My Devil! Don't Go

Chương 140: Nhà mới!!




Chito lát sau mới đến cùng Ajita, cô nàng cười tươi rói, hình như đã có gì đó rất vui… nhưng mà tình hình hiện tại của tôi khiến nụ cười của Chito phút chốc cứng đờ. Ajita đi bên cạnh cũng không khỏi cười gian… thật là nhục nhã…!!

Tôi là đang ngồi trên đùi của Ren, bị vòng tay hắn siết ngay eo cứng đờ. Còn hắn đang ngồi thoải mái trên ghế sofa với khuôn mặt hằm hằm tức giận.

– Cậu… hết chỗ ngồi sao? – Chito cười cười hỏi tôi, tiến đến ngồi đối diện cái ghế của tôi và Ren.

– Quậy quá bị phạt đấy. – Dragon vẫn cầm tờ báo mà nói, bị tôi lườm cho một cái.

– Tớ… tớ… – tôi liền ấp úng giải thích nhưng bị Ren chen vào.

– Tôi còn định xích cô ấy lại. – Ren lầm bầm giọng đều đều mà khiến mặt tôi đỏ ửng – Cho khỏi táy máy tay chân.

– Em… cũng đâu có sao. – tôi liền lí nhí trả treo cãi lại.

– Nói gì đó? – Ren nhíu mày nhìn sang tôi.

– Không… không có gì mà. – tôi mếu máo ngáp dài.

– Em đừng có bức anh. – Ren nghiêng đầu mỉm cười, cái nụ cười khiến tôi sống dở chết dở… lại có cảm giác mình đang nguy hiểm a.

– Rốt cuộc bạn ấy làm gì vậy? – Chito mới không kiềm nổi tò mò mà hỏi Ren, cơ mà nhờ cái tò mò của cô ấy mà tôi lại bị lườm một cái sắc lẻm. Thế là tôi liền lườm lại Chito.

– Nhảy xuống từ trên cao. – Ren nói mập mờ.

– Nhưng mà… – tôi lên tiếng chống chế mà chưa được nửa câu đã bị hắn chen vào.

– May là có tôi ở đó, nếu không thì vào viện mà cắm trại. – hắn nhíu mày, tay siết nhẹ eo tôi… ý bảo cấm manh động… Tôi bị bắt nạt!!!

– Tớ không ngờ cậu đã ngốc còn thích chơi dại. – Chito đưa mắt khinh bỉ nhìn tôi và ánh mắt cảm tạ vì đã cứu sống tôi cho Ren, sau đó mới bĩu môi thở dài.

Tôi không còn sức cãi nữa, lẳng lặng gục đầu lên vai Ren. Hắn mới lặng lẽ siết tôi vào người mình.

Nói gì thì nói… ngồi kiểu này rất là nóng!

Ren hỏi Ajita:

– Sao rồi?

– Một lát nữa họ sẽ đến. – Ajita cười nhẹ nói.

– Rốt cuộc hai người đang nói đến cái gì…? – tôi mới tò mò hỏi Ren.

– Đi theo anh rồi em sẽ biết. – Ren và Ajita cười toe toét. Hắn hình như cũng quên mất vừa giận tôi như thế nào. Thật ra thấy tên này thỉnh thoảng rất giống trẻ con.

Dragon vẫn giữ nguyên vị trí ngồi đọc báo trong khi Ren và Ajita kéo tôi và Chito ra sân sau, chính là cái khoảng đất rộng rãi mà trống huơ trống hoắc hệt như vùng núi mới bị san bằng không có chút văn minh nào… cơ mà bây giờ ở đó đã xuất hiện một tòa nhà… không ngoa đâu, chính xác là một tòa nhà!!!! Tôi liền ấp a ấp úng nói không ra tiếng, hỏi cũng không ra lời. Ren liền chặn họng tôi, hắn cười khẩy:

– Được rồi, anh biết em rất tò mò nhưng đừng làm cái vẻ mặt ngu ngốc đó, tự anh sẽ biết mà giải thích cho em.

