My Devil! Don't Go

Chương 66: Chito mắc bệnh?




Nhân dịp (tự mình) ăn mừng Mi thi xong HK2 :))) up luôn một lúc hai chap nè

– Em đang làm gì…? — hắn đột nhiên mở mắt, hỏi một câu như dội cả gáo nước sôi lên đầu tôi, rồi sau đó dội tiếp gáo nước lạnh khiến tôi toàn thân tê tái. Tôi chết trân tại chỗ không dám nhúc nhích, cũng không di chuyển bàn tay đang đặt trên tóc hắn, cũng không di chuyển khuôn mặt mình đi chỗ khác — Anh hỏi em là…

– A… em xin lỗi. — tôi như hoàn hồn lại, ngay lập tức với tay vơ lấy cây chổi quét lấy quét để.

– Hừm. Có ý đồ gì? — hắn nhếch mép.

– Làm gì có gì?! — tôi lắp bắp, mà mắt hơi liếc sang Ren, hắn bây giờ đã ngồi luôn lên bàn.

– Thật à? — giọng hắn đầy ẩn ý, tôi không định hình được gì… cả người tôi đột nhiên bị kéo mạnh về phía sau.

Lưng tôi áp vào cái gì đó ấm áp và vô cùng mạnh mẽ… một vòng tay của ai đó ôm lấy tôi, mà không cần nhìn cũng biết là ai rồi.

Ren ngồi trên bàn, hai tay vươn ra ôm lấy tôi, hai chân vơ kéo lấy cái ghế chặn phía trước của tôi lại. Một tay hắn ôm eo tôi, một tay cầm cái chổi vứt nó đi chỗ khác.

– Thật à? — hắn kiên trì lặp lại câu nói, quyết để tôi phải xấu hổ a.

– Em không có làm gì hết. — tôi hét lên. Tôi từ từ quay người lại đẩy Ren ra, hắn siết nhẹ eo tôi, khiến tôi đổ người vào hắn.

– Không làm gì hết sao? Lời nói mâu thuẫn với hành động của em. — hắn nhếch mép, khuôn mặt hắn hiện lên dòng chữ nếu không khai thì anh giết em.

– Ừ thì, em chỉ là muốn… chạm vào anh… một chút. — tôi cuối cùng cũng phải chịu thua nhắm mắt khai đại.

Thấy hắn im lặng quá, tôi vô cùng ngạc nhiên. Đáng lí nếu như bình thường hắn đã phải cười sặc sụa rồi tìm trò trêu tôi, ai ngờ… tôi mở mắt ra, khuôn mặt Ren vốn trắng, đỏ ửng lên nhìn rõ rệt, ánh sáng vàng bên ngoài hắt vào càng khiến khuôn mặt hắn lấp lánh. Đối với tôi mà nói thì đó có lẽ là một liều kích thích.

Hắn nhận ra ánh mắt của tôi có chút gì đó nguy hiểm cho mình, nên vội thả tôi ra. Hắn nhảy xuống bàn, quay sang vờ hỏi thăm tôi:

– Em làm xong chưa?

Thấy cái gật đầu của tôi, hắn vác gọn hai cái ba lô lên vai mình, tay còn lại khoác vai tôi kéo đi. Tôi giật mình:

– Đang còn trong trường đấy tên ngốc này.

– Anh và em, em nói xem ai ngốc hơn ai?

– Anh! — tôi bức xúc vùng ra hét lên.

– Cái gì?! — hắn lạnh mặt cúi nhìn tôi — Em đang thu hút sự chú ý đấy à?

Tôi chỉ biết im bặt. Hắn lúc nào cũng biết cách khống chế tôi! Hừ! Ren à hãy chờ một ngày nào đó, em sẽ cho anh biết thế nào là cháo ớt đặc chế bởi Yuki.



Cứ rề rà cuối cùng tôi cũng đến được Tiffa. Chito đã đứng đợi tôi ở đó, cô ấy cười với tôi:

– Yuki à…

– Chito. Sao cậu không vào, đứng ở ngoài làm gì thế?!

– À… tớ chờ cậu để nói chuyện chút thôi. Hôm nay có lẽ tớ không đến học nhóm được, nhà tớ bận đột xuất. Xin lỗi nhé. Tớ cũng đã báo với Ajita rồi.

– À, thế à? Vậy tạm biệt, mai gặp lại. Xin lỗi vì phiền cậu phải chờ tới tận giờ này. Tớ bị phạt phải trực lớp. — tôi nói đùa mà giọng như khóc.

– Ừ. Vậy tạm biệt Yuki. — Chito mỉm cười dịu dàng. Ầy… Ajita à, làm sao mà anh không đổ trước nụ cười thiên thần như thế chứ!

Tôi vẫy tay chào nhỏ, rồi mở cửa bước vào tiệm.

‘Chị’ chủ nhìn tôi cười hiền, nhưng ẩn sâu trong ánh mắt là lửa hận khôn nguôi. Ầy… Tôi biết mà, mình đẹp cũng là một tội lỗi tày trời.



