My Devil! Don't Go

Chương 82: Thị trấn đặc biệt




Cái không khí ẩm ướt gần hè càng khiến côn trùng hoành hành khắp nơi từ miền quê đến miền biển đến miền trung tâm… những chú ve sầu núp mình trong những lùm cây, thỏa thích nghêu ngao hát suốt ngày, ban đêm âm thanh hòa hợp ấy càng rõ rệt hơn.

Và khi bạn đang thập thò lấp ló ở ngoài căn nhà nằm trong một cái nghĩa địa, thì âm thanh đó càng rõ hơn. Tuy nhiên, bây giờ tôi đang cảm thấy cái âm thanh đó rất đáng sợ, giống những hồi chuông báo tử vang liên hồi dội thẳng vào tim mình.

– Aa!! – tôi giật mình hét toáng khi có thứ nước gì đó rơi xuống cổ mình.

Câu thét một từ một chữ cái của tôi chưa vang lên được bao lâu đã bị chặn hoàn toàn.

Hai bàn tay ngay lập tức đáp lên miệng tôi.

Tay Chito đập một cái bốp vào môi dưới của tôi, và tay của Ajita bọc phía ngoài tay Chito, tạo thêm một lực tấn công môi trên của tôi. Hức… Tôi chỉ vì sợ mới lỡ miệng như thế… có cần phải cấm luôn cả quyền tự do ngôn luận của tôi như thế không chứ.

Trở về lúc trưa nay, bên bàn ăn với mùi đồ ăn thơm phức. Tôi cặm cụi ăn, trong khi rất muốn bỏ ngoài những lời họ đang nói… nhưng những lời đáng sợ đó cứ thi nhau bay vào tai tôi.

– Tối nay chúng ta sẽ rình căn phòng bà cụ từ cửa sổ bên ngoài.

Căn nhà này chỉ có một tầng trệt, bù lại nó rất dài, rất rộng, với ‘khoảng sân’ mênh mông là nghĩ địa, thì đây không khác nào một biệt thự năm sao.

Mà căn phòng bà cụ, lại có cửa sổ nhìn ra… nghĩa địa, nên chúng tôi có thể nhìn vào trong. Thật là… sở thích của bà cụ này cũng thật đáng sợ.

Nhưng rình mò gì chuyện riêng tư của người ta chứ. Dù cho bà cụ có bình thường hay bất bình thường đi chăng nữa, thấy mình bị nhìn trộm như thế, dù có là tiên cũng phải nổi điên lên. Ai rỗi hơi lại nghĩ ra cái trò rình rập như vậy chứ! Rõ vớ vẩn, hơn nữa, trưa mai chúng tôi đã phải quay về rồi, tôi rất muốn đi dạo biển vào buổi tối, tại sao chúng ta lại phải bỏ cảnh đẹp trên biển đêm, mà cố gắng tìm kiếm ‘cảnh đẹp’ ở cái nghĩa địa tối hù này chứ.

Đôi khi tôi không thể hiểu suy nghĩ của ba người này. Rõ tự hành bản thân… nếu có máu M (hỏi google nếu bạn không biết J) thì họ tự đi mà hành hạ mình, tại sao lại kéo tôi theo. Những trò thế này rất là hại tim a.

Trái tim bình thường do tầm ảnh hưởng khủng bố của Ren nhà tôi nó đã rất yếu rồi…

Ren kéo tôi vào sát tường. Chito và Ajita thì lăn ra đất mỗi khi nghe thấy tiếng động phát ra từ trong nhà. Tôi đến phì cười với cái trò lăn lộn của Chito.

– Này, bà ấy đâu có làm gì kì lạ đâu. – tôi thỏ thẻ.

– Có lẽ là chưa, hoặc bà ấy biết chúng ta đang theo dõi. – Chito cũng nhỏ nhẹ.

– Bình tĩnh một chút. – Ajita huých nhẹ khuỷu tay Chito, khiến cô nàng ngượng chín mặt mà không dám cử động mạnh.

– Có vẻ tụi nó ngủ hết rồi. – bà cụ cuối cùng cũng lên tiếng, sau một chuỗi hành động bình thường – Đúng là trẻ con thật.

Chúng tôi nín thở chờ đợi hành động tiếp theo của bà, và nó lại là… thò đầu ra cửa sổ:

– Mấy đứa đêm hôm khuya khoắt chơi trốn tìm với ai thế?

– AAAAAAAAAA!!! – lần này không chỉ tôi và cả Chito cũng gào lên.

Ren và Ajita giật mình nhìn bà cụ chằm chằm, không thể nói gì thêm.



– Thực chất thì, tụi cháu muốn điều tra bà. – Chito đã nói thế khi được hỏi.

