My Devil! Don't Go

Chương 143: Suốt đám cưới của chúng ta…




– Vì cái này và một cái khác là một cặp?

Cô liền trố mắt nhìn anh. Thông minh thì thông minh, nhưng có cần phải thần thông quảng đại như thế không… đến cả chuyện nãy cũng biết. Không phải toàn bộ kiểu dáng của ly cặp trên cả thế giới này đều bị anh liếc qua một lần rồi chứ?

– Làm gì có. – cô cúi gằm lí nhí đáp. Thật là xấu hổ a. Vốn đã giấu thật kĩ chiếc còn lại, nhưng vẫn bị anh nhìn ra… giờ thì hay rồi?

Có thể anh sẽ không nhận… vậy thì chắc trái tim cô tan nát quá!!! Cô đúng là hấp tấp, chưa gì đã mua ly cặp chạy đi tặng cho người ta. Anh không nhận đã đành, không khéo sau này mối quan hệ chúng tôi không còn bình thường nữa…? Lúc đó thì tất cả là lỗi tại cô!! Cô thầm than thở trong lòng, khuôn mặt càng khó coi hơn.

Cô xong lần này có bị anh đánh giá tệ đi không? Có bị anh xem là một cô gái rất trơ trẽn không? Có bị anh khinh thường không?

Phải nói sao nhỉ? Cô đúng là cầm đèn chạy trước ô tô, vội vã thế, gấp gáp thế, khẩn trương thế để làm gì? Cô có cầm hai ba cái đèn chạy trước Ajita, chưa chắc gì anh đã có phản ứng, vì cơ bản là hình như anh không có thích cô… không khéo còn bị anh ghét thêm vì cái tội bắt ép anh nhận quà… hơn nữa quà này lại có một cái khác y hệt.

Anh vốn rất tốt, dù không thích vẫn sẽ nhận rồi cười cười ra vẻ rất thích, nhưng trong lòng thì ngầm ngầm trừ điểm cô rồi. Anh thông minh mà, dù có giả vờ như thế nào cô cũng không thể biết được suy nghĩ thật sự của anh.

Cô đang rầu rĩ thì một từ của anh, một biểu cảm nhỏ của anh xóa tan mọi lo lắng:

– Ừ… – anh cười sảng khoái – Không có không có. Anh biết rồi.

– Anh đừng có trêu em! – cô cả khuôn mặt đỏ ửng, bối rối đánh nhẹ vào vai anh một cái. Ngoài mặt thì như thế, nhưng trong lòng không khỏi thấy vui vui nha, giống như một viên đường nhỏ vừa vặn nằm trong miệng, tan chảy trên đầu lưỡi, khiến cả người thấy thật ngọt ngào.

Bàn tay cô vừa đánh vào người anh đã bị giữ chặt. Ajita một tay cầm ly một tay nắm chặt tay Chito nhìn sâu vào mắt cô.

– Tối nay ra ngoài ăn tối với anh.

– Vâng. – cô vô thức gật đầu trước ánh mắt say đắm đó.

Là anh bảo cô đi ăn tối cùng anh, chứ bảo cô đi nhảy cầu thì với ánh mắt đó chưa chắc cô đã từ chối. Chỉ cần nhìn thấy ánh sáng lấp lánh từ đôi mắt đó, tâm trí cô đã trống rỗng, hoàn toàn không còn tí sức lực phản kháng, sẽ toàn tâm toàn ý làm theo lời anh… giống kiểu bùa thôi miên vậy.

– Vậy nên, cậu nghĩ anh ấy rất là khách sáo, dùng bữa tối đó đáp trả món quà của cậu. – tôi hỏi mà khóe môi giật giật, hắc tuyến lã chã.

– Đúng vậy. Xem ra anh ấy chẳng có đặt tớ trong lòng, hoàn toàn xem tớ như người dưng, cầm bút vẽ rõ rệt ranh giới giữa tụi này rồi… quá lắm anh ấy chỉ xem tớ như một đứa em gái thôi. – Chito buồn rầu bắt đầu xếp chén dĩa.