Hôm sau, tôi đến trường với một tâm trạng hào hứng, vì tối qua Ren không cho tôi một núi bài tập. Tôi có thể thảnh thơi nằm lăn ra ôm hắn ngủ, vừa ấm vừa êm, vô cùng thoải mái dễ chịu… vòng tay của hắn cũng khiến tôi thấy rất an tâm chìm vào giấc ngủ.

Tôi nhảy chân sáo đến trường, Ren đi cạnh cứ chốc chốc giữ vai tôi lại khi tôi bay nhảy quá ra đường lộ, cuối cùng tống tôi vào bên trong, còn mình thì đi phía ngoài. Đáng yêu chết.

Giờ ăn ngày hôm đó, nụ cười hồn nhiên của Chito mỗi ngày thường ló ra ngay sau tiếng chuông hôm nay mất tăm. Tôi bắt đầu lo lắng. Hôm qua dù cô ấy vẫn cười nhưng có gì đó không ổn. Tôi hận bản thân mình không quan tâm gì đến nhỏ.

Dòng suy nghĩ miên man của tôi bắt đầu chuyển sang hướng tiêu cực. Tôi vội chạy sang khu lớp nhỏ, cũng như lớp hắn. Giữa đường thì thấy Ren đang đứng nói chuyện với giáo viên, có vẻ bực dọc. Tôi dừng lại nhìn hắn đang cau mày, dường như muốn đi mà bà giáo viên cứ níu lại. Tôi nhanh chóng tiến lại gần:

– Ren.

– Yuki?

– Hừm. — bà cô nhíu mày nhìn tôi.

– Chào cô. — tôi hơi cúi người rồi quay sang Ren — Bảo có công việc mà sao biến đâu mất tăm, mấy người kia cũng đang chờ anh.

– Cô là học sinh lớp nào sao lại mất lịch sự như thế? Cô không thấy tôi đang nói chuyện với cậu ta à? — bà cô liếc tôi, tay hơi níu giữ vạt áo Ren lại… A… A… cái động tác gì thế kia!!! Bà có tin là ngón tay của bà bay xa bà một thước sáu mươi chín không?!

– Tôi xin lỗi, tôi có hẹn với cô ấy… và bạn của cô ấy rồi. — Ren lạnh nhạt đáp, khẽ phẩy tay hất cô ta ra rồi quay sang tôi mà tiến. Đôi mắt hắn từ khi trông thấy tôi đã ấm áp hơn hẳn.

– Hừ. — cô ta phủi tay bỏ đi.

Tôi nhếch mép nhìn hắn. Ren khoác vai tôi đi.

– Này… người ta nhìn đấy. — tôi nghiêm mặt.

– Thế người ta nhìn anh và bà cô giáo đó mà em chịu được à? — Ren đặt tay lên đầu tôi để giữ nó yên lại, nói nho nhỏ vào tai tôi.

– Hừ, chuyện của hai người em không quan tâm.

– Thật à?! — hắn cười cười, rồi kéo tôi đi nhanh ra sân sau.

Mỗi lần nghe thấy hai từ này của hắn, thể nào sau đó tôi cũng bị bắt nạt cho xem. Cái tên này dạo gần đây thật là thích khiến tôi điên tiết. Vừa ngồi xuống, tôi đã nhanh chóng đánh trống lảng:

– Chito hôm nay có đi học không Ren?

– Không. — hắn đáp không tí cảm xúc nào.

– Cô ấy bị gì nhỉ? Từ đầu năm đến giờ có ngày nào cậu ấy nghỉ học không?

– Không. — hắn đáp lại như một cái máy.

– Thế…

– Thế em muốn đi thăm cô ấy à? Chito không yếu đuối như em nghĩ đâu, biết đâu được hôm nay gia đình cô ấy bận thì sao? — hắn nắm chân tôi kéo dài rồi gác đầu lên đùi tôi… ô hô… có ai tự tiện như thế chứ.

Nhưng hắn cũng rất chu đáo đã bảo tôi ngồi cạnh gốc cây để tôi tiện tựa lưng.

– Em đúng là rất quan tâm đến bạn bè. Rất đáng yêu. — hắn lầm bầm.

– Anh ăn trưa chưa vậy?

– Quên mất, chờ anh một lát. — Ren nói rồi chạy đi mất, tôi nhìn theo bóng lưng của hắn khẽ cười.

Hắn quay lại với hai hộp cơm trên tay. Tôi trợn mắt:

– Hả? Sáng nay em dậy trễ thế mà, em tưởng hôm nay không có?

– Hừ, em thấy anh vô dụng vậy à? — hắn hơi nhăn mặt.

– Tất nhiên. — tôi gật đầu cái rụp, làm khuôn mặt hắn méo xẹo.

Tôi cười khẩy mở hộp cơm ra. Trông cũng hấp dẫn ra trò.

– Để trả công hôm nay anh đã không ngại gian lao để hai đứa mình không phải nhịn đói, mau mở miệng ra. — tôi hất hàm, tay xúc một muỗng cơm đưa ra trước mặt hắn.

– Đừng nói những câu dễ thương thế với khuôn mặt sấc xược ấy, ngốc. — Ren nói.

