Tôi dành những giờ học sau để làm phiền Edward với những câu hỏi hiếu kỳ của mình.
_Em có làm anh thấy phiền không?-Tôi hỏi khi chúng tôi đã yên vị trong nhà ăn.
Anh và tôi đều ngồi bàn riêng, mặc dù anh đã đề nghị ngồi cùng những người bạn của tôi. Nhưng mà tôi đã phản đối vì muốn có thời gian riêng của hai đứa, đặc biệt là khi mà tôi còn hàng tấn câu hỏi cần giải đáp từ anh.
_Và giờ em muốn biết gì nào.-Edward lơ đãng nghịch nghịch quả táo du nhất trong khay thức ăn của mình.
_Anh tiếp tục được không? Điều anh đã nói trong giờ Lượng Giác ấy. Cảm giác đầu tiên khi anh nhìn thấy em.
_Ừ thì anh đã bị sốc, anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần rằng suy nghĩ của Bella sẽ là điều ngoài khả năng của anh. Và rồi em xuất hiện khiến cho năng lực của anh vô dụng không chỉ với một người mà còn với những người xung quanh em nữa.-Anh cười
_Anh nói rằng suy nghĩ của em bị lẫn bởi những người xung quanh, vậy lúc em ở một mình thì sao?-Tôi tò mò.
_Chỉ là những tiếng rè vô nghĩa-Anh nhún vai dửng dưng.
_Mọi người trong gia đình anh đều có khả năng này sao?-Tôi đổi câu hỏi.
_Không, chỉ một mình anh thôi. Nhưng mà một vài người cũng có năng lực đặc biệt khác. Và em cần ăn chút gì đi-Anh vừa nói vừa ra hiệu cho tôi chú ý tới hộp salad vẫn còn đầy nguyên.- Alice có thể dự đoán trước một số việc trong tương lại. Jasper thì có thể điều khiển cảm xúc của mọi người xung quanh.
_Vậy họ có thể tác động lên em không?
_Rất khó. Phải thật sự tập trung rất nhiều. Mọi thứ về em điều bị “nhiễu”.-Giờ thì anh quanh sang đùa nghịch với mấy lọn tóc tôi.
_Mấy cái năng lực này ấy, chúng hoạt động như thế nào vậy anh.-Thú thực là giờ tôi chả thấy đói xíu nào, chỉ muốn có thêm nhiều thời gian với anh.
_Tụi anh không chắc nữa.-Anh ra hiệu cho tôi tập trung hơn vào bữa ăn của mình.-Có rất nhiều giả thuyết. Carlisle cho rằng từ hồi còn là con người thì tụi anh đã có tài trong một số lĩnh vực và việc biến đổi đã phóng đại chúng lên. Như chúng đã làm với sức mạnh, tốc độ hay các giác quan của tụi anh.
_Khoan đã-Tôi ngắt lời anh ngay lập tức.- Phóng đại các giác quan.
_Đúng thế, tụi anh nhạy cảm hơn với mùi, thậm chí là mắt và tai có thể nghe và nhìn xa hơn.-Anh không hiểu tại sao tôi ngắt lời, còn tôi thì đang cố giữ cho mình không phải thở dốc.
_Ý là anh chị em anh có thể nghe được cuộc nói chuyện của tụi mình bây giờ.-Tôi hơi liếc mắt nhìn về phía bàn của họ, và rồi tôi nhận ra họ cũng đang nhìn về phía tôi. Thậm chí nàng tinh linh của rừng rậm Alice đang mỉm cười với tôi. Chết tiệt thật.-Và cả những lần trước. Thậm chí là khi em kể cho anh nghe về những cơn khủng hoảng điên khùng của em.
Chúa ơi giờ đây một sự xấu hổ dâng đầy trong người tôi. Gia đình anh đã nghĩ về tôi như thế nào đây? Một con bé dở hơi điên khùng, một sự đe dọa phiền phức với bí mật của gia đình họ. Giờ thì tôi không còn thiết tha gì nữa, chỉ biết gục mặt xuống bàn hờn dỗi một mình.