Ngu ngốc gì chứ…? Vừa mới nghĩ hắn ngây thơ đáng yêu như trẻ con, không ngờ giây trước giây sau đã quay phắt một cái thay đổi như vậy. Hình như trêu chọc tôi ăn sâu vào máu của hắn rồi!! Tôi chỉ có thể trơ mặt ra lườm Ren. Nhưng mà trái ngược với tôi, Chito bên cạnh không thắc mắc gì chỉ có suýt soa.

– Từ lâu anh và Ren đã cho người xây dựng cái này, vốn đã có kế hoạch cho bốn chúng ta ở cùng nhau. – Ajita mới mỉm cười dịu dàng xoa đầu tôi – Lần này sẵn tiện nhà anh bị phá hỏng, vừa vặn là lúc xây xong nhà nên liền chuyển sang đây.

– Cậu biết trước rồi? – tôi quay sang hỏi Chito.

– Biết trước cậu khoảng nửa tiếng. – cô nàng gật đầu đáp lời tôi, rồi quay sang hai người con trai đang tự hào về thành quả của mình, đầy phấn khích hỏi – Em vào xem được chứ?

– Tất nhiên. Vào thôi. – Ren gật đầu cười xòa, rồi thản nhiên khoát vai tôi kéo vào trong – Tuy nhiên, nội thất vẫn chưa được đưa vào, nên còn hơi trống.

Chito à… thật ra mà nói, Ajita cũng đã rất cố gắng thể hiện anh ấy có tình cảm với cậu, sao cậu lại không nhận ra nhỉ?

Ban nãy nếu không phải vì quá hào hứng, chắc cậu cũng không bỏ qua cụm từ “bốn chúng ta ở cùng nhau” của Ajita chứ? Ngu ngốc như tớ còn nhận ra trong đó rõ ràng có ý nghĩa riêng, vậy mà cậu chỉ toe toét mong muốn đi tham quan nhà mới…??

Cô nàng liên tục thốt lên kinh ngạc, mà tôi cũng không khác gì nha. Đây đúng là một cực phẩm! Căn nhà này đúng là một cực phẩm!!! Tôi vốn đã nghĩ căn nhà tôi và Ren trước giờ ở đã rất đẹp, cách trang trí, phối hợp màu sắc, trang thiết bị,… rất hòa hợp, rất tinh tế, rất nổi bật nhau lên, không ngờ căn nhà này cũng chẳng thua kém.

– Đẹp thật. Dù nội thất vẫn chưa có được đưa vào. – tôi liền ngẩng ngơ đáp.

Căn nhà nhìn chung có hai tầng, diện tích rất rộng, tầng dưới chia ra làm mấy phòng có lẽ là phòng khách nhà bếp,… tầng trên chia thành ba phòng, có lẽ hai phòng ngủ, một nhà kho? Trong hai phòng còn có hai phòng nhỏ khác… ầy tôi sẽ chẳng hiểu được cho đến khi nội thất được đưa vào. Nhà vệ sinh thì tôi không đề cập đến.

– Yuki, em thích tầng nào hơn? – Ren đột nhiên khoát vai tôi mỉm cười.

– Y chang mà anh? – tôi tròn mắt hỏi.

– Thì em cứ nói đi, em thích tầng nào hơn? – hắn khẩn trương.

– Tầng trên. – tôi dù sao cũng có ấn tượng với tầng trên hơn, chẳng hiểu vì sao, tôi thấy nó ấm áp lạ thường (dù chưa có cái gì hết). Thoáng một chút, tôi thấy trong đáy mắt Ren xẹt qua một tia gì đó… có hơi kênh kiệu, khoa trương? Hắn liếc nhìn Ajita cười cười.

– Chito, vậy em thích tầng nào hơn? – Ajita liền cười nhẹ hỏi.

– Tầng dưới. – cô nàng thấy thật khó hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp lời.

– Ngoan, em thật có con mắt thưởng thức nghệ thuật. – Ajita dịu dàng xoa đầu Chito, thấy tôi và nhỏ ai cũng trố mắt ra nhìn với vẻ mặt ngu ngu, anh mới giải thích – Thật ra thì… anh thiết kế tầng dưới còn Ren thiết kế tầng trên.

Tôi thiếu chút bật ngửa. Ren đã trẻ con như vậy, không ngờ Ajita lại hùa theo mà so bì chứ.



