My Devil! Don't Go

Chương 35: Phát hiện?




Tôi nhìn hắn… thật sự không còn biết phải nói gì nữa.

– Hừ! Đồ ngốc! – tôi phun ra ba chữ rồi quay lưng bỏ vào trong quán.

Hắn cười khẩy, dùng ngón cái quẹt nhẹ qua môi mình… nhìn đểu kinh khủng. Đồng thời hắn dùng ánh mắt sắc lạnh của mình quét qua tất cả những người ở đây, sau đó cũng theo tôi bước vào quán. Cái này rõ ràng là để đe dọa người ta. Tên này càng ngày càng ngông cuồng chẳng coi ai ra gì!

Tôi hừ giọng một tiếng rồi đi thay quần áo.

– Mời quý khách. – tôi cúi xuống, lạnh lùng đặt hai ly cà phê xuống bàn, liếc ngang mặt vị khách, tôi giật mình.

– Cô vẫn còn làm việc ở đây à? – cái tên lần trước kéo tôi ra ngõ hẻm cạnh Tiffa kìa.

– Ồ… Hôm nay cậu không uống cà phê với ớt à? – tôi đá đểu.

– Cô… muốn tôi giết cô à?! – tên đó giận dữ nắm chặt hai tay.

– Có ngon thì cứ việc. Tôi không ngán đâu! – tôi hất hàm.

– Người quen của cậu à? – người ngồi đối diện tên đó lên tiếng.

– Không quen, chỉ là có chút xích mích với cô ta thôi.

Tôi quay lưng đi một mạch. Xì! Đúng là tên khó ưa. Có khi hắn còn khó ưa hơn cả Ren nữa.

– Của quý khách đây. – giọng của ai đó xẹt ngang tai tôi… quen quen.

Tôi giật mình quay sang… là Ren.

Hắn trong bộ đồng phục quán tôi. Áo sơ mi trắng bên trong, tay dài, hắn xắn lên cao. Áo ghi lê ca rô bên ngoài, quần jean đen…

Ắc! Đúng là… đốt mắt người nhìn mà! Nó phù hợp với hắn một cách kinh khủng.

– Đừng nhìn trắng trợn thế, mòn nhan sắc của tôi đấy. – hắn cười khẩy.

– Ảo tưởng sắc đẹp. – tôi nhếch mép.

– Cô có để ý hôm nay quán mình rất là…

Nghe hắn nói, tôi đảo mắt xung quanh. OMG! Khách hàng hầu hết là nữ, đều đang chiếu thẳng tia nhìn vào hắn. Cái trò gì mà ngắm trai trắng trợn thế này!? (chị này cũng vậy còn nói ai nữa ~o~)

– Ôi trời. Bà chủ quán cho phép cậu làm việc à? Quán có thiếu nhân viên đâu?! – tôi hỏi nhỏ hắn.

– Ừ. Bà ấy còn hào hứng là khác.

Ơ… tôi… tôi… hận!!!! Đối với con gái thì bà ta hết sức khắt khe! Còn đối với con trai… nhất là trai đẹp, bả chẳng có vẻ gì là ‘trung niên’ cả.

Tôi chép miệng cái, quay đi tiếp tục làm việc, chứ mà ở đây liếc mắt đưa mỏ với Ren một lát nữa dám lắm tôi bị hội đồng a.



Đi làm về, tôi vứt hết ba lô… chạy ù vào nhà tắm. Phải để dòng nước lạnh chảy lên người để xả stress!

Nhớ lại ‘nụ hôn giữa đường’ của tôi và hắn, mặt tôi đột nhiên nóng ran. Cái tên ấy không biết xấu hổ!

Tôi ngước mặt lên trần nhà hét lên. Ren ở ngoài nghe thấy tôi hét giật mình chạy vào, đập cửa rầm rầm:

– Có chuyện gì vậy?! Yuki! Cô có sao không?!

– Oái! Đâu có gì đâu! – tôi giật mình hét toáng lên – Này! Này! Đừng manh động đấy! Chỉ là tôi hét để xả stress thôi!

– Cái gì? Thật chứ?!

– Thật. – tôi sợ hắn xông vào, nhanh chóng nhón lên lấy cái khăn tắm choàng lên người, nhưng khi ấy, tôi thấy ngoài cửa sổ – AAAAAA!!!!! Biến thái! Ren ơi có một tên biến thái kìa!!!

– Tên kia! Mày làm gì Yuki của tao?!

Hắn tung cửa bước vào. Tôi nước mắt rưng rưng nhìn hắn, sau đó chỉ chỉ tay ra ngoài cửa sổ, ở đó có một bóng người đang nhìn vào trong. Hắn tặc lưỡi đưa tay lên, bắn một quả cầu lửa ra ngoài cửa sổ, sau đó, hắn chặt gãy hết song sắt của cửa mà phóng luôn ra ngoài. Tôi hét với theo:

– Này! Đây là tầng 3 đấy!

