Dạo gần đây
xuất hiện nạn tin tặc phá hệ thống máy chủ của nhiều công ty lớn rồi
tiến hành ăn cắp tiền quy mô lớn của các nạn nhân. Hạ thị lại xui xẻo
trở thành nạn nhân của bọn ruồi bọ này.
Hạ Vũ thực sự rất giận!
Phải, cô đang rất giận đấy!
Vì sao ư? Vì bọn chúng dám chọc vào lòng tự trọng của cô!
Đối với một kĩ thuật viên máy tính, việc máy chủ của mình bị xâm nhập quả
thật so với bị đấm thẳng vào mặt còn đau đớn hơn nhiều. Đằng này ba vừa
mới tin tưởng giao cô lo việc bảo mật thông tin quan trọng của công ty
bao gồm cả tài khoản ngân hàng. Vậy mà trong vòng 3 ngày ngắn ngủi tường lửa cô dựng không cánh mà bay. Điều này năm lần bảy lượt làm cô thiếu
chút nữa mất tự chủ mà lao đầu vào tường.
Tại một góc sân vắng vẻ, một con sóc nhỏ nào đó mũ áo trùm kín mặt, đang đau khổ vò đầu bứt tóc, rên rỉ những tiếng đứt quãng:
- A... a... đừng... không phải chứ... tên chết tiệt này! Rốt cục hắn dùng thứ công nghệ gì vậy cơ chứ! Gya... hại chết Monday của ta rồi! Hừ...
Con sóc đó không ai khác chính là Hạ Vũ của chúng ta. Monday là một trong 7 con virus mà cô tạo nên. Chức năng chính của Monday là giống như một hệ miễn dịch của máy tính. Nó sẽ tấn công bất cứ loại dữ liệu nào xâm nhập trái phép hệ thống mà nó đang bảo vệ. Khác với Friday, Monday tự động
sản sinh các virus con để đảm bảo mình luôn nắm vững tình hình bên trong hệ thống. Phải nói đây là pháo đài tâm đắc nhất của Hạ Vũ cô.
Vậy mà giờ, tường lửa bị hủy, Monday bị đoạn mã kia ăn sạch, không còn chút dấu vết. Vừa rồi cô phải lực bất tòng tâm nhìn máy tính báo lỗi liên
tục! Dù đã vận động hết công suất của ngón tay để gõ các đoạn mã nhị
phân, mong làm sao vá được lỗ hổng của hàng phòng thủ. Vậy mà thật trớ
trêu, cô càng cố gắng thì cứ như càng tạo điều kiện cho kẻ địch thâm
nhập sâu hơn vậy!
Không! Cùng lắm là nhận thua lần này. Cũng không chắc chắn cô sẽ thua ở những lần tới!
Hạ Vũ biết, cái tên tin tặc biến thái kia cũng không phải là dễ dàng đánh
bại Monday của cô. Chắc chắn thế. Cho nên giờ hắn cũng phải mất chút ít
thời gian để lập một đoạn mã khác thì mới tiếp tục đâm sâu vào lõi thông tin của Hạ thị được. Ha... vậy thì được! Giờ với Hạ Vũ, một khắc cũng
thực sự đáng giá! Bởi vì nếu cô nhanh tay hơn hắn, có thể gửi đi đoạn mã đánh đòn phủ đầu, hắn sẽ không cách nào chống đỡ được.
- Hừ, ranh con. Dám "ăn" Monday của bà. Để xem mi kịp tiêu hóa nó trước hay bị ăn trước!
«Khục... tin tặc lão làng của nhà người ta... thế nào mà trở thành ranh con của bà vậy??»
Ngón tay thon dài thoăn thoắt gõ trên bàm phím, nhanh đến mức người ta tự
hỏi đây có còn là người hay không nữa. Hạ Vũ chỉ nhìn chằm chằm vào màn
hình máy tính, tiện tay cắm một chiếc USB vào.
- Hừ, lần này vừa tấn công trực diện, vừa để mối mọt moi móc ngươi! Xem ngươi đối phó thế nào.
Hạ Vũ nói quả không sai. Chiếc USB ấy không phải loại USB bình thường.
Trong đó chứa một sản phẩm tâm đắc khác của cô: một loại virus với khả
năng ngụy trang siêu hạng, dùng với mục đích để nó từ từ phá hủy hệ
thống của đối phương từ bên trong. Loại này tương đối khó phát hiện, khả năng tìm và diệt sạch chúng ở ngưỡng 5%. Lần này cô quyết để hắn thù
trong giặc ngoài! Xem hắn mọc ra ba đầu sáu tay có ứng phó được không.
- Ồ, xem kìa ai đây? Chẳng phải là Hạ tiểu thư dạo gần đây mới nổi trong trường đây sao. - một thanh âm chua chát cất lên.
Mẹ kiếp! Rốt cục bọn sâu bọ này rảnh rỗi đến mức nào cơ chứ? Hạ Vũ trực tiếp bỏ lơ bọn người đó, chuyên tâm vào công việc.
- Con ranh kia! Mày bị điếc hả?! Ly tỷ đang nói với mày đấy!