_Em sao thế.-Giọng Edward tràn đầy bối rối.
_Tại sao anh không cảnh báo em biết chứ.-Tôi rít lên và nhận ra tiếng động tôi gây ra quá lớn. Những bàn xung quanh đã quay hẳn người về phía chúng tôi, thậm chí tôi còn có thể thấy Sam đang muốn qua đây nhưng mà Ben đã cản cô ấy.-Xấu hổ quá đi mất thôi. Gia đình anh sẽ nghĩ gì về em đây?
_Anh thật sự muốn biết em đang suy nghĩ gì lúc này.-Anh bật cười-Không có điều gì mà em phải bận tâm về gia đình anh cả. Carlisle thậm chí rất tò mò về khả năng của em nữa kìa. Tất cả mọi người đều sẽ thích em thôi.
Nhưng mà một đạo ánh mắt từ bàn ăn nhà Cullen bắn vào sau lưng tôi phản đối điều đó. Khi tôi nhìn lại thì ánh mắt đó từ Rosalie, người chị của Edward. Và tôi như bị hút hẳn vào đôi mắt đen huyền sau thẳm đó không dứt ra được, và từng cơn ớn lạnh quay trở lại chạy dọc sống lưng tôi. Mãi cho đến khi một tiếng gầm ghé thấp như một tiếng rít phát ra từ Edward thì cô ấy mới quay đi và tôi mới thoát ra khỏi sự mê đắm ấy.
_Em đừng nghĩ nhiều. Chị ấy chỉ lo lắng thôi, khi mà chúng ta công khai như thế này.
_Về chuyện gì cơ chứ?-Tôi không hiểu.
_Rằng nếu chuyện chúng mình kết thúc bằng một thảm kịch thì nó sẽ phá hủy tất cả mà Carlisle và tất cả mọi người xây dựng hàng thế kỷ qua.-Giọng nói của anh đượm buồn.
_Kết thúc bằng một thảm kịch?-Tôi lặp lại trong vô thức-Rằng là anh sẽ làm hại em? Nhưng mà anh từng nói rằng máu của em không kích thích anh cơ mà, rằng mùi của em rất nhạt.-Tôi cố nhờ lại những dữ kiện từ những lời nói của anh tối qua.
_Anh cũng từng nghĩ như thế. Cho tới khi hôm tai nạn xảy ra..
_Em đã bị thương….và chảy máu-Tôi tiếp lời anh.
_Trước lúc đó, anh cứ nghĩ rằng máu của Bella đã là thứ hấp dẫn khơi gợi bản năng nhất với anh.-Anh không nén được nụ cười khổ-Mùi hương của em bây giờ chỉ là lớp vỏ bọc ngụy trang mà thôi. Khoảng khắc máu em chảy ra, ngay cả những người giỏi kiềm chế nhất trong bọn anh cũng cảm thấy khó khăn khi kiềm chế, thậm chí đến cả Carlisle, người đã đạt đến cái độ trơ với máu. Emment thậm chí cũng đã phải kiềm chặt Jasper để ngăn anh ấy lại, họ đã phải dời khỏi đó nhanh nhất có thể.
_Nhưng anh đã ở lại.-Tôi chỉ ra.
_Em không biết là anh đã phải đấu tranh như thế nào giữa những ý nghĩ bảo vệ em hay làm hại em. Anh biết được rằng anh có thể nán lại trong phòng cấp cứu, đưa ra lời mời em đi chơi và anh biết rằng em sẽ cắn câu ngay lập tức.
Đôi mắt hổ phách của anh xoáy sâu vào tôi, và tôi biết rằng anh đúng. Ai lại có thể từ chối anh cơ chứ.
