My Devil! Don't Go

Chương 90: Ryuu…




– Làm gì vậy?!

Người con trai ấy, lại một lần nữa xuất hiện khi tâm trạng của tôi không được ổn định. Nhưng đây là sân sau trường? Cậu ta tới đâ làm gì?

– Cậu…

– Tôi có thể thấy cậu từ chỗ cất ô. – cậu ta trả lời như thể hiểu được tôi muốn nói gì.

Tôi giật mình liếc về phía đó, không biết sao tôi không muốn Ren thấy mình thê thảm như vậy, may là hắn không còn ở đó nữa.

Tôi thở nhẹ ra, và cậu ta đã thấy điều đó. Anh chàng chộp lấy cổ tay tôi và kéo tôi vào trong, nơi có mái che. Giũ nhẹ ô, cậu ta nhìn sang tôi:

– Có khăn không?

– Không, đi học thì đem khăn làm gì? – tôi trợn mắt, cậu ta có bị gì không mà hỏi câu đấy?

Cậu ta không nói không rằng lại nắm lấy cổ tay kéo tôi đến tủ đựng đồ của mình, lôi từ bên trong ra một cái khăn lông vứt lên đầu tôi, rồi đóng sầm cửa tủ lại…

Cảm thấy mùi hương trên cái khăn rất dịu dàng, có mùi như của hoa hồng. Quan trọng hơn, tôi trơ mắt nhìn cậu ta… đem khăn vào trường á?

– Cậu…

– Còn đứng đó? – cậu ta lạnh nhạt hỏi, cuối cùng thấy tôi vẫn không có phản ứng, đưa ta lên lau tóc cho tôi. Động tác của cậu ta rất dịu dàng, từng chút, từng chút một. Cảm giác chiếc khăn mềm mại chạm vào tóc khiến tôi mê mẩn đứng im cho cậu ta làm.

– Tóc tôi lau sơ rồi, còn người thì cậu vào nhà vệ sinh nữ lau đi. – cậu ta nói xong ngừng lại, suy nghĩ gì đó, sau đó quay lưng lại mở tủ, lấy một cái áo thun đen đưa cho tôi – Không đem khăn thì chắc không đem áo.

Cậu ta nói xong bỏ đi một nước, đến lúc tôi nhận ra chỉ kịp hét lên:

– Cho tôi tên lớp, tôi sẽ đến trả.

– Ryuu, lớp WW A1. – cậu ta đáp khẽ mà không thèm ngoái lại nhìn dù chỉ một cái liếc.

Cơ mà… WW A1… hình như là lớp của tôi mà?

Cái gì?!!! Chung lớp mà sao tôi không hề hay biết? Hèn gì lúc đầu gặp tôi thấy mặt cậu ta quen quen, lúc nãy gặp ngoài sân còn tưởng có duyên lắm… thì ra là chung một lớp, vậy mà sao Ryuu không nói gì hết? Đúng là đồ lạnh lùng bí ẩn.

Cái khăn rũ xuống trước mặt tôi, mùi hương dịu dàng ấy lại xộc vào cánh mũi khiến tôi khẽ mỉm cười, nắm cái áo của Ryuu trong tay, tôi đi thẳng đến nhà vệ sinh nữ… hôm nay chắc tôi chỉ lên trường cho có rồi về mất…

Bên ngoài trời vẫn mưa ròng rã.



Tôi thay áo, vẫn mặc vái váy ẩm ướt… khó chịu thật.

Đi lòng vòng trường cho khô người, tôi trở lại lớp học… giờ mới để ý thấy, Ryuu ngồi ngay phía sau tôi… Thật là không còn gì để nói mà. Tại sao từ đầu năm đến giờ tôi có thể không thấy cậu ta?

Bàn và ghế của tôi đã lẳng lặng trở lại chỗ cũ.

Tôi mở cửa thản nhiên đi vào, trước cặp mắt chữ O, miệng cũng chữ O nốt của bà cô, cùng với anh mắt khinh bỉ mà chẳng dám làm gì của đám học sinh. Có lẽ từ đầu năm đã rất ghét tôi rồi. Sự kiện đăng báo vừa rồi như mồi lửa kích hoạt quả bom nổ chậm. Giờ tôi hứng hết những bức xúc bực bội của họ.

Quét mắt một lượt bàn ghế của tôi… hừm, lại những trò cũ rích đến nhàm chán.

Ghế thì bôi đầy bụi phấn, hộc bàn toàn rác và những thú bốc mùi, trên bàn cũng chi chít những vệt mực loang lỗ.

Tôi lẩm bẩm, búng tay một cái, bụi phấn bay khắp lớp, ngoại trừ chỗ ngồi của tôi và Ryuu. Vết mực trên bàn tôi bây giờ loang khắp da của lũ nhố nhăng trong lớp. Rác rải đầy trên bục giảng, bà cô hoảng hồn hét lớn:

– Là ai làm những chuyện này?

