My Devil! Don't Go

Chương 48: Kết thúc cuộc thi




Có cái gì đó vừa sượt qua lưng tôi. Tôi trợn tròn mắt. Ren tặc lưỡi:

– Đánh lén là không tốt.

Tôi đẩy hắn ra, nhìn sang chỗ nhỏ kia với tên đồng bọn của nó.

Tên khốn đó nhếch môi… hình như hắn ta tấn công tôi từ sau lưng… cái tên này đúng là muốn chết không toàn thây đây mà! Chết tiệt!

– Này tên kia! Ngươi vừa làm gì hả? – tôi chỉ thẳng mặt tên đó hét lớn.

– Thi đấu. – hắn ta cười khẩy… Đúng là khác một trời một vực so với Ren. Trên cơ sở nhan sắc, hắn ta chẳng bằng một góc nhỏ của Ren, vậy nên tất nhiên khi hắn cười khẩy, sẽ xấu đau xấu đớn, chẳng bằng một móng của Ren… thế mà cứ thích cười. Nào Ren à, mau cười khẩy ‘khè’ hàng hắn ta cho tôi xem nào.

Tôi quay sang Ren, chà chà… hắn hiểu tôi thật! Chưa kịp bảo hắn cười đã nhếch môi rồi.

– Được, người bắt đầu trước là mày. Đừng trạch tụi tao ác.

Và thế là “AAA!!!” “Á!”… một loạt tiếng thét… của nam có nữ có… Sau đó tôi và Ren bước ra ngoài, lên đường săn tìm con mồi.

Vừa rẽ hành lang, một con… sóc bay thẳng vào mặt tôi. Tôi hoảng hốt khi trước mặt mình bỗng nhiên toàn màu đen… hơn nữa còn có cái gì đó mềm mềm êm êm ấm ấm bám chặt vào mặt mình giật mãi không rời. Tôi ngồi phịch xuống đất, tí nữa là nước mắt đã rơi rồi, may là có Ren lôi cái con đấy ra… nhưng mà khi bình tĩnh lại thì tôi giật lấy con sóc từ nắm tay của Ren:

– Này! Cậu muốn nó chết à? Sao lại siết chặt nó như thế hả? Đúng là đồ lạnh lùng, đồ vô tâm! Nó dễ thương như thế này mà! Sao cậu có thể tàn nhẫn đến vậy hả?

– Ơ này… nó làm cô xém khóc đấy! – Ren trừng mắt.

– Thì đó là chuyện của ban nãy mà… giờ tôi thấy nó rất là dễ thương. Tôi nuôi nó nhé.

Ren quăng cho tôi ánh mắt khinh khỉnh rồi quay lưng đi trước. Tôi chép miệng lẽo đẽo theo sau. Con sóc leo lên đầu tôi nằm yên trên đó.

Đi hết một vòng tầng, chúng tôi xuống tầng dưới. Vừa đến cầu thang đã gặp thêm một cặp nữa.

Ren giải quyết thằng DW với nhỏ WW kia trong hai hit. Tôi tức giận vì hắn không chịu giành phần cho mình nhá!!! Bốn người rồi đấy! Hắn chẳng biết sẻ chia nhường nhịn là gì!

Giết sạch… à nhầm, xử lý xong khoảng cả chục cặp nữa. Vài cái bẫy kinh điển nào là đá lăn, phi tiêu phóng như phim này, vân vân,… liên lạc phim hành động phiêu lưu khám phá kim tự tháp Ai Cập để biết thêm chi tiết…

Chúng tôi nghe tiếng loa của trường:

– Cuối cùng… trận chiến cuối cùng!!!! Chỉ còn lại hai cặp thôi… Ai sẽ là người dành chiến thắng đây?! Hồi hộp, gây cấn đến phút cuối cùng. – giọng ông thầy hiệu trưởng oang oang.

– Bựa đời thế là cùng. Cứ như quảng cáo không bằng. – tôi và Ren đồng thanh.

– Thì ra hai người ở đây. – giọng nói vang lên ngay sau lưng tôi.

Theo phản xạ tôi quay lại nhìn, Ren kéo tôi ra phía sau hắn:

– Tôi tìm hai người từ đầu cuộc thi đến giờ đấy! – Izumo nhếch môi đểu kinh khủng. Tên WW bên cạnh cũng sở hữu khuôn mặt lưu manh không kém. Hai người này xứng thật! Đúng là nồi nào úp vung nấy!!!

Tôi và hắn chỉ im lặng nhìn hai người họ, có thể nói là xem câu nói của Izumo như gió thoảng ngang tai. Tôi nhìn sang Ren, hắn lạnh lùng đưa ánh mắt giết người về phía hai người kia.

Cơ thể tôi đột nhiên đông cứng.