_Nhưng cái ý nghĩ rằng em sẽ bị đau….thậm chí là cái chết nó dày vò anh ghê gớm. Nhất là khi nó bắt nguồn từ anh.-Và giờ thì vẻ thống khổ tràn ngập trên gương mặt anh.
_Nhưng anh đã không, anh đã khống chế được.-Tôi đưa tay chạm nhẹ vào gương mặt Edward, khẽ rùng mình vì nhiệt độ nơi anh.
_Em nên cảm thấy sợ Iris. Anh đã có thể làm hại em.-Anh không đồng ý với cái cách phản ứng của tôi, nhưng anh mong chờ gì chứ.
_Chúng ta đã nói về vấn đề này rồi cơ mà. Và không điều gì có thể thay đổi thái độ của em đâu. Em khá cứng đầu đấy.-Cố làm cho mình có vẻ dí dỏm để Edward thôi phải nghĩ về những suy nghĩ độc hại của anh giành cho tôi.
_Điều gì đã khiến em nghĩ rằng em quan tâm đến anh nhiều hơn anh quan tâm đến em thế, nó làm anh buồn đấy-Anh đổi đề tài nhanh quá khiến não tôi phải mất một lúc mới phản ứng kịp. Biết ngay thể nào anh cũng sẽ đọc suy nghĩ của Sam mà.
_Không phải sao?
Edward thay đổi tư thế ngồi, nghiêng sát người vào tôi và đôi mắt nâu vàng như muốn xuyên thấu tâm can tôi. Trông anh thất vọng thấy rõ trước câu trả lời của tôi, và bắt đầu trở nên cáu kỉnh. Tôi cố không nhìn vào mắt anh tránh cho mình bị mê hoặc lần nữa.
_Em không có khả năng đọc suy nghĩ của người khác, và ngoài những biểu hiện rõ ràng rằng em không xứng như thế nào. Và mỗi khi anh có những biểu hiện lạnh nhạt thì em hiểu rằng khả năng anh muốn nói lời tạm biệt với em, muốn rời xa em.-Đó là những tổng kết trước những lần mà tôi khổ sở bởi thái độ xa lánh của anh đã dành cho tôi.
_Em nhạy cảm quá.-Edward thì thầm. và một lần nữa, gương mặt anh quăn lại vì khổ tâm khi biết được nỗi buồn trong tôi.- Và em nói “Không xứng” là sao?
_Anh nhìn lại bản thân mình đi.-Tôi chỉ tay về phía Edward.-Anh quá hoàn hảo, với những đường nét tuyệt mĩ không thực. Và em thì sao nào? Em quá bình thường, mọi thứ của em.-Tôi nhấn mạnh.
Đôi mày anh cau lại trong chốc lát, tỏ ra vô cùng tức giận nhưng rồi ngay sau đó lại diu xuống, khi anh bắt đầu nhìn tôi một cách ranh mãnh.
_Em đã đánh giá bản thân mình quá thấp rồi Iris. Em không biết được lũ con trai trong trường suy nghĩ về em như thế nào đâu. Đôi khi chúng làm anh phát bức ấy.-Anh phá ra cười khúc khích.- Em không biết rằng đôi mắt của em đen và sâu hút hồn người đối diện như thế nào. Em không biết làn gia trắng muốt và mái tóc đen bồng bềnh của người con gái phương đông nơi em thu hút người khác ra sao Em không biết những đường nét sắc sảo của phương tây khắc họa khuôn mặt em hoàn hảo ra sao.
Ngón tay anh mơn trớn trên gương mặt tôi, từ mắt mũi miệng đến vành tai và những lọn tóc của tôi. Giọng anh du dương và tình tứ đến là kỳ, chúng khiến tôi bị cuốn vào trong đó. Đôi mắt anh nhìn sâu vào tôi khiến tôi như chết chìm trong sự mật ngọt ở đó.