Chậc… một sự thẳng thắn và chân thật đến đáng ngưỡng mộ. Tôi, Ren, và cả Ajita đều há hốc mồm trước câu trả lời quá ư là khó đỡ của Chito, trong khi cô nàng rất điềm tĩnh quan sát phản ứng của bà cụ. Bà ấy nhìn chúng tôi một lượt rồi cười lớn:

– Haha! Đúng là giới trẻ, không những thần kinh vận động rất tốt, lại còn vô cùng sáng tạo và tò mò nữa.

– Cảm ơn? – Chito khó hiểu đáp, không biết câu cảm thán ấy là khen hay chửi mắng?!

– Hahaha… nhưng đôi khi, tò mò quá cũng không tốt đâu.

Bà ấy để lại cho chúng tôi một câu nói khó hiểu, rồi quay sang Ren, bà ấy vuốt tóc hắn:

– Nếu cháu trai bà còn sống, chắc nó cũng sẽ như các cháu, luôn tràn đầy năng lượng và hiếu kì mọi thứ.

Mặt Ren đột nhiên xanh hơn, hắn vừa cảm thấy cái gì đó… điều này khiến hắn cảm thấy lo lắng… và tôi cũng không yên.

– Tụi cháu xin lỗi vì đã vô lễ với bà. – Chito nói.

– Được rồi, không sao đâu.



Sáng hôm sau, chúng tôi dậy thật sớm để ngắm bình minh, trong tờ quảng cáo về vùng này, người ta có nhắc đến cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp ở đây, khi đã đến thì tuyệt đối không được bỏ qua. Tuy nhiên, thứ chúng tôi nhìn thấy còn khủng bố hơn cả cảnh đẹp truyền thuyết ấy.

Sáng sớm, tôi mắt nhắm mắt mở, chỉ có Chito là hăng hái. Để Ren và Ajita ngủ ở nhà, tôi và cô nàng lên đường ra bãi biển.

Cô nàng kéo tôi chạy xuống con dốc dài khi mặt trời vẫn còn chưa thấy đâu và con đường thì hoàn toàn tối. Tôi không biết mình đã vượt qua nghĩa địa bằng cách nào, chỉ biết bây giờ, ánh đèn hai bên đường dần vụt tắt, nhường chỗ cho ánh mặt trời soi rọi, mọi vật càng tối hơn nữa.

Sương sớm se lạnh, khiến tôi khẽ rùng mình khi lưng mình lạnh ngắt. Chito thậm chí còn ngân nga hát. Đôi khi tôi rất ngưỡng mộ nguồn năng lượng tràn trề và cái tính trẻ con sôi động hăng hái vô cùng của cô nàng.

Nhìn vào cách sống và tính cách bây giờ, ai lại có thể tưởng tưởng ra được cuộc sống trước đây của nhỏ đã bị vùi dập thế nào.

Mà nói đến mới nhớ:

– Ren và Ajita đã làm gì mà Kurai để cậu đi nhỉ?

– Ừm… tớ cũng không biết nữa. Nhưng dù có hỏi họ cũng không nói đâu. – Chito vừa nói vừa hát… ầy…

– Hai cô em đi đâu vào sáng sớm thế này. – và chúng tôi đụng độ ba tên bợm nhậu… chắc uống cả đêm và bây giờ thì say khướt.

– … – Chito bơ đẹp tiếp tục hát, kéo tôi đi lướt qua chúng.

– Khoan đã. Đi đâu thế để tụi anh đưa đi. – một tên nắm lấy khuỷu tay tôi. “Anh em” gì ở đây cơ…? Ông ta đáng tuổi anh hai của ba tôi!

Tôi giằn tay ra, còn Chito thì mỉm cười thích thú. Dù gặp những chuyện như vậy đến quen luôn rồi, nhưng chúng tôi vẫn không thấy chán khi có thể tẩn cho họ một trận, dù có hơi thất lễ, dù gì họ cũng lớn tuổi hơn tôi.

– Xem như xả stress vào sáng sớm vậy. – cô ấy lẩm bẩm.

Tôi đến bó tay. Nhờ họ câu giờ mà mặt trời cũng lên luôn rồi, những tia nắng đầu tiên bắt đầu đáp xuống mặt đất, đem đến hơi ấm và sức sống cho một ngày mới.

Chito đột nhiên mở to mắt, đôi đồng tử giãn hết cở, nhỏ níu chặt lấy tay tôi, đột nhiên cô nàng run rẩy, đến độ chân cũng đứng không còn vững nữa:

– Y… Yuki à… Yu…

Tôi tò mò nhìn sang nhỏ, rồi theo hướng nhìn của Chito mà liếc xuống chân của ba người đó… tôi sửng sốt không kém.

Họ không có chân! Phần chân từ đầu gối xuống trở nên mờ nhạt, với những bóng đen mờ mờ, trông như ảo giác.

