Mỹ nam ngư trong mơ của Nạp Lan Dương hiện đang ngâm mình trong bể nước.
Cả người hắn thả trôi trong hồ, bởi vì không có vận lực mà dần chìm xuống đáy hồ.
Ai lại ngờ được dưới đấy hồ vậy mà tồn tại một không gian tựa như thủy tinh cung phiên bản bình dân.
Thế nhưng đặt ở trong mắt người khác vẫn có thể khiến người ta chấn động vô cùng.
Giữa đáy cái hồ lúc này tồn tại một cái giường hình vỏ sò được trang trí thật nhiều trân châu đang phát ra ánh sáng trắng đẹp mắt.
Xung quanh giường vỏ sò lại lắc lư những cọng tảo biển màu xanh lục, đáy hồ cũng là được rải cát trắng chứ không phải thềm gạch như ở hồ bơi.
Kỳ dị nhất là trong hồ có một số lượng không nhiều cá nhỏ bảy màu như cá hề tốp năm tốp ba lượn quanh thân những ngọn tảo.
Khi chúng di chuyện còn tạo thành bọt bong bóng bé xinh.
Điều này lại chứng tỏ trong hồ có hệ thống oxi.
Thật sự là vậy.
Nhưng nó không phải dạng oxi bình thường.
Nếu chịu quan sát kỹ hơn thì có thể nhìn thấy ở một góc của hồ nước, phía sau một ngọn núi giả dùng để che khuất vách hồ xung quanh tồn tại một dòng đới lưu đang không ngừng tạo ra bọt khí.
Này chính là nơi cung cấp oxi cho cả hồ nước.
Truy dòng đới lưu, thật nhanh có thể truy ra vùng biển bên ngoài thành phố A.
Rất rõ ràng, cái hồ nước mặn này của Labrad là được câu thông cùng biển cả.
Mà cầu nối kia vừa giúp hắn cung cấp oxi cho cả hồ mà còn giúp hắn thanh tẩy nước hồ, không để cho nó bị ô nhiễm.
Đây cũng là một nguyên nhân mà Labrad chọn thành phố A để định cư lâu dài mặc dù người bên ngoài luôn nghĩ rằng hắn lúc nào cũng ở nước ngoài.
Mấy trăm năm nay hắn đều ở đây ẩn mình mỗi khi lên bờ.
Bởi vì ở gần biển, hắn muốn về thật sự là dễ như trở bàn tay.
Cứ như vậy, mỹ nam ngư thả mình nằm trên lớp cát trắng, hai mắt thâm trầm nhìn mặt hồ bên trên bị ánh sáng bên bên và bên dưới đáy hồ phản xạ tạo thành từng mảng gợi sóng lấp lánh.
Mái tóc màu xà cừ nhẹ nhàng trôi nổi có quy tắc dọc theo thân thể hắn.
Cái đuôi cá thật lớn thật hoa lệ nhẹ nhàng đáp ở trên mặt cát.
Cát trắng lại phụ trợ cho cái đuôi trông càng thêm nổi bật.
Những chú cá trong hồ sau khi phát hiện ra nó đều nhất loạt bơi đến xung quanh nó, nhẹ nhàng lắc lư.
Mỹ nam ngư lại không để ý, tùy tiện chúng nó bơi.
Chỉ là nhìn cảnh tượng này, hắn có chút nhớ biển cả rộng lớn.
Thật nhiều năm trước hắn chưa từng nghĩ rời xa biển cả, cho dù tộc nhân ngư của hắn luôn có năng lực để lên bờ.
Nghĩ đến biển, đáy mắt không khỏi càng thêm trầm lắng.
Sau đó hắn lại nghĩ đến người hôm nay vừa nói thích hắn, cảm xúc trong đáy mắt hắn nhìn không thấy lại phản chiếu chuẩn xác tâm tư tình cảm của hắn.
Còn chủ nhân của nó thì đang nghĩ, đợi chuyện này xong trở về biển một thời gian.
Tại lúc này đây hắn lại không hề nhận ra bản tâm của mình vốn đã không giống trước.
Mà có thể một lần quay về kia, hắn đã không cần phải trở lại nữa.
Nạp Lan Dương thật tình chưa từng chủ động bắt chuyện với cha mẹ ruột của mình, không ngờ lần đầu tiên bắt chuyện lại là hỏi về một người đàn ông...!
"Thầy Lucian sao?"
Ba Dương nghe cậu hỏi thì vừa lẩm bẩm vừa ngẩng đầu suy nghĩ.
Trong khi đó mẹ Dương lại cười cười nhìn cậu trêu chọc: "Dương Dương sao lại hỏi về thầy ấy? Có phải bị sắc đẹp của thầy mê hoặc rồi không?"
Không phải lần đầu Nạp Lan Dương bị người ta hỏi chuyện này, lần trước ba Dương cũng hỏi cậu như vậy khi cậu gặp người kia lúc mới cùng hắn chính thức gặp gỡ.
Thế nhưng lần này bị mẹ Dương nhìn bằng ánh mắt đầy ý tứ mặt cậu lại không có tiền đồ đỏ ửng lên, né tránh không dám nhìn bà mà cúi đầu ăn cơm.
Mẹ Dương nhìn con trai vừa mới nhận về không bao lâu lại phản ửng như vậy thì có chút ngẩn người.
Sau đó bà hơi giật mình quay qua nhìn ba Dương đưa ý.
Ba Dương lại không rõ lắm ý bà vì mới nãy ông lo suy nghĩ, cho nên khi bà đưa mắt nhìn mình ông chỉ nhìn lại bà một cái khó hiểu rồi đối với con trai nói: "Nói về thầy Lucian này thì anh ta là giáo sư của trường đại học A bên cạnh.
Nghe đâu chỉ mới làm đây thôi chứ không lâu.
Trước đó hắn đều ở nước ngoài, vừa trở về thì đã được mời đến dạy học tại trường đại học A."
"Nói vậy nhà ta không có tiếp xúc gì với hắn trước đây?"
Nạp Lan Dương bị ông lôi kéo chủ đề trở về thì lập tức quăng vấn đề của mẹ Dương ra khỏi đầu, nghe thấy ông nói còn không quên hỏi.
"Nói như thế cũng không sai."
Ba Dương gật gù.
Ông còn nói: "Nghe đâu người này bình thường rất vô dục vô cầu, tính tình tùy hứng."
"Dựa trên tài liệu ta điều tra được thì thầy Lucian của con là một giáo sư thích đi đây đi đó, không hề cố định ở một chỗ dù danh tiếng của hắn khá lớn.
Hắn đã đi qua không dưới năm trường đại học ở nước ngoài và chỉ mới trở lại Hoa quốc một năm nay.
Hắn không cố định chỗ làm việc, cũng chẳng ai biết hắn sẽ ở Hoa quốc bao lâu.
Ít nhất ta không nhớ là đã từng quen biết hắn, cũng nhìn ra được hắn không biết ta."