Anh và cậu đứng im nhìn nhau như thế ít nhất là 15 phút, sau đó, cậu cũng bừng tỉnh và quyết định phải rời khỏi nơi này, rời khỏi ánh mắt của anh. Cậu thật sự không biết phải làm gì khi phải đối mặt với anh. Cậu tiến nhanh ra cửa, nhưng anh đã nhanh hơn cậu để đứng chắn ngang lối ra vào. Cậu nhìn anh bằng đôi mắt khó chịu, cậu có căm hận anh không? Chắc là có. Cậu cũng chẳng biết nữa. Cậu rút nhanh ra một con dao mổ và ném về phía anh, cậu muốn anh phải tránh nó, rồi nhân cơ hội anh sơ xuất, cậu sẽ chạy thạt nhanh ra ngoài.
"KENG!"
Cậu sững sờ mở to mắt nhìn anh khi cây dao mổ của cậu bị thân khẩu súng anh hất ra, anh là người đầu tiên có khả năng đánh bại nó, hay tại cậu chưa ra tay thật lòng? Cậu tìm thêm một con dao nữa, nhưng trống rỗng. Hôm nay cậu đã dùng khá nhiều, và bây giờ thì túi áo khoát của cậu chẳng còn gì để làm vũ khí. Không có dao mổ, cậu chỉ là một người bình thường. Cậu chợt nhớ ra mình có họ võ, cậu có thể dùng nó để đánh bại anh.
Trớ trêu thay, nhiều năm không dùng đến, cậu không còn nhớ bất cứ chiêu nào hết, vậy là cậu đánh đấm loạn xạ. Anh vẫn đứng yên mà không hề phản kháng. Anh cũng cảm thấy mình có lỗi à? Bất ngờ, anh chụp tay cậu lại, chắc là anh đã bắt đầu thấy đau, hoặc anh sợ cậu đau. Bàn tay cậu đã đỏ ửng lên, nếu so ra thì cậu có ít kinh nghiệm thực chiến hơn anh, cho nên sức của cậu chẳng làm gì được anh cả. Tay anh lờn hơn tay cậu, không nhiều lắm, nhưng đủ để bao bọc lấy nó. Tay cậu vẫn mềm mại như ngày nào, cứ y như một đứa con gái. Cậu giật tay ra và lùi về sau, sức kéo đã làm cậu mất thăng bằng, cậu vấp phải cái chân ghế cạnh đó và ngã xuống đất. Anh rời khỏi chỗ đứng hướng về phía cậu.
- Đứng im đó!
Anh đứng lại theo lời cậu. Anh đưa bàn tay về phía cậu.
- Cũng đừng chạm vào tôi!
Tay anh dừng lại giữa khoảng không, rồi anh thu tay về.
- Tôi.....
- Để cho tôi đi! Nếu anh muốn tôi không ghét anh thêm, hãy để tôi đi.
Anh nhìn xuống đầt:
- Cậu ghét tôi tới như vậy à?
Cậu không trả lời, cậu đứng lên và chạy ra cửa, anh luôn nhanh hơn cậu, anh đã đè cậu xuống giường. Cậu vùng thoát khỏi anh nhưng không được. Anh đặt tay vào mặt cậu, vuốt ve làn da trắng đầy monh nhớ bắng mấy ngón tay.
- Đúng là cậu thật rồi. Tôi không phài đang nằm mơ. Cậu vẫn như ngày nào.
- Không như ngỳa nào đâu! Tô Ngọc Lâm ngốc nghếch của 2 năm trước đã chết rồi.
- Cậ vẫn còn căm hận tôi? Tại sao không cho tôi cơ hội giải thích với cậu?
- Thế anh còn gì để giải thích?
Cậu vừa nói vừa cố gắng đẩy người anh ra, anh cũng đã tính trước chuyện này nên cậu không tài nào hạ gục anh được.
- Có chứ! Tôi có rất nhiều thứ muốn cho cậu biết. Tôi....tôi đúng thật đã lừa cậu, tôi tiếp cận cậu cũng vì nhiệm vụ. Nhưng sau đó, tôi đã yêu cậu. Thậm chí tôi còn muốn từ bỏ Thanh Long Đảng để ở bên cạnh cậu. Bao nhiêu năm nay tôi vẫn đi tìm cậu. Tôi muốn cậu biết, tất cả có thể là giả, chỉ duy có tình yêu của tôi dành cho cậu là hoàn toàn thật. Tôi yêu cậu.
_________________