Thiết kế ngôi nhà từ bên trong còn khiến người ta ấn tượng hơn, sáng sủa, thoáng đạt và rất rộng. Cả chỗ tầng trêt đủ để ngăn thành mấy căn phòng nhưng có vẻ như Esme đã quyết định chỉ muốn nó là phòng khách. Tường nhà, trần nhà đều cao chót vót, khiến cho không gian càng thêm mở rộng, sàn nhà được lót gỗ và trải thảm dầy màu trắng muốt. Bên trái phòng khách là một cầu thang uốn đồ sộ dẫn lên trên lầu, và phía đối diện là một bức tường nhỏ, tôi đoán đó là khu bếp, tự hỏi không biết ma cà rồng cần gì sử dụng nhà bếp nhỉ. Để trông như một ngôi nhà bình thường, tôi tự có câu trả lời cho riêng mình.
Bên trái cánh cửa ra vào là một chiếc đàn đại dương cầm tuyệt đẹp, loại mà tôi chỉ có thể nhìn thấy ở những thính phòng và các buổi hòa nhạc lớn. Bức tường ở phía sau được lắp hoàn toàn bằng kính, mọi người có thể thấy được bóng dáng những cây cổ thụ ở đằng sau, cây Vân Sam, cây Tuyết Tùng,...và cả cánh đông cỏ trải dài tới tận mép sông rộng.
Ông bà Cullen đang đứng ngay bên cạnh chiếc đàn lớn ở trong phòng. Mặc dù tôi đã từng gặp bác sĩ Cullen một lần nhưng vẻ đẹp hoàn hảo của ông vẫn thật choáng ngợp. Bên cạnh ông chắc chắn là bà Cullen, không khó để đoán ra, người duy nhất trong nhà Cu Cullen tôi chưa có cơ hội gặp mặt. Bà cũng giống như những người con và chồng của mình, trắng ngần và đẹp hoàn hảo. Nhưng có gì đó trong người phụ nữ này khiến bà hơi khác với những người còn lại trong gia đình. Có lẽ là do mái tóc nâu nhạt bồng bềnh ôm gọn lấy gương mặt trái xoan giống như những cô gái trong bộ phim đen trăng của thập niên năm mươi. Hay là do dáng người nhỏ nhắn, thon thả chứ không mảnh mai xương xương như những người còn lại trong gia đình bà. Có thể là do cái lúm đồng tiền bên má khi bà mỉm cười, chúa ơi tôi không thể nào tưởng tượng được làm sao mà một ma cà rồng lại có thể có lúm đồng tiền xuất hiện trên gương mặt và làn da cứng như đá vậy chứ.
_Carlisle, Esme-Giọng nói của Edward vang lên giữa bầu không khí gượng ngùng.-Đây là Iris.
_Chào mừng cháu đến nhà, cứ tự nhiên nhé.-Bác sĩ Cullen lên tiếng.
Cả hai người đều ăn mặc giản dị, quần áo với tông màu sáng rất tiệp màu với ngôi nhà. Tôi có thể cảm nhận được sự dè dặt, cẩn trọng của họ khi bước lại gần tôi. Ông đưa tay một cách ngập ngừng, tôi cũng tiến lên phía trước để bắt tay ông.
_Cháu rất vui được gặp mọi người, bác sĩ Cullen.
_Cứ gọi tôi là Carlisle đi.
_Vâng Carlisle-Tôi có thể cảm nhận được tâm trạng của Edward nhẹ nhõm hẳn.
Tôi cố làm cho mình tự nhiên, không muốn cho hai người họ thêm áp lực bởi cảm giác sợ hãi của tôi. Mặc dù nó không phải là sợ hãi bởi tôi nghĩ rằng họ sẽ làm hại tôi, nhưng mà họ không biết điều đó, và nó sẽ tốn rất nhiều thời gian để giải thích thế nên tốt hơn là không.
_Rất vui được gặp cháu, Iris. Tụi trẻ nhà cô hay nhắc về cháu lắm.- Bà lên tiếng một cách trân thành. Esme cũng mỉm cười bước lại gần, bắt tay tôi. Bàn tay bà cũng lạnh giá giống như những thành viên của gia đình.
_Cháu cũng thế ạ.-Tôi đáp lại.
_Alice và Jasper đâu?
