Sáng hôm sau tỉnh dậy, Hạ Vũ thấy toàn thân đau nhức không thôi. Cảm thấy eo mình có vẻ nặng, cô mở mắt ra nhìn.
Đập vào mắt cô là một khuôn ngực rắn chắc của một người đàn ông. Như chợt
nhận ra điều gì, cô vùng dậy, tránh xa người kia. Nhưng vừa mới ngóc đầu lên đã bị cánh tay đang chế ngự trên eo kia kìm xuống. Giọng nói khàn
khàn cất lên:
- Ngủ đi. Hôm qua em không ngủ đủ giấc.
- Tôi ra sao kệ tôi. Mau buông ra! - Hạ Vũ không cam tâm phản bác lại.
Nhưng có vẻ ai đó không thể hiểu tiếng lòng của cô. Vẫn nhắm nghiền mắt, hắn với tay ôm cô vào lòng, quăng duy nhất một từ:
- Ngủ!
Huhu... Hạ Vũ cô hoàn toàn bị lép vế mà!! Tên Hoắc Thiên Kình này tính tình kì
quái, thích gì làm nấy, vốn chẳng coi ai ra gì! Rõ ràng hôm qua cô bị
hắn ngược lên ngược xuống không biết bao nhiêu là lần. Được! Đã vậy cô
ngủ! Để xem ai ngủ hơn ai!!
Khụ... Lúc cô gái của chúng ta tỉnh
dậy đã là buổi trưa. Hạ Vũ ngoái nhìn. Tên kia có lẽ đã đi làm rồi.
Chuyện hôm qua quả thực cô rất mất mặt. Thở dài một tiếng, cô xuống
giường tìm quần áo để mặc.
Tên chết bầm chết dẫm nhà hắn!! Bộ đồ
cô mặc hôm qua đã sớm không còn lành lặn. Hạ Vũ bất lực mở tủ quần áo,
lấy tạm một cái áo sơ mi đen dài rồi lết từng bước vào phòng tắm.
Những tia nước xối lên người cô, làm vơi đi phần nào cơn đau nhức. Cô bắt đầu suy tính.
"Mộc Thiên Nhu, hại tôi đến mức này, cô cũng chán sống rồi nhỉ? Được! Để xem rốt cục cô còn đắc ý được bao lâu!"
Đối với giới thượng lưu này, kiện tụng chẳng thấm vào đâu cả. Ngay cả việc
phải động đến hắc đạo có tiền đều thu xếp ổn thỏa được hết. Vậy thì cô
cứ tài sản của chúng mà đánh vào. Thử hỏi bọn họ còn dám ngang ngược hay không?!
Bước ra khỏi phòng tắm, Hạ Vũ quàng chiếc khăn bông lên
cổ để tóc không thấm ướt áo. Còn đầu thì đang vạch ra một kế hoạch trả
đũa "ngọt ngào".
"Cạch!" Cánh cửa phòng bật mở, thu hút sự chú ý của Hạ Vũ.
- Tôi còn nghĩ em đang ngủ. Nếu đã dậy rồi thì xuống dùng bữa.
Hoắc Thiên Kình cười tà mị nhìn cô. Chiếc áo sơ mi của hắn không thể che hết người cô, làm lộ ra đôi chân trắng vẫn còn mang vài vết màu hồng nhạt.
Vươn tay ôm lấy eo nhỏ, hắn để cằm lên đỉnh đầu cô, bộ dạng lười biếng.
- Ăn xong liệu tôi có thể trở về không?
- Tôi không bắt giữ em.
Hạ Vũ nheo mắt nhìn hắn.
- Vậy tôi có thể về sao?
- Đúng! Nhưng em nghĩ liệu em có thể ra khỏi đây mà không có tôi sao?
Hạ Vũ nhất thời cứng họng. Còn dám mở miệng nói không bắt giữ cô. Đây không phải là giam lỏng cô hay sao? Grừ......
Bắt gặp ánh mắt tóe khói của cô, hắn cười hiểm ác:
- Tôi biết tôi đẹp, em không cần ngắm. Giờ thì đi ăn.
Trong đầu Hạ Vũ chỉ có duy nhất một suy nghĩ: Đẹp trai thì sao chứ? Chỉ toàn
một lũ ảo tưởng với nhau! Cuối cùng cũng chỉ là đồ bỏ!
Cả ngày
hôm đó con sói xám Hoắc Thiên Kình không thèm đi làm, cắm chốt ở nhà bám riết lấy con sóc nhỏ. Hắn bá đạo vác cô như bao tải, lại tự tiện ăn bao nhiêu đậu hũ hảo hạng của cô, làm cô bắt đầu có suy nghĩ khác về hắn.
"Huhu... Lãnh khốc vô tình gì chứ? Tảng băng ngàn năm gì chứ? Rõ ràng là một tên đại biến thái!!"
Trong thư phòng, Hoắc Thiên Kình đặt cô ngồi trên đùi hắn, hai tay giữ chặt
eo cô, không để cô có cơ hội thoát khỏi hắn. Hắn vùi đầu vào tóc cô,
tham lam hít hà mùi trầm hương thoang thoảng của cô.
Chợt, màn hình trước mặt hở vụt sáng, một giọng nói cất lên:
- Thiên Kình, chúng ta......