– Ren… Ren… R… Ren…!

Tôi thều thào gọi tên hắn, sau đó bắt đầu thấy khó thở. Có chuyện gì thế này? Cả đứng cũng không vững, cả người tôi đổ về phía Ren.

– Chơi xấu. Khốn khiếp! – Ren nhíu mày nhìn tôi, đỡ tôi ngồi xuống đất, rồi trong khoảnh khắc hắn đã đến bóp cổ tên WW kia.

– Mày… mày đông cứng thời gian của cô ấy! Mày có biết đó là cấm thuật không hả thằng khốn! Hóa giải mau! – hắn gào lên.

Trong khi tôi ngã vật ra đất, mắt tôi mờ dần, không thể thở được nữa.

– Mau lên! Nếu mày không muốn chết!

– Nếu tao chết thì con đó cũng chết! Mày mất bình tĩnh như vậy chứng tỏ mày đâu biết cách cứu nó đúng chứ? – tên này chẳng những không hề hoảng sợ trước thái độ của Ren, còn rất thản nhiên cười khẩy.

– Mày sẽ bị bỏ tù nếu cô ấy chết! Mau hóa giải phép thuật cho cô ấy! – Ren gào lên, nhưng tay hắn đã buông lỏng dần cổ tên kia. Tôi ngất đi.

– Haha. Mày nghĩ tao sợ chắc?! Nếu tao hóa giải cho nó, mày phải đồng ý với tao một việc. Được chứ? – tên kia hất văng tay của Ren. Ren trừng trừng mắt nhìn ngược lại hắn.

– Chuyện gì nói đi. – Ren gằn giọng, Izumo nhếch mép.

– Đơn giản lắm. Chỉ cần cậu cưới Izumo. – tên đó nói.

– Cái gì? – Ren tức giận hét lên, nhíu mày liếc sang Izumo – Cô muốn lấy mạng sống của Yuki ra uy hiếp tôi.

– Tôi hy vọng anh không nhắc đến tên của con nhỏ đó trước mặt tôi, tên nó khi phát ra từ đôi môi của anh thấy dịu dàng phát tởm! Tại sao lại là nó mà không phải tôi? – Izumo ngồi bên cạnh tôi, cô ta dùng móng tay bấm sâu vào cổ tôi.

– Cô…

– Mau quyết định đi. Cô ta chỉ còn vài phút thôi, trước khi não chết vì thiếu oxy. – tên đó thúc giục.

– Chết tiệt! – hằn tức điên tung một đòn làm bức tường bên cạnh nát ra thành bụi.

– Mau lên mau lên, hahaha!! – Izumo cười như điên dại.

– Hội đồng nhà trường trong những lúc này phải làm cái gì đó để can thiệp chứ! Sao để chúng lộng hành như thế?! – Ren lầm bầm.

– Họ không thấy được chúng ta đâu, đây là chiều không gian khác, cái mà họ thấy bây giờ chỉ là ảo ảnh thôi. – Izumo lại cười lớn.

– Các người thật quá quắt… – Ren nghiến răng – Cô nghĩ nếu không có tình yêu thì khi cưới nhau sẽ hạnh phúc à?

– Haha! Tôi không quanh tâm! Chỉ cần tôi không có được anh thì sẽ không ai khác có được anh, Ren à. – Izumo cười trông thật bệnh hoạn – Tôi không thể chịu nổi khi thấy anh đi cùng người con gái khác!

– 10s nữa. – tên kia nhắc nhở.

– Cái gì? – Ren hoảng hốt. Trong đầu hắn bây giờ là đang hoạt động hết công suất suy nghĩ rốt cuộc bản thân bây giờ nên làm như thế nào.

– 3… 2…

– Được rồi! Cưới thì cưới. – Ren hét lớn. Hắn thở dốc, tuy nói thế nhưng hắn đã suy nghĩ trong đầu một lối thoát cho mình “DW là vua thất hứa mà, dù bây giờ mình có nói vậy đi nữa, thì sau khi Yuki an toàn, mình hoàn toàn có thể lật lọng, chẳng có bằng chứng gì cả.”

– He. – tên kia hất nhẹ tay, tôi thở mạnh – Tao nói cho mày nghe, tao đã đưa vào người cô ta loại phép thuật này, sau này chỉ cần mày lật lọng, tao sẽ giết chết con nhỏ này lần nữa đấy.

“Ặc! tên này có thể đọc được suy nghĩ của người ta chắc?! Giờ thì tôi làm sao đây? Nhưng quan trọng hơn là…”

Ren chạy đến đỡ tôi ngồi dậy. Tôi thở dốc.

– Cô có sao không? – hắn hỏi tôi, mà giật giật cơ thể tôi như tôi chết rồi không bằng. Cái tên này quả là lo lắng quá đáng.