Edward hỏi, nhưng trước khi có ai trả lời, một vệt bóng mờ chạy đến phía tôi, chính xác là phía của Edward. Trong một thoáng tích tắc tôi có thể thấy được vẻ không hài lòng trên nét mặt của Esme. Nhưng có vẻ như người mới xuất hiện không có vẻ gì là bận lòng về điều đó
_Chào Edward, tụi em đợi anh nãy giờ đấy.-Là Alice.
Jasper như thường lệ xuất hiện ở ngay phía sau Ailce không lâu, nhưng mà anh ta không được tự nhiên như cô bạn gái của mình. Anh ta đứng chếch hẳn sang một bên cách xa tôi hết mức có thể, gật đầu chào nhẹ tôi từ phía xa.
_Chào cậu Iris, hôm nay cậu xinh quá.
Alice sau khi ôm chầm lấy người anh trai của mình, quay sang trao cho tôi cái ôm y hệt và tôi có thể thấy phía sau bà Esme đang dùng tay ôm lấy nơi cần cổ giữ cho mình không bật ra tiếng thở vì bất ngờ và lo sợ. Hai người họ nhạy cảm quá...tôi giữ cho mình dáng vẻ tự nhiên và bình thản đáp lại cái ôm lạnh giá từ Ailce.
_Cảm ơn cậu, mình đã sợ là nó hơi bị quá.
_Không hề chút nào luôn í. Nếu không phải tại khả năng che giấu kỳ lạ của cậu thì mình đã để ý đến cậu ngay từ những ngày đầu tiên rồi.-Tôi hơi không hiểu lắm về lời của cô nàng
Edward bằng một cách cẩn thận gỡ tôi ra khỏi vòng tay của cô em gái, lại một người nhạy cảm nữa rồi. Không biết tôi có thể làm gì để cho họ hiểu rằng tôi cảm thấy rằng ở đây tôi cũng cảm thấy an toàn không có bất kỳ mối nguy hiểm nào giống như ở bất kỳ nơi đâu. Nhưng tôi biết rằng Edward sẽ lại nổi đóa lên khi buộc tội tôi quá chủ quan và thiếu cảnh giác dẫn đến “đặt bản thân vào nguy hiểm”, thế nên cứ im lặng là một lựa chọn khôn ngoan.
Rosalie và Emment cũng xuất hiện không lâu sau đó. Vẫn cái nhìn hằn học từ nữ thần sắc đẹp, Emment thì đỡ hơn, anh chào đón tôi bằng một nụ cười tươi rói và một cái ôm chặt với Edward.
_Em muốn đi tham quan một vòng không.-Edward khéo léo đề nghị, đánh gãy dòng suy nghĩ của tôi.
_Được thôi. Xin mọi người cứ tự nhiên đi ạ, đừng để cho cháu làm phiền sinh hoạt của mọi người ạ.
Rồi tất cả củng tản đi, cho chúng tôi có không gian riêng của mình.
_Trong nhà anh có ai chơi đàn à.-Tôi hỏi, những ngón tay lơ đãng lướt nhẹ lên những phím đàn tạo ra những âm thanh ko theo thứ tự.
_Em nghĩ là ai?-Điệu cười tự mãn quen thuộc hiện lên trên môi anh.
Anh ngồi xuống bên cây đàn, những ngón tay thon dài xương xương của anh lướt điệu nghệ lên những phím đàn.
_Là Clair de Lune-Tôi nhận ra ngay từ những nốt nhạc đầu tiên và nhận được nụ cười xác nhận từ anh.
Bản nhạc quen thuộc đem tôi về hôm đầu tiên Edward đưa tôi về, tiếng mưa đập vào khung cửa sổ của xe hòa vào với tiếng nhạc. Hay là những đêm đầu tiên khi tôi vừa mới biết về bí mật của anh, nó khiến tôi hưng phấn xen lẫn sợ hãi và bối rối thế nào. Cả những giấc mơ mộng mị quái lạ của tôi. Không lâu sau đó anh dẫn tôi lên phòng anh, trên cầu thang, một cảnh tượng khiến tôi bối rối. Một khung tranh rộng lớn được đặt chính giữa bức tường trắng, bên trong không phải là tranh ảnh gì, mà là một loại mũ bình thiên, đủ màu sắc và chất liệu.