_Thở đi nào Iris.-Anh bất cười thích thú khi nhận ra rằng mình lại làm tim tôi loạn nhịn.
Một sự nóng bức nơi hai gò má quen thuộc của tôi khi tôi nhận ra rằng chẳng cần đến đôi tai siêu thính cũng có thể biết được rằng con tim mình đang đập điên cuồng như thế nào. Dĩ nhiên nó không thể nào qua mặt được Edward rồi, và rồi tự dưng cái bản mặt cười khúc khích của anh đáng ghét thế cơ chứ.
_Thật không công bằng xíu nào.-Tôi ấm ức.-Anh có thể báo em biết trước khi mà nói mấy lời đường mật tán tỉnh không?
_Anh nói chỉ là sự thật mà thôi.-Anh nhún vai tỏ vẻ không chú tâm lắm. Anh nói và bắt đầu đứng dậy … một động tác cực kỳ uyển chuyển.-Giờ thì chúng mình đang trễ đấy.
Bấy giờ tôi mới nhìn chung quanh và giật mình khi thấy cả phòng anh chỉ còn vỏn vẹn hai chúng tôi. Mỗi lần ở bên Edwrad tôi lại mất khái niệm về thời gian và không gian như thế. Tôi chẳng còn chú tâm đến mọi thứ xung quanh nữa. Bật người dậy, với lấy cái balo đang để dựa vào lưng ghế và Edward- một cách thân sĩ- cầm lấy nó giúp tôi.
Ai cũng nhìn theo khi chúng tôi sóng bước bên nhau vào lớp học. Tôi còn đang muốn tiếp tục câu chuyện nhưng mà thầy Jefferson đặt câu hỏi cho tôi buộc tôi phải tập trung vào bài giảng. Thú thật bây giờ tôi chả còn tâm trí nào đâu mà nghe thấy kể về lịch sử của các cuộc cách mạng ở nước Mỹ. Nhất là khi Edward ngồi sát cạnh tôi và mùi hương của anh cứ quanh quẩn nơi chop mũi thế này.
_Coi nào chúng mình có rất nhiều thời gian cơ mà.-Anh hứa hẹn.-Và giờ thì anh không muốn khiến em bị mất tập trung hơn nữa đâu.-Tôi nghe được vẻ tự mãn trong giọng nói của Edward.
Trong giờ Sinh học, Bella rất tâm lý khi đã đổi chỗ ngồi với chúng tôi. Thầy Banner bước vào lớp, kéo theo một chiếc kệ bằng kim loại, có gắn bánh xe để tiện di chuyển, trên kệ là một cái tivi và một cái đầu máy video cũ kỹ. Một buổi xem phim…mọi người nhộn nhao, huyên náo hẳn lên.
Đèn bắt đầu tắt, nhưng tôi chẳng thể nào tập trung vào bộ phim, thậm chí nó nói về cái gì tôi cũng không biết nữa. Giờ học hôm ấy trôi qua rất lâu, chúng tôi tiếp tục dựa vào nhau sát rạt, và tôi có thể cảm nhận được một luồng điện đang chạy dọc cơ thể mình. Chúng khiến tôi râm ran ngứa ngáy nơi anh chạm vào mình. Bất giác tôi đưa măt sang Edward và mỉm cười ngượng nghịu khi nhận ra anh cũng đang nhìn tôi…không biết bao lâu rồi.
Cuối cùng thấy Banner cũng bật đèn ở phía cuối lớp. Tôi duỗi người thả lỏng các cơ bắp sau gần một giờ đồng hồ căng cứng. Edward bên cạnh đứng dậy một cách nhẹ nhàng.
_Đi chứ em?