Người trong màn hình phải trố mắt ra nhìn cảnh tượng trước mặt. Gì đây? Hoắc
bang chủ cư nhiên lại ôm một cô gái làm việc? Lại còn là siêu cấp mĩ
nhân? Nhìn cô ta mặc áo của tên kia thì đần đến mấy cũng biết được đêm
qua xảy ra chuyện gì. Người kia bèn ho khan vài tiếng:
- Khụ... khụ... Hoắc Thiên Kình!
Bấy giờ hai người kia mới lười biếng nâng mắt nhìn tên nào đó trên màn hình kia. Hoắc Thiên Kình tặc lưỡi một tiếng. Tên kia mặt mày thanh tú, cũng phải nói hắn cũng có nét điển trai, đầu óc thông minh lanh lợi, chỉ
tiếc là hôm nay tên đó phá hỏng chuyện vui của hắn. Nhất định phải trừng trị!
- Nói. - Nhàn nhạt nói một câu, hắn lại cầm lọn tóc của Hạ Vũ mân mê. Cô gái nhỏ đã sớm bỏ cuộc, mặc cho hắn tùy ý.
Người trên màn hình mặt liền biến sắc, không quan tâm đến cảnh tượng trước mặt, không nhanh không chậm nói:
- Lục Hiên, bang chủ Lục Đại vừa mới cho người tấn công căn cứ của ta ở châu Âu.
Động tác của người kia chợt dừng lại. Hắn thôi không nghịch tóc Hạ Vũ nữa, mặt nghiêm lại, cất giọng khàn khàn:
- Tổn thất?
- Có 7 người chết, 20 người bị thương. Kho vũ khí phía Đông bị phá hủy
hoàn toàn. Hiện tại những nơi khác vẫn đang cố thủ chờ chỉ thị mới.
Hoắc Thiên Kình mặt đen lại, gầm lên giận dữ, khiến cho Hạ Vũ không khỏi giật mình.
- Khốn khiếp! Lục Hiên chán sống rồi chắc?! Mau dốc toàn lực đánh bọn chúng!
- Khoan!
Hai đạo ánh mắt đều đổ dồn lên người Hạ Vũ. Cô gái nãy giờ im lặng ngồi quan sát sự tình cuối cùng cũng lên tiếng.
- Phía bên anh tổn thất như vậy. Liệu dốc toàn lực ra có tránh khỏi tiếp
tục thương vong hay không? Nếu chưa nắm chắc phần thắng thì không nên
làm bừa!
Hoắc Thiên Kình nghe cô nói, gầm gừ:
- Với lực lượng của Thiên Phong chắc chắn thắng!
- Anh chỉ biết lấy mạnh hiếp yếu. Sao không chịu nghĩ xa một chút? Nay
anh dốc hết chiêu trò, khả năng của mình ra để đánh trả, lần tới bị tấn
công chắc gì đã thắng được? Phải luôn luôn giữ lại một lá bài chuồn cho
mình!
Người trên màn hình mắt ánh lên tia hứng thú, giọng nói có chút khẩn trương hỏi:
- Mỹ nhân à, cô nói xem, cô có cách gì?
- Tôi có thể giúp anh không tốn chút sức lực nào mà một lần đánh thẳng vào đầu não của quân thù!
- Hảo khẩu khí! Thiên tài à, em nói thử xem.
Hạ Vũ đứng dậy, khởi động máy tính trên bàn làm việc của hắn, bình thản nói:
- Tôi có thể đột nhập máy chủ của căn cứ không quân Ramstein của Mĩ ở
phía Tây Nam Đức. Qua đó chiếm quyền đều hành bộ máy trung tâm, phái
MQ-9 Reaper cùng Neuron tới thẳng căn cứ của kẻ địch.
Ngón tay thon dài của Hạ Vũ lướt nhanh trên bàn phím, trong thoáng chốc đã viết xong một đoạn mã. Cô tiếp tục giải thích:
- Ramstein là trụ sở chính của Lực lượng Không quân Hoa Kì tại châu Âu và một phần của Tổ chức Hiệp ước Bắc Đại Tây Dương NATO. Còn MQ-9 Reaper
là máy bay không người lái được thiết kế để giám sát các mục tiêu nhạy
cảm trên chiến trường và cung cấp thông tin tình báo. Ngoài ra nó còn có sức tấn công tương đối cao với hệ thống vũ khí được trang bị dưới hai
cánh.
Hạ Vũ mỉm cười nhìn hai người đang thẫn thờ kia.
-
Phần hay nhất chính là chiếc Neuron này. Đây chính là máy bay tàng hình
không người lái đầu tiên ở châu Âu. UACV Neuron được thiết kế với khả
năng tàng hình cao. Khoang vũ khí bên trong cho phép nó đột nhập hệ
thống phòng không của đối phương và bất ngờ tấn công!
Nhấn Enter, Hạ Vũ xoay người cười đắc ý:
- Tôi vừa gửi một đoạn mã, trong vòng tối đa 15 phút sau, toàn bộ hệ
thống của Không lực Hoa Kì tôi sẽ nắm trong lòng bàn tay. Hai người yên
tâm. Tôi làm việc tuyệt đối cẩn thận. Không để bọn chó săn lần ra dấu
vết!
Hoắc Thiên Kình dùng ánh mắt sủng nịch nhìn Hạ Vũ, khóe miệng vẽ lên một đường cong.
- Sao tôi không thể làm được điều này mà em lại làm được nhỉ?
- Tất nhiên rồi! - Hạ Vũ hồn nhiên đáp. - Vì tôi thông minh hơn anh mà!!