Tôi cứng họng, đứng hình, tim đập nhanh và mạnh hơn, tay chân run run, không còn chút sức sống. Tôi và Chito cố gắng tựa vào nhau mà đứng thẳng, tuy nhiên… vô dụng.

Chúng tôi từ từ khuỵu xuống.

Đây là nơi quái quỷ gì thế này?

– Thị trấn ma. – giọng Ajita vang lên.

– Cái gì? – Chito phản ứng trước tôi, ngước mặt nhìn về phía phát ra tiếng nói.

– Đêm hôm qua, lúc hai em đang ngủ say, anh và Ren đã đến thư viện của thị trấn, tình cờ thấy được, nơi đây không hề xuất hiện trên bản đồ. – Ajita tiến đến trước mặt chúng tôi, bình thản nửa ngồi nửa quỳ. Ren bước đến theo sau, đưa mắt nhìn một lượt ba người đàn ông kia, và… lừ mắt, họ nhìn nhìn nhau rồi tiếc nuối bỏ đi.

– Tại sao ở nhà ngủ không chịu, lại bon chen ra đây làm gì, để bị dọa cho đứng tim thế kia. – cộc cằn thế thì chỉ có thể là Ren.

– Em… vẫn còn không nuốt nổi… chuyện đây là một thị trấn ma. – tôi thừ người ra.

– Đứng lên nổi không?! – Ren hỏi, giọng đều đều, nhưng sâu trong lời nói là sự quan tâm, cưng chiều không lộ ra ngoài, tiếc là tôi không đủ tinh ý để ý đến điều đó.

– Hừm, cứ cõng cô ấy đi, còn hỏi? – Ajita dứt lời, tôi nhìn sang đã thấy Chito đang yên vị trên vai anh. Khuôn mặt cô nàng vẫn đơ ra, có lẽ vẫn còn sốc.

Thì ra tôi còn tiêu hóa nhanh hơn nhỏ.

Ren xốc người tôi lên, để tôi trên vai mình rồi bước đi. Hắn có vẻ bực dọc, nên động tác chẳng chút nhẹ nhàng, vứt tôi như vứt bao cát… Tại sao tôi lại là người chịu trận khi hắn cần ai đó để xả stress chứ? Có lẽ tôi nên nghĩ lại về chuyện sau này có nên cưới hắn hay không. Bực chuyện ở ngoài đường mà về nhà xả tức lên tôi thì…

Mà đó là chuyện của tương lai, quay trở lại hiện tại thì… bây giờ, hắn đang đi đâu thế này?

– Đi đâu vậy, đây đâu phải hướng về nhà?

– Chẳng phải hai người muốn ngắm bình minh sao? Dù bây giờ mặt trời đã lên rồi, nhưng ngắm được biển sáng cũng còn hơn không. – Ren nói, lại chất giọng đều đều, nhưng chẳng phải đang rất cưng chiều tôi sao?

Tôi cười tươi siết chặt cổ hắn… chủ yếu là để thể hiện tình yêu, nhưng không ngờ tình yêu của tôi lại làm hắn ngạt thở.



Chito vẫn còn thơ thẩn, không biết hồn có phải đã thả đi tắm biển rồi không, ngồi cạnh tôi mà không có chút động đậy phản ứng gì, tôi huých tay cũng không đáp lại. Tôi tức tối gào lên:

– Chito! Cậu sao thế?!

– Hở… – nhỏ giật mình quay nhìn tôi.

– Chuyện gì với cậu?

– Tưởng tượng xem, mình đã sống cùng với ma suốt hai ngày trời đấy. – cô nàng vẫn còn run rẩy.

Ren và Ajita cả hai đều đi mua nước cho chúng tôi, để lại hai cô gái ngồi trên cát nhìn mặt trời lên. Mà dường như cả một bãi cát dài thế này cũng chỉ có vài người… à không… hai người và vài hồn ma. Đột nhiên Chito lại nhắc đến chuyện đó, không khỏi khiến tôi rùng mình.

– Nhưng mà… sau chuyện này thì, tớ đã có một suy nghĩ… – tôi nói rồi dừng lại, trầm ngâm nhìn về phía xa, tôi đột nhiên không muốn nói thêm gì nữa.

– Chuyện gì? – Chito lay tay tôi. Tôi nhìn sang ánh mắt lấp lánh tò mò.

– Tớ nghĩ, có lẽ tớ không sợ ma nữa. Họ cũng có một cuộc sống bình thường như mình, có khi còn tốt hơn. Tại sao mình lại kì thị họ… có gì đáng sợ khi họ không gây hại gì cho mình.

Tôi vừa dứt câu thì phía trước mặt tôi là một màu đen hoàn toàn.