Lúc này tôi mới thật sự thấy việc trêu chọc người khác thật ra cũng là thú vui. Nhìn khuôn mặt buồn rầu đáng yêu đến muốn cắn của Chito là tôi lại thấy vui vui, trong lòng liên tục đặt ra câu hỏi khi Chito mà biết được tình cảm thật mà anh dành cho mình sẽ phản ứng như thế nào… Haha… lúc đó chắc thú vị lắm.

Tôi liền hát vu vơ la la thể hiện sự mong chờ đến tối nay, trong khi Chito lườm tôi một phát.

Hôm nay trường tôi cho nghỉ cả sáng, buổi trưa mới lên trường tham gia một buổi tiệc đứng, cũng chính là lệ bế giảng năm học, nên sau khi lau cũng như sắp xếp xong chén dĩa, tôi và Chito đã bắt đầu chuẩn bị.

May mà nhà trường vô cùng tâm lý cho chúng tôi đến một buổi sáng để chuẩn bị, tôi và Chito vừa xong đã đến giờ rời khỏi nhà.

Chito hôm nay theo phong cách quyến rũ, mặc một cái đầm màu đỏ, phần thân trước dài hơn gối một chút, phần sau đã chạm đất nhìn rất quyến rũ a. Có một đường xẻ dọc theo chân lên đến đùi, lớp da trắng thoắt ẩn thoắt hiện. Cô nàng đeo một sợi dây chuyền… nói sao nhỉ? Khá rối với tầng tầng lớp lớp dày đặc nhưng khi phối hợp lại nhìn rất đẹp, trên tay vài ba cái vòng rất sang trọng. Mái tóc dài phần trên búi hờ chếch một bên, phần dưới xõa tự nhiên, chỉ tiện cài thêm một bông hoa hồng cố định búi tóc, với mái tóc xoăn nhẹ khiến Chito càng thêm quyến rũ.

Tôi được chọn cho một cái đầm đen vải voan trẻ trung, ngang eo thít nơ bằng dải lụa trắng, ngắn trên gối một tí. Lại phải mang đôi giày cao gót tôi vốn không ưa màu trắng. Mang vào mới ngẫm nghĩ quả thật chân tôi và chân Chito cùng size giày, vậy đôi lần trước quả là cố tình thật. Chito đeo cho tôi một sợi dây chuyền dài xuống tận bụng, chi chít những mặt màu đồng, tay đeo thêm sợi lắc mảnh. Tóc tôi chẳng cầu kì, chỉ là xõa dài, một dải lụa trắng giống dải lụa thít ngay eo tôi cột hờ ngang đầu giống cài một chiếc băng đô bằng băng.

Ren và Ajita đơn giản, sơ mi trắng, Ren cà vạt đỏ thắt hờ nhìn phong lưu mạnh mẽ, Ajita cà vạt đen nhìn chững chạc nam tính, vest đen, quần âu đen ủi thẳng tắp. Hai người này khí thế ngời, nếu ở cùng một chỗ với diễn viên ngôi sao,… có khi còn bị hai người này làm cho lóa mắt.

Ren đeo một cái khuyên màu đỏ nổi bật bên tai trái, nhìn cực kì nổi loạn.

Hai người này còn cùng chung ba sở thích. Một là mở toẹt hết cúc áo vest, hai là đeo lỉnh kỉnh vòng da phối vòng nhựa nhức cả óc bên tay trái, ba là đánh cho tóc rối tung chứ không như người khác mỗi khi diện vest chỉnh tề là vuốt keo cho tóc nằm xuống hết.

Tôi chằm chằm nhìn hai người chỉ có thể lặng lẽ nhận xét trong đầu… dị nhưng đẹp.

The East từ lâu vốn rất khoa trương, và tất nhiên lần này cũng không ngoại lệ. Limousine dài thượt đến nhà từng học sinh đưa rước. Vừa bước ra khỏi nhà nhìn chiếc xe sang trọng đỗ một bên khiến góc đường này đột nhiên trở nên thật sáng bóng và lấp lánh, tôi liền ngoác miệng cười toe toét.

Nhìn xem nhìn xem, chúng tôi ở nhà đẹp, đi xe đẹp, hơn nữa còn mặc quần áo đẹp, ai ai đi ngang cũng nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ.

Không phải tôi ham hố gì, nhưng quá khứ nghe đến là sặc sụa của tôi thật sự ảnh hưởng rất lớn đến đầu óc tôi.