_Đây đừng nói là các anh giữ lại mỗi khi tốt nghiệp nhá?-Tôi tò mò.
_Một trò đùa của gia đình anh thôi.
Tôi chỉ biết im lặng, chậm rãi bước lên chiếc cầu thang uốn đồ sộ, tay tôi cảm nhận được mát và mượt như sa-tanh của cái tay vịn. Edward chỉ cho tôi phòng của mọi người, và ánh mắt của tôi khựng lại khi bắt gặp một cây thập giá bằng gỗ khá lớn ở ngay cuối hành lang. Nó màu đen nhánh, bóng lưỡng hoàn toàn tương phản với màu trắng sáng của bức tường phía sau, tự mường tượng rằng liệu nó có mượt mà như mắt tôi cảm nhận không.
_Cây thánh giá này có từ khi nào vậy anh?-Tôi hỏi
_Đầu những năm một ngàn sau trăm ba mươi, tầm đó. Nó là của Carlisle, một thứ gì đó để ông nhờ về thời xa xưa của mình.
_Ông bao nhiêu tuổi rồi anh? Nếu em có thể hỏi.
_Ba vừa mới tổ chức lễ sinh nhật lần thứ ba trăm sáu mươi hai. Ông đã tự đẽo gọt cây thánh giá này khi vẫn còn là một con người. Nó được treo trên tường, chỗ bục giảng kinh trong nhà xứ, nơi ông ấy thuyết giáo.
Vậy là Carlisle đã từng là một mục sư,tôi tự rút ra kết luận cho mình.Phòng của Edward ở cuối hành lang, bài trí trông cũng khá đơn giản giống như căn nhà. Thứ khiến tôi ấn tượng là một hàng những dãy đĩa nhạc được xếp ngay ngắn ở trên một cái kệ để sát bên tường.
_Một bộ sưu tập đồ sộ.-Tôi cảm thán.
_Anh không có gì dư dả ngoài thời gian mà.-Edward tiếp lời.
_Vậy anh thích thể loại nào nhất.-Tôi gợi chuyện, những ngày qua toàn là anh đặt câu hỏi cho tôi mà thôi.
_Không có một thể loại nhất định, nhưng một số thì theo anh là thú vị hơn những loại khác. Ví dụ như nhạc của thập niên năm mươi sẽ hay hơn của sáu mươi và bảy mươi. Hay là anh thích nhạc cổ điển hơn so với rock and roll.
Anh ngồi xuống tấm thảm dày màu vàng sáng bên cạnh tôi, kế bên là những đĩa nhạc nằm rải rác, CD và cả những đĩa than hồi xưa nữa.
_Anh sắp chúng theo từng thể loại và từng năm sản xuất.
Tôi ngờ rằng tất cả những thứ này đều là những ấn bản đầu tiên. Edward đưa tay với lấy một đĩa than trong tập những bản nhạc cổ điển của của Chopin. Anh đi tới cái máy phát nhạc chuyên dùng cho loại đĩa than được đặt bên cạnh một dàn âm thanh xịn xò, tôi không biết chính xác giá nhưng chắc chắn không hề rẻ. Cái đầu đọc đĩa than cũng không phải loại cũ kỹ có cái loa kèn lớn ở phía trên, cái này trông hiện đại hơn nhiều.
_Là khúc luyện tập số ba phải không anh.-Tôi hỏi và nhận được cái gật đầu của anh.
Tôi đi quanh phòng trong khi Edward ngồi trên cái ghế sofa màu đen bóng ở giữa phòng. Phòng anh phía sau cũng được lát bằng kính, đón hoàn toàn ánh sáng mặt trời, nhưng vì có cây cối bao bọc xung quanh nên không hề có vẻ nóng. Phía xa xa thậm chí còn có thể thấy con sông Sol Duc hiền hòa uốn lượn qua cánh rừng nguyên sinh, những ngọn núi phía xa hay cả những ngọn cây cao chót vót.
Một giá sách nhỏ ở một góc đối diện với cái kệ đựng đĩa, khi tôi dùng những ngón tay lướt qua những bìa sách,những tác phẩm văn học đa phần là từ thế kỷ mười sáu mười bảy, tôi đoán thế. Một cuốn sách cũ để riêng biệt với những cuốn khác, tôi tò mò lấy nó ra. Đó là một tập thơ tiếng anh cổ, hình như anh mới đọc chúng thời gian gần đây. Tôi mở ra đúng chỗ thẻ đánh dấu đang để, đó là cái thẻ tôi tặng anh mấy ngày trước. Đó là một bài thơ.
Lời chúc phúc của Iris
Nguyện cho những con đường xây lên dưới chân bạn
Nguyện cho những ngọn gió luôn luôn ở phía sau bạn
Nguyện cho ánh mặt trời sưởi ấm trên khuôn mặt bạn
Những cơn mưa làm mềm cho những cánh đồng của bạn
Và cho tới khi chúng ta gặp lại
Nguyện cho chúa trời luôn gìn giữ bạn trong lòng bàn tay của ngài.
Edward xuất hiện phía sau tôi lúc nào không hay, anh bao chùm lấy cơ thể tôi, đầu anh gác ở hõm cổ tôi và miệng thì thầm những lời của bài thơ. Và tôi nhận ra đó là giai điệu mà anh vẫn thầm thì khi vỗ về tôi vào giấc ngủ.
_Đó là một bài thơ cổ của Pháp, cuốn sách này là tập hợp những bản dịch sang tiếng Anh, mặc dù không mang chính xác nghĩa lắm.
Rồi anh lại thầm thì đọc lại một lần nữa, nhưng lần này bằng tiếng Pháp. Thú thật giọng anh rất hợp với cái ngữ điệu của tiếng Pháp, du dương và mềm mượt, hoặc có lẽ là với mọi thứ tiếng.
_Nó rất hay.- Tôi cảm thán.
_ Ngay từ giây phút đầu khi anh gặp em, trong đầu anh đã vang lên bài thơ này.
Hơi thở của Edward thổi vào bên tai tôi và thành công khiến cho chúng nóng bừng.
_Vậy là khi không đến trường anh thường đọc chúng lắm à.-Tôi quay người lại giải phóng mình khỏi tư thế gượng ngùng này. Mặc dù tôi không hề phản cảm, nhưng những gì mà Edward nói về việc tự kiềm chế của anh, tôi vẫn luôn nhớ.
_Cho tới khi anh gặp em.-Edward nở một nụ cười ranh mãnh.-Và dành hàng giờ treo mình trên những cành cây ngoài cửa sổ phòng em.
Một hình ảnh khá kỳ quặc nếu chúng không phải là Edward.
_Alice đã nói rằng em có khả năng che giấu kỳ lạ. Điều đó có nghĩa là gì thế anh?-Tôi hỏi khi cả hai đã quay trở lại ghế sofa.
_Anh đã từng nói với em rồi mà. Tất cả mọi thứ của em đều rất nhạt nhòa, trong măt tụi anh. Từ mùi hương nhạt đến gần như lẫn với những người xung quanh, cho tới vẻ ngoài trông không hề gây chú ý tới những người trong gia đình anh, trừ trong mắt anh và cả đám con trai trường mình nữa.-Anh cười khẽ khi nhắc tới chuyện này.-Hay là với những khả năng đặc biệt của anh, Alice hay Jasper đều phải thật khó khăn khi tác động lên em. Bố Carlisle đã đoán rằng có lẽ đó là một món quà của em, nó giúp em không trở thành con mồi với những mối nguy hiểm xung quanh. Điều mà anh nghĩ là đã bảo hộ em với giống loài của anh, đặc biệt là với mùi hương đáng kinh ngạc của dòng máu đang chảy trong em.
Tôi nhớ đến anh đã nói rằng mùi hương của máu tôi đã khiến gia đình anh suýt bị lộ trong hôm xảy ra tai nạn thế nào. Và ngay cả bác sĩ Carlisle, một ma cà rồng với nghị lực phi thường đã công tác trong bệnh viện hằng trăm năm, cũng cảm thấy hấp dẫn với máu của tôi như thế nào.
- -- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
Iris Blessing
May the road rise up to meet you
May the wind be always at your back
May the sun shine warm upon your face
The rains fall soft upon your fields
And until we meet again,
may God hold you in the palm of his hand
Mình đã cố gắng dịch thô, nếu có bạn nào có cách dịch hay hơn thì giúp mình với nhé <3