Một lát sau, tiếng chuông cửa vang lên, chúng tôi mới sắp xếp nội thất vừa đến.

Khi mọi thứ đã khá ‘bình thường’ thì đã đến bữa trưa, chúng tôi liền gọi Dragon ra ngoài ăn trưa. Cơ mà tại sao hai chữ bình thường của tôi lại nằm trong dấu ngoặc đơn?

Thật ra thì quá trình sắp xếp vô cùng kì công và nan giải, tiếng cãi cọ cùng tiếng đỗ vỡ át hết tiếng dịch chuyển đồ dùng… thật sự rất là đáng sợ.

Ăn trưa xong, chúng tôi mới về lại nhà tiếp tục cái công việc vẫn còn dang dở từ sáng. Đến bữa chiều thì tất cả đã hoàn thành, Ajita liền nói:

– Mở tiệc tân gia thôi.

Được nha, được nha! Tôi liên tục gật đầu. Cứ nói đến ăn chơi tiệc tùng thì tôi rất có hứng thú a.

– Vậy chúng ta ra ngoài ăn à? – Chito hỏi, cũng chính là thắc mắc của tôi.

– Ừ. Tắm rửa thay quần áo chuẩn bị đi thôi! – Ren khoát vai tôi kéo đi trước, để lại Chito đang ngại ngùng còn Ajita không chút cảm giác ở lại trong căn nhà mới.

Tôi ở trong nhà tắm cứ mè nheo với hắn bên ngoài:

– Ren à… tiết lộ cho em một chút đi! Tụi mình sẽ đi đâu hả?

– …

– Ren à… nói cho em đi mà…

– Em yên tĩnh một chút sẽ mắc bệnh mà liệt giường sao? – hắn cuối cùng cũng lên tiếng.

– A! Em cứ nghĩ nãy giờ mình nói chuyện một mình, thì ra anh ở ngoài thật! – tôi reo lên, giọng rõ vui vẻ – Anh mau nói cho em biết đi mà! Lát nữa tụi mình sẽ đi đâu hả?

– Yuki à… lúc này đây anh nghĩ là… ở ngoài này chờ một mình rất chán, anh biết em ở trong đó mà yên tĩnh tắm cũng rất buồn, vậy nên anh vào trong đó cùng em nhé. – giọng hắn ngày càng lớn, thể hiện việc hắn đang ngày càng gần. Tôi kinh hãi.

– Không cần! Em sẽ yên lặng cấp tốc tắm đây! – tôi liền nói, tuy nói vậy nhưng tay vẫn vịn cánh cửa cứng ngắc đề phòng.

Tôi nghe tiếng lật báo mới yên tâm tắm tiếp. (có một điều cô nàng không biết, Ren từ đầu đến cuối không hề rời khỏi chỗ ngồi, chỉ là cố tình nói càng ngày càng lớn để Yuki thấy sợ mà thôi, cơ bản mà nói, hắn rất lười a)

Hôm nay Ren và Ajita chính xác là mặc cùng một phong cách, áo thun, bên ngoài áo vest, quần jean, giày ba ta cổ cao phá cách, tay đeo một lô vòng gồm hai màu đen trắng, trước ngực Ren là sợi dây chuyền khá dài hình thánh giá bản to, Ajita có hình đầu lâu. Chỉ là màu sắc hoàn toàn trái ngược, áo thun Ren trắng Ajita đen, áo vest thì Ren đen Ajita trắng. Nhìn chung thì cả hai người đều rất nam tính và trưởng thành, khiến tôi và Chito thật chút nữa đã phụt máu mũi.

Tôi mặc đơn giản áo thun sọc trắng đen và quần jean, tóc xõa tự nhiên. Chito mặc áo thun vàng có in hình quả chanh có đầy đủ mặt mũi đang vẫy tay chào, phối hợp với chân váy màu đen xếp ly, giày búp bê đầy nữ tính, tóc cô nàng xõa dài hơi xoăn phần đuôi, đeo gọng kính nhựa đen to bản, sợi dây chuyền hình quả chanh dài xuống ngang eo. Cô nàng túm một ít tóc ở đỉnh đầu buộc lại bằng một sợi dây ruy băng hoa văn hình quả chanh.