– Tôi. – tôi đáp gọn.

– Em… – bà ta cứng họng nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt khinh bỉ. Thì ra giáo viên cũng có thể làm bộ mặt này với học sinh – Em ra ngoài đứng cho tôi. Gọi ba mẹ lên cho tôi nói chuyện.

– Không có. – tôi tựa người ra sau ghế, thể hiện là tôi sẽ không làm theo lời bà đâu.

– Không có? Ý em là ba mẹ à?

– Ừ. – thấy tôi điềm nhiên như vậy càng khiến bà ta tức tối hơn, mà bụi phấn bay khắp nơi làm mọi thứ đột nhiên thật hỗn độn.

– Hèn gì em lại hỗn láo như vậy? Đúng là do không có ai dạy dỗ.

Hừm… dạo gần đây tôi bị mô tả bằng cụm từ ‘hỗn láo’ này có vẻ hơi nhiều.

– Cô chẳng phải đang làm nhiệm vụ đó sao? – tôi lạnh nhạt đáp lời, đồng thời cười khẩy một cái khinh bỉ.

– Cái gì? Con nhỏ này! Mời phụ huynh lên gặp tôi!!! Mau lên.

– Đã nói không có. – tôi thẳng chân đá mạnh vào chân bàn khiến nó dịch đi một khoảng khá xa.

– Mày…

– Em muốn học. – giọng Ryuu trầm trầm ấm ấm vang lên từ sau lưng. Tôi ngoái lại nhìn, cậu ta đang bênh vực cho tôi đó sao?! Giọng nói ấy, cứ như bảo tôi rất là đang làm phiền đến vấn đề học thiêng liêng của Ryuu, nhưng thực chất là ngăn những lời sỉ nhục từ bà cô ấy.

Đúng là thú vị, cả lần trước cũng vậy, ra vẻ tôi thật chướng mắt, nhưng cuối cùng lại là người giúp tôi giải quyết rắc rối.

Bà ta gầm gừ rồi quay lên bảng, viết ra một dãy số mà tôi chẳng thể hiểu, sau đó quay người nhìn tôi cười khẩy:

– Nếu em đã cả gan đi học trễ, chứng tỏ em đã hiểu rất kĩ lưỡng bài học ngày hôm nay. Vậy lên bảng làm bài tập áp dụng này cho tôi.

– Không biết làm. – tôi vừa nói vừa lơ đễnh nhìn ra cửa sổ. Lúc này, nếu không ngắm mưa để tự làm nguội cái đầu mình, chắc tôi đã nhào đến tát cho bà ta một cái. (dạo này chị nỳ dữ quá ùi)

– Em… cái gì chứ… học sinh trả lời thế với giáo viên à? Nói năng kiểu gì vậy?

– Nói năng kiểu gì? Cô à… cách nói chuyện của cô với em hình như cũng rất là có vấn đề đó. Muốn đì thì cứ nói thẳng, việc gì phải nhức não suy nghĩ ra cái lí do đó?

– Mày ra khỏi lớp cho tao!!

Tôi liếc bả một cái rồi đưa mắt ra ngoài cửa sổ.

– Đi ra ngay.

– Bà im đi. Bà lấy cái quyền gì mà…

‘Bộp’… lại một cái nùi giẻ lau bảng khác úp thẳng vào mặt tôi. Gì thế này? Đừng bảo tôi phải tắm thêm một lần nữa.

Bà cô không những không mắng còn đứng cười khẩy, cứ như đã có người xả giận giùm bả.

– Ra khỏi lớp đi con khốn.

– Mày mặc áo của thằng nào thế?! Ban nãy đến nài nỉ trai à?! Thứ con gái ẻo lả, bánh bèo.

– Đồ dựa hơi đàn ông. Mặt dầy, dai như đĩa.

Và đám còn lại, như hổ chắp thêm cánh là sự ủng hộ của bà cô, bắt đầu lên tiếng mắng nhiếc tôi.

Chết tiệt! Cái đám này ngày càng quá đáng a! Bây giờ rốt cuộc muốn tôi phản ứng lại hay tiếp tục im lặng mà chịu trận đây. Pháp sư á… tâm hồn người ta cũng mong manh vậy, người ta cũng biết đến ba chữ ‘không chịu được’ chứ. Họ nghĩ tôi là ai, nhịn từ lần này sang lần khác chắc tôi không chán à? Hay lại nghĩ tôi có máu M?! Bị bắt nạt mãi vẫn cảm thấy rất kích thích, không bao giờ biết chống đối lại.

Chết tiệt! Chết tiệt! Chẵng lẽ tôi gào lên…!