Hắn mở miệng ra. Tôi ngại ngùng ăn luôn muỗng cơm ấy để hắn đơ ra vì chẳng hiểu mô tê gì. Thực chất tôi vốn có ý tốt định cho hắn ăn thật, nhưng ai bảo hắn dám làm tôi bối rối thế.



Liền sau đó hai ba ngày, Chito vẫn không xuất hiện, cô ấy biến mất như không khí. Ajita cũng rất lo lắng cho cô nàng. Đột nhiên mất tích chẳng thông báo gì cho ai như thế. Nhân danh một người bạn thân tích cực (nhiều chuyện mà không dám nói), tôi nhất định sẽ đến nhà nhỏ tìm hiểu sau giờ học ngày hôm nay.

Ren vốn định ngăn cản sự hăng hái quá mức của tôi, nhưng tôi mặc kệ. Tiếng chuông vừa reo, tôi tức tốc vứt hết tập vở vào ba lô vác lên vai, hướng thẳng nhà Chito mà phóng.

Ren chậm rãi… phải nhấn mạnh từ chậm rãi… đi cạnh tôi. Hắn bình thản đến ngạc nhiên, trong khi tôi đang đi nhanh, vậy mà hắn có thể đi bằng tốc độ của tôi. Hình như hiện tượng này đã từng xuất hiện đâu đó trong quá khứ rồi thì phải. Nhưng mà túm lại là đi cạnh hắn tôi cảm thấy nhục nhã quá.

Ajita cũng đi theo… tôi không rõ ý định của anh trong chuyện này. Có lẽ anh đã nảy sinh tình cảm với Chito chăng?

Tôi run run đưa tay ấn chuông…

Đứng trước cánh cổng đáng sợ này, khiến tôi tim đập chân run, bao nhiêu hào hứng ban nãy của tôi đột nhiên không cánh mà bay hết. Tôi có phải quá đâm bang, vô duyên rồi không? Nếu có chuyện gì xấu xảy ra, cô ấy đã phải báo cho tôi rồi, còn mà tệ đến mức… ‘không thể báo’ thì chẳng phải tôi đang rước sầu cho bản thân sao?! Ầy… tại sao đang từ quan tâm bạn bè thành hại mình thế này.

Nhưng giờ có rút lui cũng vô dụng thôi. Tôi vẫn có cảm giác giữa tôi và Chito là một cánh cổng cao như thế này, chỉ cần tôi cần đảm vứt dép sang bên kia trước, và sắn tay áo ống quần, ccuối cùng cũng có thể bay sang bên kia, chạm vào trái tim của cô bạn rồi. Thôi thì dù gì cũng phải dũng cảm lên.

Tôi nghe thấy tiếng chuông kêu âm ỉ trong nhà như âm báo tử. Lần trước đến đây là cùng chủ nhà, hôm nay không mời mà tới, đứng trước sát khí như này vừa cảm thấy hồi hộp vừa thấy hoang mang và lo lắng cho cô ấy.

Một lúc sau, Chito chạy ra. Tròng mắt cô ấy giãn hết cỡ khi thấy cả ba đứa tôi đang đứng phía ngoài cổng nhà mình với nụ cười tươi rói khoe răng trắng không tì vết. Cô ấy nhanh chóng mở cửa.

Nhìn Chito hôm nay thật là… nóng!

Nhỏ mặc một bộ pijama màu xanh nhạt có hình Doraemon tay dài tới cổ tay, quần dài tới mắt cá, chân mang đôi dép bông trong nhà. Trên cổ là chiếc khăn bông dày cộm. Tôi buột miệng hỏi luôn:

– Cậu đang bệnh à?

– Không. — nhỏ lắc nhẹ đầu, khẽ tựa người vào cánh cửa, có vẻ không hề có ý định sẽ mời chúng tôi vào nhà. Tôi tất nhiên không hề nhận ra điều này, cũng như sự ngượng nghịu trong nụ cười của nhỏ.

– Sao lại tránh gió đến thế. — tôi chỉ tay vào người nhỏ.

– À… thì… tớ có chút vấn đề về da ấy mà. — cô ấy cười trừ.

– Em không sao là tốt rồi, vậy tụi anh về đây. — Ajita đột nhiên lên tiếng khi tôi định bảo Chito cho chúng tôi vào nhà nói chuyện một chút.

– Hả? — tôi trợn mắt quay sang anh — Em…

– Ừm. Lớp trưởng cậu mau đi học lại, lớp dạo này loạn lắm rồi, không có cậu lên kế hoạch cho mấy trò quậy phá thì giáo viên chẳng sợ gì hết. — Ren cắt ngang câu nói của tôi.

– Anh… — tôi lại lắp bắp, ngay lập tức bị cái nhìn lạnh của Ren làm cho im bặt.

– Cảm ơn… ba người. — Chito dù nói thế nhưng vẫn là đưa ánh mắt cảm kích đến hai người con trai đứng cạnh tôi. Hơ… gì thế này?

Cô ấy vẫn đứng đó, nhìn theo Ren và Ajita dùng vũ lực lôi tôi đi… mỉm cười buồn.