Nhịp thở của tôi đã trở lại bình thường. Tôi lắc đầu nhìn Ren, rồi dè chừng nhìn hai người kia. Cả hai đều đang nở nụ cười gian tà hết cỡ. Cái nụ cười làm tôi muốn giết họ.

– Tôi sẽ trả thù cho cô. Ngồi đó xem kịch hay đi. – Ren cười khẩy buông lỏng tôi ra. Hắn đứng trước mặt họ, vẫn cười.

– Về chuyện đó, tôi nhất định sẽ tìm cách để không làm cô ấy tổn thương. Vì vậy hai người đừng đắc ý. – hắn nói gì đó tôi không hiểu được.

– Mày nên nhớ…

– Được rồi được rồi, tại sao ta không bắt đầu trận đấu thật sự đi nhỉ? – khuôn mặt của Ren đen lại, hắn vừa dứt lời, Izumo đã hét lớn.

Tôi tò mò nhìn họ vật vã nằm lăn ra đất ôm lấy ngực, rồi lại quay sang nhìn Ren đang đứng cười rất chi là gian. Rốt cuộc đã có chuyện gì chứ?

“Và cặp đôi giành được chiến thắng là DW Ren và WW Yuki.” _giọng ông thầy hiệu trưởng tiếp tục oang oang, thật là đánh sợ “Chúng ta tạm dừng chương trình tại đây, các em học sinh có thể nghỉ ngơi, sáng mai chúng ta sẽ có một chuyến tham quan cuối cùng sau đó sẽ ta sẽ trở về trường.”

Ren lạnh lùng kéo tôi ra khỏi nơi đó, hộ tống tôi về phòng. Sau cuộc thi, mọi thứ bị phá vỡ hầu như đều được nhà trường khôi phục lại, vậy nên khách sạn chúng tôi ở vẫn nguyên trạng thái ban đầu. Trên đường đi, tôi hỏi hắn:

– Cậu làm gì họ vậy?

– Giống cái cách họ đối xử với cô. – hắn đáp.

– Là làm gì cơ?

– Đốt nội tạng. – hắn đáp gọn, chỉ ba từ cũng làm tôi rùng mình. Mồ hôi lạnh túa ra, tên này đúng là nguy hiểm a… tốt nhất không nên chọc điên hắn.

– À… ừ… – tôi cười lạnh.

Tôi về phòng chỉ biết nằm lăn lên giường, lát sau Chito mệt mỏi mở cửa bước vào, thả người lên cạnh tôi.

– Này, cậu mạnh kinh khủng sao lại thua thế? – tôi lăn qua hỏi nhỏ.

– AAA!!! Tớ đang cực kì tức giận về chuyện đó nè!!! Trời ơi! Tối nay đi uống xả mới được a!! Đi với tớ chứ? – nhỏ hình như là đang giận lắm xổ cho một tràng không kịp thở luôn quay sang nhìn tôi.

– Được chứ, nhưng rốt cuộc là ai chọc cậu thế?

– Còn ai ngoài cái tên WW hèn nhát chết tiệt đó nữa?! Chẳng hiểu trời sinh hắn ra làm pháp sư chi thế? Tức điên mất! Trong một cặp, chỉ cần một người bị hạ gục thì cả hai sẽ thua. Thế mà hắn cứ núp núp sau lưng tớ, bọn kia nhìn đã biết hắn yếu như cọng bún, tập trung vào tấn công hắn thôi. Tớ chưa kịp đánh đấm thỏa thích gì cả đã bị hắn làm cho bị loại mất! Nếu giết hắn mà không bị bỏ tù, tớ nguyện giành cả đời băm vằm hắn ra cho bỏ tức!! – cô ấy xả hết… xả ra hết… cơn giận của phụ nữ thật đáng sợ!

Tôi ớn lạnh nhìn cô ấy.



Tối hôm đó, tôi mặc một cái áo trễ vai màu trắng bằng voan, thắt ngang eo một chiếc dây nịt màu đen bản nhỏ, quần short đen dài trên gối khoảng hai tấc. Mang đôi bốt trắng cao ngang mắt cá chân. Sợi dây chuyền bằng bạc có hình thập giá to trước ngực. Mái tóc dài của tôi cũng được buông thỏng.

Chito vô cùng đáng yêu trong chiếc đầm đỏ, phần lưng hơi ôm, từ eo xòe ra, gồm nhiều lớp với sự phối màu hoàn hảo, mái tóc nâu xoăn nhẹ buông dài sau lưng, với đôi giày búp bê đỏ, trên tóc một chiếc cài cùng màu, khiến cô ấy rạng rỡ như một nàng công chúa.