Tôi còn chưa biết mình nên làm gì thì… Ryuu đột nhiên đứng dậy, nắm lấy cổ tay tôi kéo tôi ra khỏi lớp, trước con mắt ngỡ ngàng của cả lớp, kể cả của tôi nữa, tôi nghe có tiếng gào lên:

– Bây giờ đến hoàng tử cuối cùng mày cũng không tha là sao hả con kia!!!

– Hoàng tử lạnh lùng của tôi sao lại đi bảo vệ cho con nhỏ đó?!!

Bây giờ tôi đã biết tại sao từ đầu năm đến giờ mình không hề để ý đến anh chàng đẹp trai là Ryuu này. Chưa vào tiết học thì cậu chàng bị đám con gái ham trai bu kín mít, đến vào học thì cậu ta ngồi ngay sau lưng tôi làm sao mà thấy mặt được đến tan học cũng bị bu như ruồi bu rác.

Đừng trách tôi quá vô tâm, phải trách cậu có quá nhiều người quan tâm mình.



Ryuu kéo tôi ra tới hành lang thì dừng lại, cậu ta buông tay tôi ra không quay đầu nói:

– Đừng hiểu lầm, không phải tôi cứu cô, mà là cái áo của tôi.

Tôi ngơ ngác nhìn dáng người cao cao của Ryuu bước đi thẳng về phía trước. Cậu ta lạnh lùng thật, nói chuyện cũng vô cùng kiệm lời, từng lời từng lời một trau chuốt như viết văn viết thơ. Đã ít nói thì thôi, mỗi câu mỗi chữ cậu ta nói ra đều có tầng tầng lớp lớp hàm ý. Nếu không tinh ý chút cũng cứ tưởng cậu ta rất thô lỗ, rất cộc cằn, rất lạnh lùng. Tốt bụng thế tại sao không cho mọi người biết, đi giấu diếm làm gì? Cơ mà… đây là…

– Là… cái áo… của cậu ta.



Tôi nằm dài trong phòng nhạc, nhắm hờ mắt, đã định đánh một giấc thì Chito từ bên ngoài chạy vào, la hét um sùm:

– Yuki! Yuki! Cậu có ở đây không?

– Sao vậy? – tôi nheo mắt đáp, nhưng vẫn không mở mắt ra..

– Cậu sao lại nghỉ học, còn trốn vào đây?! Ối… cả người cậu sao lại bẩn đến thế?! Yuki à! Cậu đã làm gì vậy?!

– Tớ… có chút việc.

– Cả Ren lẫn Ajita đều đang chạy đi tìm cậu đấy ngốc ạ! Làm tớ lo chết mất! Cứ tưởng cậu bị bắt cóc gì đấy. – Chito ôm chặt tôi vào lòng, tôi giật mình giảy nảy lên.

– Oái! Cậu cũng bẩn luôn bây giờ, mau buông tớ ra!! Chito à.

– Hừm… – cô nàng nhích người ra, lấy ốsng tay áo lau mặt cho tôi.

– Xem kìa, người cậu bây giờ cũng toàn bụi phấn.

– Nhìn tụi mình giống nhau thế còn gì. Cứ như chị em song sinh ấy nhỉ? – Chito cười tươi kéo tôi đứng dậy – Mau đi thôi.

– Đi đâu?

– Tìm Ren và Ajita, hai người đó đang lo lắm đấy. – Chito giải thích, rồi kéo tôi đi phăng phăng.



– Em làm cái trò gì mà cả người như thế này hả?

– Ban nãy tôi và cô ấy có đùa giỡn một chút.

– Cô dám lôi kéo vợ tôi… – Ren kéo tôi lại gần hắn, nhăn mặt nhìn Chito.

– Thì sao? Là cô ấy tự nguyện mà?! – Chito kéo tay còn lại của tôi.

– Được rồi, cả ba người qua phòng y tế ngay.

Ajita nói rồi quay lưng đi trước, Chito hất hàm, trừng mắt với Ren rồi quay bước theo Ajita.

– Em sau này đừng có nghe lời cô ấy xúi giục làm chuyện… ngu ngốc nghe chưa.

Tôi cười toe toét, ôm lấy cánh tay Ren kéo hắn đi, khiến cả tay áo hắn cũng dính đầy bụi phấn, Ren cau mày:

– Chơi cái trò gì thế này không biết nữa.



Phòng y tế,…

– Thay ra đi.

Ajita đưa cho tôi và Chito hai cái đầm, liếc mắt sang Ren, anh tròn mắt:

– Sao bây giờ cả cậu cũng dính thế kia?

– Cởi ra là được rồi.

Ren thản nhiên nói rồi cởi bỏ cái áo hoodie bên ngoài.

– Tụi này đi thay đồ. – tôi nói rồi khoác vai Chito đi mất.