Nạp Lan Dương cảm thấy đầu óc mình lúc này thật sự là không đủ dùng, nên tận mãi một lúc sau cậu mới hoàn toàn hiểu được ý của mẹ Dương.
Mà hiểu rồi thì lúc này cậu mới muộn màng nhận ra trong phòng tràn ngập gió lạnh khiến cậu không khỏi đánh cái rùng mình thật to.
Như phản xạ có điều kiện, cậu quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh một cái.
Chỉ một cái thôi, rồi không hề ngoại lệ toàn thân cậu cứng ngắt ở đó, lại bởi vì run sợ mà theo bản năng nuốt nuốt nước bọt, mắt không chớp nhìn khuôn mặt có thể dùng từ âm u để hình dung của người đàn ông, trong lúc nhất thời đầu óc trống rỗng, không biết nên làm sao mới phải.
Này...!Cậu...!Hiện tại trốn đi lánh nạn có được không...
Nhưng Nạp Lan Dương chỉ vừa nghĩ tới đó toàn thân đã bị giam trong lòng ngực của người đàn ông, bị hắn ép vào giữa ghế sofa và lòng ngực mình rồi dùng giọng điệu âm trầm đáng sợ nhấn mạnh: "Bạn gái?"
Ực.
Nạp Lan Dương khẽ nuốt một ngụm nước bọt, hoảng sợ thêm bàng hoàng không giấu được hiện lên trong đôi mắt sáng rõ kia.
Trong lúc vô tình bản năng muốn tránh xa nguy hiểm lại khiến cậu khẽ co rút thân hình, ý đồ muốn rời khỏi người đàn ông không hiểu tại sao lại tức giận kia một chút.
Cậu lại không biết cử chỉ của cậu không những không tạo nên hiệu quả mà còn khiến ai đó nổi giận hơn.
Hắn gần như là đem cậu ép đến khó thở, nhìn như bình tĩnh nhưng giọng điệu lại lạnh lùng đến cay nghiệt: "Cậu còn muốn tìm bạn gái?"
"Tôi..."
Nạp Lan Dương theo bản năng muốn phản bác.
Nhưng người đàn ông có vẻ lại không muốn nghe cậu nói, chỉ muốn phát ti3t bất mãn của chính mình, lại không nghĩ nó tạo nên tổn thương gì cho cậu.
Hay chính hắn ngay từ đầu đã nghĩ muốn giày xéo cậu đến rách nát.
"Thân thể này đã muốn tàn phế rồi, cậu còn nghĩ muốn tìm bạn gái, yêu đương, kết hôn?"
Ầm!
Lời người đàn ông vừa vang lên trong đầu Nạp Lan Dương đã giống như có cái gì đó nổ tung.
Cậu vô thức trợn to hai mắt nhìn người đàn ông trước mặt, bên tai lại như có tiếng pháo nổ chấn cho cậu điếc tai, hoa mắt chóng mặt, có khoảng khắc như không thể tin được vào tai mình, chỉ biết ngốc lăng ở đó nhìn chằm chằm hắn.
Nhưng người đàn ông kia lại giống như không nhìn thấy biểu tình của cậu, miệng vẫn còn nói những lời như cứa vào lòng cậu: "Không phải cậu cảm thấy tôi thích cậu thì người khác cũng sẽ thích cái thân tàn này của cậu đấy chứ?"
"Tiêu chuẩn của nữ nhân bay giờ rất cao, cậu nghĩ mình đáp ứng được họ sao? Đến đẩy tôi ra cậu còn không làm được, cứ như vậy muốn làm lở con gái nhà người ta? Mệt tôi còn nghĩ cậu đã tự biết thân biết phận mình, vậy mà miệng nói có cảm giác với tôi trong lòng còn nghĩ đưa tay ra ngoài nữa.
Tốt nhất cậu nên nhận rõ được hiện thực rồi an phận nằm dưới thân nam nhân, để họ thương xót mà rũ lòng nhẹ nhàng với mình thôi.
Ít nhất còn có thể hưởng thụ một chút thoải mái trước khi chết đi."
"Hay cậu còn cho rằng cái thân tàn này của mình còn có thể cứu?"
Mỗi một lời đều giống như dao nhọn cứa vào trái tim, Nạp Lan Dương gần như là chết lặng nhìn người đàn ông trước mặt.
Bên tai cậu vẫn còn vang lên âm thanh khắc nghiệt của người đàn ông nhưng cậu giống như không hề nghe thấy được cái gì cả.
Mãi đến một lúc cậu mới lấy lại được giọng nói của chính mình, nhưng mấp máy một hồi cậu vẫn không thốt được tiếng nào.
Cứ như vậy cậu chịu đựng cho đến khi người đàn ông phát ti3t tính tình xong, lại thấy cậu không nói gì thì mạnh mẽ ép sát cậu, khiến cậu khó thở mà gặng hỏi: "Sao lại không nói gì? Không nói gì là chấp nhận tôi nói đúng rồi có phải không!?"
"Đúng.
Anh nói đúng."
Bỏ qua cảm giác khó thở nơi lòng ngực, Nạp Lan Dương âm thanh nhỏ đến mức khó nghe nhìn người đàn ông chết lặng đáp lại.
Cậu nhận ra giọng nói của mình khàn khàn như bánh răng bị hỏng, nhất định là rất khó nghe, cũng không biết có bị người ta khinh bỉ hay không nhưng lúc này cậu đã không có khả năng quan tâm đ ến nó nữa.
Bởi lẽ trong mắt người đàn ông này cậu có làm cái gì cũng không vừa ý hắn, có khi đến cả thở cũng khiến hắn khó chịu.
Đau quá...!Sao vậy nhỉ...
Đau đớn nơi trái tim khiến mặt cậu trắng bệch nhưng cậu vẫn ráng nhìn người đàn ông bởi vì câu trả lời của cậu mà mặt mũi càng trở nên lạnh lùng hơn, máy móc mấp máy môi bình tĩnh nói từng chữ: "Ai mà không muốn trải qua nhân sinh viên mãn."
"Ha..."
Quả như trong dự đoán của cậu, người đàn ông vừa nghe cậu nói xong đã phát ra một tiếng cười mỉa mai.
Nhưng Nạp Lan Dương gần như đã trở thành một con búp bê không có cảm xúc, bình tĩnh nghe hắn trào phúng vẫn không có phản ứng nào khác ngoài chết lặng.
"Là tôi đã xem thường em rồi."
Bộp!
Nhưng người đàn ông đến nói cũng ngại mất thời gian, hắn chỉ thả lại một câu như vậy đã đẩy mạnh cậu qua một bên rồi lạnh lùng đứng dậy đi thẳng ra cửa.
Nạp Lan Dương dù có phòng bị vẫn là vô lực ngã xuống đất, khủy tay còn bị đập cho một cái đau điếng nhưng cậu lại giống như chẳng hề cảm giác thấy.