu lại giúp cậu sinh ý tưởng?
Hạ Vũ gật gù. Nghe không tồi. Tham gia buổi ngoại khóa đồng nghĩa với việc có thêm thời gian tiếp xúc với nhiều người, hiểu được nhu cầu của họ.
Một điều tối quan trọng trong kinh doanh là phải nắm bắt nhu cầu thị
trường. Căn bản không sợ sản phẩm không hay, chỉ sợ người dùng không
cần! Không hay thì có thể sửa, nhưng đã không cần thì chỉ có vứt.
- Ý tưởng không tồi.
- Ừm. Với lại, lần này là đến khu nghỉ dưỡng của Tống gia. Không mất vé
vào cửa, phí chỗ ở cùng đi lại do Tống thị cùng nhà trường chi trả.
Hạ Vũ có hơi ngẩn người. Tốt bụng vậy sao? Hừ, lấy lòng thì có! Nói lại
nhớ. Cô đã cố gắng không động chạm gì Tống Như Hoa cùng Mộc Ly Tâm rồi.
Cô cũng cố gắng không đả động gì tới việc làm ăn của hai cái nhà kia. Vì sao ư? Vì dù gì trưởng bối của bọn họ, đối với nhà cô cũng có chút quen biết. Ba của Mộc Thiên Nhu đối với Hạ Tuấn lại là bạn học 12 năm. Trả
đũa bọn họ, cô muốn, nhưng cũng không nỡ mà xuống tay quá thâm độc đi.
Cô nhịn. Tất nhiên, cái gì cũng coa giới hạn của nó. Kể từ sau cái hôm đó, cô chính thức coi như không còn chút tình nghĩa gì với bọn họ nữa. Lần
đó, may mắn cô không sao. Nếu Doãn Hạo chậm chân tí nữa, cô thề cô đối
lại với bọn chúng gấp 10. Coi như quan hệ giữa cô và bọn họ là ly nước
đầy đi. Chỉ cần bọn họ có bất cứ một hành động nào nữa, cô thề, cô đem
bọn họ cùng cơ đồ của cả gia tộc hai nhà xuống mồ!
Khóe miệng Hạ
Vũ bất giác cong lên, đáy mắt hiện rõ tia giảo hoạt. Thiên Kì ngồi gần
cô, bị sát thương nhiều nhất, không khỏi run run cất giọng:
- Vũ Vũ à... Cậu có biết... Cậu cười nguy hiểm lắm không?
- Ân... Quá khen rồi.
Ở một nơi nào đó, hai con người bỗng thấy lạnh sống lưng, có dự cảm không lành về phần đời sắp tới của mình. Nó cứ... rờn rợn thế nào ấy!
~Chào các bấy bì, chụy đã trở lại đây
~Sau đây là chuyên mục giải đáp thắc mắc. Các tềnh yêu cmt rồi ta trả lời nhá