Cô cũng lười biếng đưa mắt nhìn. Một đám tạp nham con gái thì son phấn đầy mặt, ăn mặc hở hang, con trai thì mặt mũi bặm trợn, tóc xanh tóc đỏ đủ
chủng loại. Theo như con mắt của Hạ Vũ mà nói: Một đám côn trùng đủ màu!
- Tôi cần cô ta nói chuyện cùng chắc. Rảnh thì đi chỗ khác chơi, tôi còn việc phải làm. - Hạ Vũ lại chăm chú vào màn hình máy tính,
không nhanh không chậm nói.
Nhưng bọn đó thì không như thế. Có
thể Hạ Vũ đã quên, nhưng cô gái mà bọn họ gọi Ly tỷ kia thì vẫn nhớ. Lần đó nếu không phải Hạ Vũ đột ngột xuất hiện trong phòng thay đồ thì Tuấn Kiệt cũng không trở nên ghẻ lạnh với ả. Ả hận Hạ Vũ đến thấu xương, cho nên lần này nhất định không để cô an toàn trở về!
- Chúng mày! Lên hết cho tao! - Ả rít lên.
Hạ Vũ giật mình nhìn lên, cả đám kia đang lao về phía cô. Trong lúc cô còn chưa biết nên làm gì thì một thân ảnh từ trên cây nhảy xuống, chắn
trước mặt cô...
Bóng lưng cao lớn che đi quang cảnh trước mắt cô. Hương cỏ thanh mát từ người đó xộc vào mũi cô. Cô ngước nhìn, mái tóc
hung đỏ để gió tùy ý nghịch ngợm. Một thanh âm ấm áp như rót mật vào tai cô:
- Cứ đứng sau lưng tôi.
Phía bên kia, Hạ Vũ nghe loáng thoáng tiếng kinh ngạc:
- Là Doãn Hạo?!
- Tên này khó lường lắm!
- Nói nhiều! Lên!
Doãn Hạo cười khinh bỉ. Thật là không biết lượng sức mình mà. Nghĩ là vậy,
nhưng cũng vẫn tiếp chiêu bọn chúng. Hạ Vũ nhìn một màn trước mặt không
khỏi ngây ngốc. Rồi đột nhiên cô chợt nhớ ra nhiệm vụ của mình, chạy lại chỗ máy tính, vừa kịp ấn enter.....
Sau đó, xung quanh tối sầm lại...........
~Trong phòng y tế
~
Một người con trai quần áo xộc xệch đang chằm chằm nhìn cô gái đang nằm
trên giường. Gương mặt điển trai đầy thương tích, dù vậy vẫn không làm
mất đi dáng vẻ ngạo mạn của anh. Mắt phượng đăm chiêu, đáy mắt chất đầy
tia lo lắng. Vòm ngực rộng phập phồng, thở cùng một nhịp với người con
gái kia. Bàn tay to lớn siết chặt giận dữ. Anh tự trách mình không thể
bảo vệ được cô. Nhìn cô ngất lịm đi, anh thực sự đã phát cuồng, như điên như loạn lao vào bọn người kia, chỉ hận không thể moi tim móc mắt
chúng!
Đôi mắt ánh lên tia chết chóc ấy khi nhìn về phía cô gái
đang nằm thì lại thập phần ôn nhu. Kể từ lần đầu tiên thấy cô trong
khuôn viên trường, anh đã tự hỏi có phải mình đã bị cô hút hồn rồi
chăng. Nhiều lần bắt gặp cô một mình trốn trong góc đọc sách, nghe nhạc, anh cũng thấy có chút yên bình. Rồi lần đứng ngoài hành lang, nhìn cô
không chút sợ hãi đối đầu với tất cả mọi người, anh lại cảm phục sự
ngoan cường của cô. Nay anh còn biết cô còn mang trong mình những bí mật không hề nhỏ. Nhưng tất cả chỉ càng làm anh thêm hứng thú với cô.
Hạ Vũ khẽ trở mình. Đầu cô hiện tại rất đau. A... tên khốn nào đó đã đánh lén cô. Khoan đã! Còn việc đang làm...
Hạ Vũ mở to mắt, bật dậy, cảm nhận được một trận đau đớn đến thấy xương, vô lực ngã trở lại giường.
- Ư...
- Không sao chứ? Đừng có hoạt động mạnh. - Doãn Hạo ngay lập tức lại gần
cô, nhẹ nhàng nâng cô dậy, cho cô dựa vào thành giường.
- A... cảm ơn. - Hạ Vũ lí nhí nói, gò má hiện lên vài vệt hồng phấn trông rất đáng yêu. - A! Máy tính của tôi.
Doãn Hạo nhìn cô gái nhỏ đang luống cuống, bất giác cánh môi bạc vẽ lên một đường cong tuyệt đẹp. Anh mỉm cười ôn nhu vớ cô:
- Hạ Vũ, em không phải lo. Tôi đã phá nát hệ thống của tên đó rồi.
Cô giật mình nhìn anh. Anh nói vậy... bí mật của cô...
Dường như nhìn thấu sự lo lắng của cô, anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên trán cô, thanh âm như đường mật nhỏ xuống tai cô:
- Tôi biết em là người đã gây khó dễ cho Mộc thị... Không sao, ai cũng có bí mật riêng của mình. Vậy chuyện này, cứ coi đó là một bí mật nhỏ của
hai ta đi!