Sau khi chạy khỏi Ajita, trong lòng tôi vừa hoang mang vừa lo sợ, vừa phải tự mình sinh tồn, tôi tưởng như mình đã chết ở những ngày tháng đó rồi. Bụng thì đói cồn cào, cả người dơ bẩn khó chịu, mệt mỏi vì mất ngủ, nhìn thấy lũ trẻ trạc tuổi tôi được bố mẹ đưa đón đến trường bằng những chiếc xe sang trọng bóng loáng, sâu trong thâm tâm tôi không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ, cũng từ từ nảy sinh ra một ước muốn được nuông chiều.

Vậy nên nhìn thấy chiếc xe trước mặt, thấy căn nhà sau lưng, cảm thấy dải lụa óng ả tự nhiên áp sát làn da mình có chút hoài niệm đến những ngày tháng hẩm hiu ấy… trên môi tôi vô thức nở ra một nụ cười, không biết là cười buồn hay cười hạnh phúc. Giấc mơ con con ngày đó của tôi bây giờ thành sự thật rồi!

– Thích thì anh mua cho đầy cả sân những ngày nghỉ nhàn rỗi ngồi đếm. – Ren thì thầm vào tai tôi khi thấy tôi cứ nhìn chằm chằm chiếc xe mà còn chưa chịu dời bước.

Tôi mới giật mình quay sang hắn. Ren là đang đưa bộ mặt nghiêm túc nhìn tôi… sặc!! Chẳng lẽ là hắn có ý như vậy thật, trông chẳng giống đang đùa tí nào… nói gì thì nói nha… cái tên này vốn coi trời bằng vung, chỉ cần tôi gật đầu dám lắm bán nhà mua thật, sau này thì sinh sống luôn trong xe. Nghĩ đến thảm cảnh đó, tôi liền không do dự mà lắc đầu nguầy nguậy.

Bác tài một thân vest đen sơ mi trắng ca vạt đen quần tây đen giày da sang trọng, tay đeo găng trắng đậm chất… lái xe. Ông ta ngạc nhiên khi thấy hỗn hợp kì lạ chúng tôi cùng sống trong một căn nhà… ba DW và một WW? Thế giới này thì ra sắp đổi mới rồi…

Chiếc xe bắt đầu lăn bánh đưa chúng tôi thẳng tiến The East… vốn cách đó không bao xa.

Khi cả bốn bước xuống xe cũng là lúc toàn bộ ánh mắt những người có trên sân trường đồng loạt hướng về chúng tôi.

Tôi liền tự hào ngẩng cao đầu, đang phơi phới thì vấp… mém ngã.

Ren cứ như đã biết trước tôi sẽ ngã, vô cùng bình thản vòng tay ôm lấy eo tôi kéo tôi ngã thẳng vào người hắn. Tôi liền ngước đầu mỉm cười… đúng hơn là cười toe toét:

– Cảm ơn anh.

Hắn cười khinh bỉ, lại nói:

– Biết ngay em sẽ ngã.

Mà hắn đâu có biết, nụ cười chết người này đang làm hàng tá con mắt khác trên sân trường đang trợn ngược trợn xuôi.

Hầu hết mọi người đều đã vào hội trường chuẩn bị dự lễ, nên trên sân không có đông… nhưng chỉ với lượng người ít ỏi như vậy thôi tôi đã thấy muốn chết rồi!! Thử nghĩ xem, những việc đơn giản bạn làm dù chỉ là buớc đi hay vuốt tóc cũng bị soi mói khinh bỉ.

Ai ai cũng xem tôi như tội đồ… chỉ vì tôi đang đi cạnh một dàn hot boy, hot girl. Nói gì thì nói nha, người khác nhận định thế nào tôi cũng không quan tâm nha… nhưng theo tôi thì nhan sắc tôi cũng đâu đến nỗi tồi! Ầy… thôi thì cho em chút giây phút ngắn ngủi để ảo tưởng vậy.

Khi chúng tôi bước vào hội trường, mọi thứ vẫn còn rất nhộn nhịp vậy là buổi lễ vẫn chưa bắt đầu.

Ren từ nãy đến giờ vẫn chưa hề buông eo tôi ra, mà hình như đây mới là nguyên nhân chủ yếu nhất khiến ánh mắt toàn trường chỉ tập trung vào chúng tôi.

