My Love

Chương 89




"Được...vậy tôi sẽ về."

Khuôn mặt đượm buồn của cậu bất chợt hiện liên khi Matsuki vừa chạm tay vào tách cafe cậu uống ban sáng. Từ khi cậu rời khỏi đây tới giờ, hắn đã không làm gì tách cafe ấy hết. Hắn không hiểu tại sao nữa. Hắn muốn giữ lại chút gì đó còn lưu dấu tay của cậu à? Và sau đó, hắn phì cười:

- Đồ ngốc! Mày đang nghĩ gì vậy Matsuki? Cậu ấy vốn không thuộc về nơi này.

"XOẢNG!" - Chiếc tách bằng sứ rơi xuống đất vỡ tan với sự vô ý của hắn. Thêm một hình ảnh nữa về cậu xẹt qua trong kí ức như một ánh chớp vô tình đi qua thật nhanh.

"Tại sao cậu không về ngay từ đầu? Ngay cả cậu cũng công nhận lúc đầu là tôi không đủ trình độ giữ chân cậu mà? Vậy lý do nào khiến cậu muốn ở lại đây?"

Cậu nhìn hắn, rồi lại nhìn xuống đôi bàn tay đang đan chặt vào nhau của mình:

"Tự do!"

Tự do? Ý cậu ấy là cậu ấy không có tự do ở đó? Ý cậu ấy là như thế phải không? Vậy tại sao? Tại sao cậu ấy không từ chối? Nếu cậu ấy bảo không muốn về...nếu cậu ấy bảo như thế...

Matsuki đứng lên, đi về phía cửa sổ và nhìn ra ngoài trời. Nắng đã tất hẳn. Trời về chiều rồi.

- Nếu cậu nói với tôi là cậu muốn ở lại đây, tôi sẽ không từ chối. Nhưng tại sao cậu lại im lặng? Cậu đang nghĩ gì vậy, Tô Ngọc Lâm?

Trụ sở Thần Long Đảng.

- Cậu thật sự muốn gặp Công Chúa lúc này à? Nhưng cậu vừa mới trả qua nguy hiểm, cậu không muốn nghỉ ngơi một chút sao?

Quất chi đột ngột xen vào:

- Nói đúng hơn là đi du lịch một vòng Nhật Bản chứ! Nguy hiển gì bi nhiêu đó, phải không?

Hoàng Long lườm Quất Chi. Cô nàng chắp tay ngay ngực, vờ nhìn ra ngoài vườn. Hoàng Long đang dần trở thành một người bảo thủ quá mức trong việc quan tâm cho cậu.

- Trước sau gì cũng phải đối mặt với chuyện này. Đây không phải là mục đích chính chúng ta bay sang đây sao? Tôi không sao đâu. Chúng ta đã hứa với nhau trước ki đi rồi mà. Đi bao nhiêu người thì quay về phải bấy nhiêu. Chúng ta, tôi sẽ không để bất cứ một ai phải chết hết.

- Uh.

Quất Chi giấu nụ cười khi vờ nhìn ra bên ngoài. Cô đang tự hỏi, tại sao cô lại muốn đi cùng họ, mặc dù biết sẽ có chuyện gì đó không ổn trong chuyến đi này.

Mấy tia sáng mỏng manh yếu ớt rọi qua khung cửa đi vào phòng. Trời sáng rồi. Thêm một ngày nữa đi qua. Hôm nay có giống hôm qua không? Đương nhiên là không rồi. Ngày này phải khác ngày ia một chút, thế mới là cuộc sống đúng nghĩa chứ. Nếu tất cả mà giống nhau, thế chẳng hóa ra là rất nhàm chán sao?

- Long Đế!

Cậu đứng quay lưng về phía Ngũ Long Sứ.

- Công Chúa cho mời ngài. Xin hãy theo tôi.

Quất Chi và Hoàng Long cũng đã chuẩn bị sẫn tinh thần. Từ lúc đặt chân tới đây đến giờ, họ cũng chưa được biết qua vị chủ nhân của tòa dinh thự này, người được gọi là Công Chúa.

- Xin hãy chờ cho một chút!

Ngũ Long Sứ bất giác dừng lại trước một căn phòng lớn.

- Thưa Công Chúa, họ đã ở đây.

Có tiếng nói vọng ra từ bên trong.

- Hãy để họ vào.

Cánh cửa bật mở, họ nhìn thấy một dáng người yêu kiều mặc kimono thêu hình hoa Bách Hợp màu đỏ tươi. Mái tóc dài đen mượt xõa ngang vai. Cô gái từ từ quay người lại, mặt đối mặt với những vị khách, và nở một nụ cười:

- Chào mừng đến trụ sở của Thần Long Đảng.

Tất cả đều lặng người. Cậu khôn nói nên lời. Quất Chi lại chau mày, một hành động thường thấy khi có chuyện gì làm cô nàng cảm thấy bất ngờ, trong khi anh gằn từng chữ một cách khó khăn:

- Tô...Tô...Ngọc...Lâm?

Sau đó là cái nhìn của hai người dành cho cậu. Cô gái mỉm cười:

- Chúng tôi là anh em sinh đôi, giống nhau có gì lạ đâu.

Rồi từ từ đi đến gần chỗ cậu đang đứng: