Hắn cười, đỡ hơn lúc đầu một chút. Cậu nói đúng. Trình độ của hắn làm sao có thể bắt cậu làm con tin được chứ, chỉ có cậu tự nguyện đi theo hắn thôi. Mặc dù hắn không biết cậu làm thế là để làm gì, nhưng hắn tự thấy bản thân mang ơn cậu rất nhiều, hắn cũng nên trả cậu về chỗ cũ chứ. Hắn không cần cậu làm con
tin nữa. Mọi thứ trờ nên vô nghĩa kể từ ngày hôm qua. Từ nay trờ đi, hắn sẽ sống với cuộc sống một mình.
Trụ sở Thần Long Đảng...
- Đứng lại! Cậu là ai?
Cậu nhìn hai người đứng gác cửa với trang phục đen và cặp kính đen bí ẩn. Cậu giơ cái bài hiệu mà Ngũ Long Sứ đã trao ch cậu lúc còn ở HongKong ra truớc mặt, cả hai nguời không hẹn cùng cúi đầu và tránh đường cho cậu qua.
- Ngài trở về rồi, Long Đế!
Cậu nhìn bức tranh chim hạc treo trên tường:
- Về chứ! Nói sao thì đây cũng là "nhà".
- Ngọc Lâm!
Cậu quay người lại. Anh chạy đến ôm cậu vào lòng:
- Cậu đã ở đây...cậu không sao chứ?
- Tôi đã nói là Tô Ngọc Lâm của cậu không sứt mẻ miếng nào đâu, giờ tin tôi chứ?
Quất Chi từ từ đi vào trong. Cậu cười:
- Lỡ như tôi chết luôn thì sao?
- Thì chúng tôi cũng không cần phải tốn công đi trả thù cho cậu! Thế lực của Thần Long Đảng đủ mạnh để nghiền tên đó ra thành thịt xay rồi thả xuống biển cho cá ăn mà.
- Quất Chi à, cô tàn nhẫn thật đó!
- Nhưng sao cậu lại nán lại đó? Có chuyện gì thú vị à?
- Tôi sẽ kể sau.
Cậu quay sang Ngũ Long Sứ:
- Hãy đưa tôi đi gặp công chúa.
Ngũ Long Sứ im lặng nhìn cậu, rồi cúi đầu:
- Vâng!
Quất Chi và Hoàng Long nhìn nhau, sau đó cùng chuyển cái nhìn sang cậu. Cậu tiếp tục dán mắt vào bức tranh Hạc trên tường, có cái gì đó từ bức tranh này đã lôi cuốn ánh mắt của cậu...