Tôi cũng đứng dậy, không quên quay ra đằng sau nói vài câu với Bella. Cô nàng khổ sở thấy rõ, và không khó để đoán tiết sau của cậu ấy là thể dục. Giờ học sau cũng thật dài và buồn chán. Tôi cảm thấy thật khó khăn khi cứ phải ngồi đấy giả vờ rằng mình là một học sinh ngoan trong khi mà chúng tôi có thể dùng khoảng thời gian đó để trò chuyện nhiều hơn. Nhưng mà Edward đã biểu hiện không hài lòng khi mà tôi có dấu hiệu mở miệng và thế là tôi lại phải thuận theo anh.
_Em biết không đôi khi những suy nghĩ của Gerda làm anh phát bực ấy.-Edward đột nhiên nói khi chúng tôi chuẩn bị rời khỏi lớp.
_Ý anh là Leo? Sao vậy anh?-Tôi hỏi.
_Ừm…một vài lý do nên cậu ta cho rằng anh đã cướp em giữa đường.-Anh cười tỏ thái độ khinh miệt với cậu chàng tội nghiệp.-Rằng nếu anh không nhảy ra cắt ngang thì cậu ta có thể mời em đi chơi thành công cơ đấy. Nhớ điều anh đã nói về sự quyến rũ của em không?
_Nhưng mà chẳng có gì xảy ra giữa tụi em mà?
_Có vẻ cậu ta hơi ảo tưởng chăng.
Chúng tôi vừa nói vừa hướng thằng ra bãi giữ xe, và khi chỉ còn vài bước nữa là chiếc Volvo thì bị ngăn bởi một đám đông. Nhưng họ không phải quay quanh chiếc Volvo mà chiếc xe đỏ bên cạnh của Rosalie… và thậm chí không một ai quan tâm đến chúng tôi khi Edward và tôi len vào giữa để chui vào xe. Không một ai trong số họ nhìn chúng tôi giống như hồi sáng.
_Phô trương quá mà.-Edward thì thào khi cả hai đã yên vị.
_Hình như là BMW đúng không anh?-Tôi hỏi.
_Ừ là dòng M3.-Edward trả lời trong khi đang tìm cách điều khiển chiếc Volvo sao cho không đụng phải những kẻ đang nhiệt tình bày tỏ lòng ngưỡng mộ với chiếc xe đắt tiền kia.
_Em chỉ biết đó là một chiếc BMW nhờ cái logo thôi-Tôi thật thà.
_Anh có thể hỏi em điều này không.-Cuối cùng bằng một cách tài tình nào đó Edward đã xoay sở để đánh xe ra khỏi bãi.
_Được chứ.-Tôi nói khi anh đang loay hoay mở cái máy nghe nhạc trên xe. Giai điệu êm dịu của Canon in D vang lên trong xe.
_Em sẽ phải thật sự muốn đi tới Seattle hôm vũ hội không?
_Em và Bella có hẹn với nhau và em cũng muốn đi để coi mấy chiếc xe nữa. Jacob bạn của Bella sẽ đi cùng tụi em để tư vấn.
_Em có thể kiếm được một chiếc xe dễ dàng ở Port Angeles cơ mà. Anh đã nghĩ rằng đó chỉ là cái cớ để tụi em từ chối mấy anh chàng xung quanh chứ.
_Đó cũng là một trong những lý do.-Tôi thú nhận trong khi nghiêng mình nhìn ngắm những hạt mưa rơi bên ngoài kính xe và tận hưởng màu xanh ngọc phủ khắp không gian bên ngoài.
_Em có muốn chúng mình đi nơi khác vào thứ bảy này không? Và anh có thể sẽ giúp em trong việc chọn xe vào lúc khác. Nếu em không cần gấp.-Anh đề nghị.
Tôi không có ý kiến gì nhiều miễn là có “chúng mình”.
_Được thôi. Em cũng không có ý kiễn gì nhiều với mấy cái xe. Miễn là chúng chạy được là được.
Và rôi chúng tôi rơi vào im lặng, tận hưởng giai điệu du dương của bản nhạc hòa cùng tiếng mưa bên ngoài.