Sau đó tôi nhanh chóng mặc vội quần áo vào, chạy xuống chỗ hắn, ừ thì cũng nhảy xuống qua cửa sổ, nhưng tất nhiên là tôi có chổi bay. Chẳng có ai khùng như hắn.

Hắn đang đuổi theo ai đó, ắt hẳn là cái bóng ban nãy. Tôi nhanh chóng rượt theo, đáp xuống trước mặt tên biến thái. Ren từ sau chạy tới, tên đó bị dồn vào đường cùng.

Ánh đèn đường nhè nhẹ đáp lên mặt tên này. Cả tôi và Ren đều nhíu mày.

– Cái tên điên ở quán Tiffa. – tôi nói mà không kiềm được tức giận – Cậu làm cái trò biến thái gì thế hả?!

– Haha, tôi muốn chụp những tấm hình bắt mắt để trêu cô thôi mà! Tức giận lắm phải không?! – tên đó nhếch mép.

– Mày đúng là muốn chết rồi! – Ren bẻ tay răng rắc tiến tới gần tên ngu này.

Tên này… có gì đó không đúng!

– Tao sẽ giết mày! – cả người Ren phừng phực sát khí, hắn mang khuôn mặt mang rợ đến gần tên kia, nhưng xem chừng tên này chẳng có ý định chạy, hay tỏ ra một chút sợ hãi nào.

Rõ ràng là không đúng mà! Lần trước bị hắn đánh cho te tua như vậy, đáng lý khi thấy hắn như vậy phải rất sợ. Hoặc là không sợ đau, hoặc là tên này đã mạnh hơn rất nhiều so với lần trước, hoặc là…

“Rầm!” – một đòn ánh sáng giáng xuống Ren.

– Đánh lén. – tôi chỉ kịp hét lên và chạy đến bên Ren. Cùng với đòn ban nãy là khói mù mịt. Tôi chỉ biết ho sù sụ, lần tìm hắn trong khói hư mờ ảo.

Sau khi khói tan, cũng là lúc tôi cầm được vào tay hắn và phát hiện ra tên kia đã tan biến cùng làn khói.

– Chết tiệt! – hắn chửi rủa rồi đứng dậy, quay sang tôi – Cô có sao không?

– Không. Cảm ơn cậu. Có sao không? Cậu điên thật đấy! Có ai bình thường lại nhảy từ tầng ba xuống chứ?! Đồ ngốc.

– Ờ thì… tôi nhảy theo cảm tính. Mà tức thật! Lại để hắn thoát được chứ! – hắn cứ gầm gừ, hình như là giận lắm, hắn lúc này mới nhìn sang tôi – Ơ này! Cô để đầu tóc ướt mèm thế mà đi ra đường á!?

Hắn vừa dứt câu thì trên tay hắn xuất hiện một cái khăn lông trắng, ơ cái khăn này hình như ban nãy tôi để trong nhà tắm mà. Hắn vứt lên tóc tôi rồi vò lấy vò để.

– Oái! Cậu đang làm cái gì thế?! Buông ra đi! Haha! Nhột chết mất!

Tay hắn cứ xới tung mớ tóc của tôi, thi thoảng chạm phải hai tai tôi, dù là có lớp khăn chắn giữa, nhưng cái cảm giác này vẫn rất là… nhột!

Tôi vất vả chui đầu ra, ngước lên định mắng mỏ hắn một trận thì thấy khuôn mặt áp sát của hắn. Tim tôi lại đập liên hồi, không ngừng loi choi trong lồng ngực. Mái tóc của hắn nãy giờ bị gió thổi cho rối tung nhìn cực chất cực lãng tữ. Ôi… Kiểu này thật là hại tim chết mất!

– Này. Lại nhìn tôi với ánh mắt đầy ham muốn đó. Cô muốn làm gì tôi hả? – hắn hơi cau mày, nhưng túc trực trên môi là nụ cười đểu.

– Cái gì mà ham muốn chứ?! Rõ ảo tưởng sức mạnh! Người ta chỉ là… là… – tôi lắp ba lắp bắp, nhìn làn da của hắn mà nuốt nước bọt… muốn cắn quá!

– Haha. Chối cãi gì nữa, rõ rành rành ra đấy. Cô thật là… sói tính. – hắn nhếch mép một cái, phán cho một câu như đúng rồi ấy, rồi lướt qua tôi trở về kí túc xá.

