Mỹ Nam Tâm Kế

Chương 50





 
Chương 50
 
Editor: Vermouth
 
Lúc Xưng Tâm công chúa đến Mục Châu là khoảng đầu tháng tám. 
 
Tiết trời còn có chút nóng bức, Xưng Tâm công chúa gióng trống khua chiêng mà đến, mặc áo bào dày nặng hoa lệ đến Mục Vương phủ. 
 
Mục thái phi còn chưa từng gặp mặt Xưng Tâm công chúa, chỉ nghe nói vị công chúa này rất được hoàng đế và hoàng hậu yêu quý, tính tình có chút bướng bỉnh. 
 
Nhưng mà, lúc thấy mặt, Mục thái phi mới phát hiện ra, Xưng Tâm công chúa không ngốc nghếch như lời đồn. 
 
Xưng Tâm công chúa mặc áo bào vàng kim rực rỡ, phía trên thêu mẫu đơn và loan phượng, nàng mang trang sức vàng, thoạt nhìn, rất lộng lẫy. 
 
Bởi vì Xưng Tâm công chúa là người trong hoàng thất, Mục Châu bây giờ còn chưa rạn nứt với hoàng thất nên gặp mặt Mục thái phi ít nhiều phải có mấy phần khách khí. 
 

Xưng Tâm công chúa tiến lên đỡ cánh tay Mục thái phi, cười nhẹ nói: “Trên đường đi bổn cung đều nghĩ đến thái phi người, nghe nói thái phi hiền lành lương thiện, hôm nay gặp mặt, quả nhiên cảm thấy thái phi hiền hòa.” 
 
Mục thái phi cười cười: “Xưng Tâm công chúa khách khí rồi.” 
 
Con ngươi Xưng Tâm công chúa chuyển động rồi tự nhiên dừng ở trên người Minh Hoàn. 
 
Lúc ở kinh thành, Xưng Tâm công chúa được một đám công tử bột nịnh nọt, tất nhiên cho rằng mình là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, bây giờ nhìn thấy nữ tử dung mạo động lòng người bên cạnh Mục thái phi, trong lòng Xưng Tâm công chúa có mấy phần không thích. 
 
Nhưng nàng chưa biểu hiện ra ngoài. 
 
Xưng Tâm công chúa hỏi: “Vị muội muội này là...” 
 
Mục thái phi nhìn Minh Hoàn một chút rồi lại nhìn Xưng Tâm công chúa: “Đây là Minh thị vương phi của Lưu Đàn, đây là Xưng Tâm công chúa.” 
 
Minh Hoàn tất nhiên biết, nàng bình tĩnh nhìn Xưng Tâm công chúa một lần. 
 
Không hổ là xuất thân hoàng thất, bản thân Xưng Tâm công chúa mang theo phong thái ung dung, quần áo lộng lẫy, dung mạo xinh đẹp, khóe mắt hơi xếch lên, khuôn mặt nhỏ chừng bàn tay, nhìn kỹ có chút lạnh lùng chua ngoa.
 
Minh Hoàn hành lễ: “Bái kiến Xưng Tâm công chúa.” 
 
Tiếng nói của nàng nhu hòa càng làm người ta yêu thích hơn nhưng lại làm cho Xưng Tâm công chúa thêm không vui. 
 
Xưng Tâm công chúa vốn cho rằng nữ nhân Lưu Đàn lấy về nhà phải có chút cá tính, sẽ mạnh mẽ một chút, kiêu ngạo một chút, không ngờ Lưu Đàn lại lấy về một tiểu bạch hoa mềm yếu. 
 
Đóa tiểu bạch hoa có vẻ ngoài xuất chúng, còn lại, Xưng Tâm công chúa ghét bỏ bĩu môi, ăn mặc giản dị, trên người còn chẳng mang mấy món trang sức, gả cho Mục Vương rồi mà còn không phóng khoáng như thế, không bỏ được cách ăn mặc trên người. 
 
Một đoàn người đi vào, vài ngày trước Minh Hoàn đã nhận được tin tức nên đã chuẩn bị xong bàn tiệc, bày tiệc mời Xưng Tâm công chúa. 
 
Xưng Tâm công chúa ngoại trừ nhìn Minh Hoàn không vừa mắt ra thì những cái khác trong phủ Mục Vương đều rất hài lòng. 
 
Mục Vương phủ vô cùng xa hoa, có vài kiến trúc hiển nhiên còn hơn cả hoàng cung, hơn nữa phần lớn mới xây dựng, hoàng thất bởi vì tiêu nhiều hơn thu, mấy năm nay trôi qua khá vất vả. 
 
Quy cách chuẩn bị tiệc tối cho Xưng Tâm công chúa thật ra cũng không cao, tiếp đãi như khách vậy. 
 

Nhưng mà, bởi vì thị nữ Mục Vương phủ làm việc chu đáo, vô cùng cung kính nghe lời, cộng thêm Xưng Tâm công chúa không hiểu quy củ Mục Vương phủ chiêu đãi khách nên nàng nhìn bàn ăn toàn sơn hào hải vị, cảnh vật trong sảnh vô cùng đẹp, cho rằng Minh Hoàn chưa từng gặp công chúa nàng nên tiếp đón dựa theo quy cách tối cao. 
 
Dùng xong bữa tối, Minh Hoàn nói với Mục thái phi: “Thái phi, con đi thu xếp chỗ nghỉ ngơi cho Xưng Tâm công chúa, không còn sớm nữa, người chú ý sức khỏe, nghỉ ngơi trước đi ạ.” 
 
Mục thái phi mỉm cười gật đầu. 
 