Tôi liền ngượng nghịu cúi gằm mặt lí nhí mắng hắn:

– Mau buông ra đi. Người ta nhìn kìa đồ ngốc này!

Ai ngờ hắn lại cúi xuống thì thầm vào tai tôi khiến mặt tôi càng nóng hơn:

– Hôm nay anh không để em chạy lung tung đi quậy phá đâu.

Cái gì chứ?!

Hắn kéo tôi đến bên bàn ăn, đưa cho tôi một ly nước… hay ly rượu gì đó. Chất lỏng màu vàng nhạt bên trong sóng sánh trên thành ly như muốn nổi loạn chạy ra ngoài. Tôi liền đưa lên miệng mấp môi, cả người run lên một cái.

Là rượu, hơn nữa còn là rượu vang thượng hạng nha…

– Thấy sao?? – Ren đột nhiên hỏi tôi.

– Sao là sao? Ngon chứ sao? Anh hỏi vậy ý gì?

– Rượu này là anh chọn. – Ren cúi sát tôi nói, tâm trạng có vẻ rất thoải mái. Nụ cười trên môi hắn nhàn nhạt, nhưng tôi có thể thấy hắn đang rất vui… vui ra mặt – Nói cho em biết. Anh muốn thể hiện cho toàn trường này thấy…

– Thấy cái gì cơ? – thấy hắn cứ lấp lửng, để trống phần sau quá lâu, tôi liền tò mò đến khó chịu gặng hỏi.

– Thấy em là của anh. – hắn đáp như đúng rồi, liền cầm trên tay mình một ly khác, lại kéo tôi đi.

Đơ vì hắn nãy giờ, đến lúc tiêu hóa được thì mặt tôi đã đỏ ửng lên. Yuki à… mày đúng là vô dụng… siêu cấp vô dụng!! Rất đáng chết!

Chú ý thấy người người đang nhìn vào từng chuyển động nhỏ của mình, tôi nhất thời thấy rất khó chịu, tay tôi đang cầm rượu cũng trở nên cứng đờ như nó rất thừa thãi. Tôi liền đưa ly rượu lên mà nốc. Dù sao thì tưởu lượng tôi bẩm sinh đã rất tốt, không sợ say, không sợ say. Chỉ sợ buồn ngủ mà ngã lăn ra ngáy thôi.

Chito và Ajita đi vòng quanh đâu đó với nhau, rồi cùng trở về đứng cạnh tôi và Ren. Trên tay Chito cũng là một ly rượu, trên tay tôi cũng là một ly rượu, tại sao khí chất cô ấy lại ngời ngời đến lóa mắt luôn như vậy? Tôi từ thấy mình rất là chìm nghỉm trong những nhân vật nổi bật đang đứng đây. Từng cử động đến biểu cảm của họ đều rất hoàn hảo, chỉ có bản thân tôi là tự ti rụt rè, đến chút quý tộc còn không có.

Buổi lễ sau đó nhanh chóng diễn ra rồi đến phần tôi thích nhất! Chính là nhập tiệc. Tôi thì rất muốn ăn, nhìn cánh gà chiên nước mắm kia đi… nhìn thịt bò nướng kia đi… nhìn đi nhìn đi! Hắn không thích thì hãy để tôi ăn! Để tôi ăn hết… tại sao lại cấm luôn cả việc ăn uống của tôi?!

Trừng mắt lườm hắn đến lòi con mắt ra ngoài, nhưng hắn chỉ điềm nhiên ‘dạy dỗ’ tôi:

– Em không biết sao? Những bữa tiệc đứng như thế này không phải đến để ăn đâu.

– Vậy chẳng lẽ để ngắm? – tôi bức xúc nghĩ gì nói luôn chẳng thèm uốn lưỡi năm bảy lần gì đó… rất thừa thãi. Ren hơi ngạc nhiên trước phản ứng chống đối của tôi, liền đơ ra một chút, sau khi bình tĩnh lại mới phì cười dịu dàng xoa đầu tôi.

– Em đúng là đồ ngốc. Tập quen đi. Suốt đám cưới của chúng ta, em cũng phải nhịn ăn như vậy.

(Còn tiếp)