Tôi bành hoàng đến ngỡ ngàng. Híc. Không lẽ trong đầu tôi có bao nhiêu ý tưởng đen tối, chúng nó thi nhau hiện hết lên mặt sao mà hắn biết được, tài năng thế này?! Dân gian có câu tốt khoe xấu che chẳng phải sao, sao tôi lại đi ngược lại lời dạy cha ông thế kia…

Thất thỉu cùng hắn quay về kí túc xá, tôi xấu hổ không chui đi đâu được, lấy khăn quấn quanh đầu chừa mỗi hai con mắt như xác ướp Ai Cập ý. Hắn quay lại thấy tôi trong bộ dạng đó thì cười lớn… cứ như muốn cười lăn cười bò ra luôn. Tôi… hết nói!



‘Keng… keng… keng’ _ tiếng chuông báo kết thúc giờ học vang lên.

Bình thường tôi rất yêu nó, vì nó giải thoát tôi khỏi mấy tiết học nhàm chán, nhưng hôm hay… tôi hận vì nó đã vang lên. Tôi phải ở lại trực lớp… một mình… một cõi…

Tôi sợ lắm mấy chị tóc dài rũ rượi, mặc áo trắng hay bay… vậy nên chị ơi đừng xuất hiện nhé.

Tôi quơ quơ cây chổi, mà đầu óc bay bay đi đâu thế là ‘bộp’ ‘xoảng’…

Bình hoa vỡ… Tiêu tôi rồi! Lại thêm việc! Tôi lại phải ở lại trễ hơn nữa a.

Còn tên Ren đáng ghét ấy! Tại sao khi cần thì hắn không đến, mà khi không cần thì hắn cứ đến quấy rầy tôi chứ? Vô dụng mà!

Thôi dọn bừa rồi phóng về vậy… nhưng làm vậy thất đức quá! Tôi là một WW cơ mà! Phải làm tròn trách nhiệm của bản thân chứ! Tâm tư tôi đang bị chia đôi!

Thời khắc tôi lo lắng nhất cũng đã đến. Tôi phải đem bịch rác đi vứt ở sân sau. Tôi run run làm rơi bịch rác mấy lần… thật là thảm hại!

Tôi chạy ù xuống, vứt nó vào thùng rác, rồi nhắm mắt nhắm mũi chạy ù đi, nhưng ngay lập tức ai đó chộp lấy cổ tay tôi. Tôi giật mình hét toáng lên như thể mình sắp chết tới nơi. Nhục nhã hơn là hình như tôi khóc! Bàn tay nắm lấy cổ tay tôi ấy, dần dần dịch chuyển xuống bàn tay tôi. Chẳng lẽ là ma ăn bàn tay sao?!

– Yuki!

Con ma… hình như vậy gọi tên tôi. Tôi bình tĩnh quay lại nhìn.

– Ajita! Anh làm tôi giật mình! Cứ tưởng là… – tôi thở phào, do yên tâm nên nhất thời quên luôn bàn tay đang nằm trong tay anh.

– Ma hả?! Em vẫn chưa lớn thêm được tí nào cả nhỉ? – anh mỉm cười xoa đầu tôi, làm tóc tôi rối tung lên.

– Gì chứ?! Là tại anh đột ngột giữ người ta lại mà! – tôi chống chế.

– Em làm cái gì mà phóng như gió, kinh thế. Anh thấy em từ xa chưa kịp gọi lại đã thấy em chạy như ma đuổi.

– Thì đúng là do tôi sợ ma đuổi mà! Thôi mà đi đi… đừng đứng ở đây nữa. Đáng sợ quá! – tôi nói, khẽ rùng mình rồi bỏ đi trước.

– Hừm… thật thú vị.

Tôi nghe anh lầm bầm cái gì đó. Chắc là do tôi tưởng tượng thôi. Sau đó tôi về lớp, lấy ba lô. Ren hôm nay làm gì thế nhỉ? Tại sao chẳng thấy đâu… Tôi bắt đầu lo. Ajita đứng chờ tôi ngoài cửa lớp. Anh khẽ cười khi thấy tôi bước ra. Như chợt nhớ ra điều gì, tôi hỏi anh:

– Ajita này! Trong phòng học thì không thể dùng phép thuật đúng không?

– Ừ. Ngoại trừ những phép thuật đặc biệt. – anh trả lời.

Tôi bắt đầu bước đi, trong đầu vô vàn thắc mắc. Tôi hỏi tiếp:

– Sau khi học sinh đã về hết, trường có khóa cửa không?

– Không.

Câu trả lời của anh như sét đánh ngang tai tôi. Ơ vậy cái lần trước tôi và Ren vì sao lại bị nhốt trong phòng nhạc. Rõ ràng là cửa phòng học không bị khóa mà?! Cái quái gì… đang diễn ra?