Xưng Tâm công chúa đến vì ai, vì sao mà đến, trong lòng Mục thái phi biết rõ, chỉ là, bà cũng không nhúng tay vào. 
 
Tuy tuổi Minh Hoàn còn nhỏ nhưng làm chủ mẫu một gia đình cũng phải một mình chống đỡ một phương. Không rèn luyện một chút thì về sau nếu thái phi mất, Lưu Đàn lại không ở nhà thì ai có thể giúp nàng chứ? 
 
Thời khắc mấu cốt, vẫn là phải tự mình vượt qua cửa ải khó khăn này. 
 
Bên cạnh Minh Hoàn có hai thị nữ đi theo, Xưng Tâm công chúa thì mang theo rất nhiều tùy tùng, nàng dẫn Xưng Tâm công chúa đi đến viện đã bố trí tốt. 
 
Trên đường đi, hai người đều không nói lời nào. 
 
Mục thái phi vừa rời đi, Xưng Tâm công chúa trở nên rất hung dữ. 
 
Minh Hoàn nghĩ, lúc trước Lưu Đàn không ép buộc Xưng Tâm công chúa, lấy Xưng Tâm công chúa về nhà mà cưới mình có thể là cảm thấy mình dễ ức hiếp, không hung dữ như Xưng Tâm công chúa. 
 
Lưu Đàn vốn không dễ chọc, lại thêm một Xưng Tâm công chúa không dễ chọc, giam hai người chung một chỗ chắc chắn phải giết người.
 
Xưng Tâm công chúa liếc mắt nhìn Minh Hoàn một cái, nói: “Mục Vương phi, lúc bổn cung vừa tới, suýt nữa không nhận ra ngươi là vương phi. Các phu nhân bổn cung biết ở kinh thành đều mặc trang phục lộng lẫy, ngươi đừng làm cho Mục Vương điện hạ mất mặt thì tốt hơn.” 
 
Minh Hoàn mỉm cười nói: “Quần áo ta cũng không phải là không chỉnh tề, lời ấy của công chúa là sao? Điện hạ không để ý trang phục của ta và cũng chưa từng cho rằng ta làm mất mặt mũi của chàng.” 
 
Xưng Tâm công chúa gần như bật cười: “Có đôi lúc, nam nhân không nói không có nghĩa là bọn họ không muốn. Mục Vương phi à, ngươi còn quá trẻ.” 
 
Xưng Tâm công chúa lớn hơn Minh Hoàn ba tuổi, bởi vì nàng là công chúa cho nên cũng không vội những chuyện khác. 
 
Minh Hoàn rũ mắt, lúc mỉm cười lộ ra hàm răng trắng muốt: “Tuổi công chúa tương đối lớn rồi, là ta nhỏ tuổi, không hiểu chuyện lắm, ngày thường điện hạ cũng không nỡ dạy dỗ ta, hôm nào ta chắc chắn sẽ mặc trang phục lộng lẫy đến.” 
 
Sắc mặt Xưng Tâm công chúa dần dần khó coi. 
 

Không có nữ nhân nào muốn bị người ta nói là lớn tuổi, nhưng mà, ngay từ đầu là nàng ta chọn cách mở đầu này, nàng ta không có lý do nổi giận. 
 
Minh Hoàn lại nhìn Xưng Tâm công chúa một cái: “Công chúa, đã đến rồi, mời vào cửa.” 
 
Xưng Tâm công chúa nhìn Minh Hoàn một chút. 
 
Nàng không ngờ rằng, tiểu cô nương trông yếu đuối đơn thuần lại nói lời như thế, Mục Vương điện hạ, làm sao hắn lại bị nữ nhân tâm cơ như thế này dụ dỗ chứ? 
 
Chờ vào trong viện, Minh Hoàn mỉm cười nói: “Hoa cúc trong viện đều đã nở, vàng óng ánh, cực kỳ đẹp, cũng rất xứng với váy áo vàng óng trên người công chúa. Ngày trước, điện hạ thường nói, nữ tử trẻ tuổi không cần quá nhiều trang phục, quần áo trắng giản dị mới là đẹp nhất, những kẻ trang điểm lòe loẹt làm mắt chàng rất đau.”
 
Tiếng Xưng Tâm công chúa lạnh lùng nói: “Mục vương phi, ngươi có ý gì vậy?”
 
Minh Hoàn chớp chớp mắt: “Không có ý gì ạ, chỉ là thuật lại lời điện hạ, công chúa người có ý kiến gì với điện hạ sao? Ta tuổi trẻ không hiểu chuyện, nói sai cái gì, hy vọng công chúa rộng lượng tha thứ.” 
 
Xưng Tâm công chúa bị Minh Hoàn chọc tức đến xanh mét mặt mày. 
 
Vào phòng rồi, Minh Hoàn lại nói: “Người của công chúa ở đây chắc là không đủ sai bảo, chờ lát nữa ta phái thêm một vài người đến, ở viện này cảnh vật tĩnh mịch, hy vọng công chúa có thể ở lại làm quen.” 
 
Sắc mặt Xưng Tâm công chúa hòa hoãn một chút để cho mình bình tĩnh lại. 
 
Nàng nói: “Tất cả thị nữ lui xuống đi, bổn cung muốn nói riêng với Mục vương phi mấy câu.” 
 
Đám người lui rồi, Xưng Tâm công chúa mới ngồi xuống, tự mình rót cho mình một chén trà. 
 
Nàng nhìn Minh Hoàn: “Mục vương phi, ngươi có biết vì sao bổn cung đến đây hay không?” 
 
Minh Hoàn rũ mắt: “Công chúa biết điện hạ và ta thành thân, tất nhiên đến là vì chúc phúc chúng ta trăm năm hạnh phúc rồi.”