Chito trợn mắt nhìn tôi, há hốc mồm, liền chửi tôi liên hồi rồi đẩy tôi vào phòng cô nàng.

– Không tin được! Cậu chọn quần áo cái kiểu gì thế hả?

– Thì… nè. – tôi tất nhiên chẳng hiểu, còn bình thản xoay một vòng cho Chito xem. Cô nàng nhất thời bị tôi dọa cho bất động, không biết phải phản ứng như thế nào cho phải, liền thở dài một cái.

– Cậu không có cái váy nào sao?

– Ừ. Thật ra thì tớ cũng muốn thử mặc váy một lần, nhưng tiếc là tủ quần áo của tớ thật sự rất… hẻo lánh! – tôi liền thở dài theo Chito rồi ngồi xuống mép giường, nhìn hai cái tủ hoành tráng của Chito… đột nhiên cảm thấy tủi thân.

– Được rồi, ngồi đó chờ đi, tớ đi tìm quần áo cho cậu. – Chito nói rồi gần như biến mất trong chiếc tủ…?? Đừng nói là bên ngoài lớp quần áo này còn một ngăn bên trong…

Lát sau, Chito chui ra, đưa đồ cho tôi, liền nói:

– Cậu nhanh đi thay đồ, tớ sẽ làm tóc cho cậu.

– Ừm. – tôi gật đầu rồi nhìn quanh, thấy nhà vệ sinh liền chui tọt vào.

Sau một hồi quay qua quay lại, lăn tới lăn lui cùng Chito tôi đứng trước gương, nhìn một lượt hai đứa tôi mới mỉm cười:

– Giống quá.

Tôi mặc áo sơ mi gần như cụt tay màu xanh biển sậm, có vài hàng vải trắng may đè lên tạo điểm nhấn, phối chân váy đen xếp ly hệt của Chito, vì cổ áo sơ mi nên chiếc dây chuyền Ren tặng tôi sáng lấp lánh thoắt ẩn thoắt hiện nhìn rất quyến rũ. Đi kèm một đôi giày chiến binh màu đen đinh gai nhức óc, thêm một cái túi đeo chéo nhỏ nhắn mới có thể khiến tôi trông nữ tính một chút. Nhưng phỏng cách của tôi bây giờ mà nói chính là phối hợp giữa nữ tính và cá tính, chúng không nhấn chìm nhau mà còn làm điểm mạnh cho nhau nha. Chito thật sự rất tài năng ở khoản này mà.

Tóc tôi cũng được cô ấy túm lấy một chùm buộc lại bằng một sợi ruy băng màu xanh biển sẫm cùng màu áo. Tôi liền trầm trồ:

– Cậu tuyệt thật!

– Tớ cố tình khiến tụi mình giống song sinh đấy! Thế nào? Xem nè. Tóc cậu buộc lệch bên phải, tớ bên trái. Kiểu phối quần áo cũng giống nhau nữa. – Chito tít mắt trong gương.

– Đẹp! Vừa hợp với tớ vừa hợp với cậu nha.

– Hehe… Cậu thích là được rồi! Thôi chúng ta xuống dưới kẻo hai người kia chờ đến sốt ruột!

– Được. – tôi liền khoát vai Chito cùng bước xuống nhà, phóng thẳng lên phòng khách nhà tôi và Ren.

Ren và Ajita rất lâu đứng hình trước tụi tôi rồi mới khẽ hắng giọng:

– Đ… Đi thôi.

Tôi và Chito cứ cười khúc khích mãi cho đến khi đến nhà hàng. Thật sự thì… chúng tôi phải đi bộ, mà đôi giày này khiến chân tôi rất đau! Bởi lẽ, chân của Chito vốn nhỏ hơn chân tôi.

Nhà hàng này có tên “Biển đêm.” Đúng như cái tên, chủ đề của nhà hàng này cũng chính là quang cảnh biển vào buổi tối, khiến tôi rất hài lòng nha. Từ bên ngoài bước vào trong đã thấy những bãi cát vàng rực, tiếng sóng biển rì rào lúc xa lúc gần vang lên bất tận, những rặng dừa cao lớn, thậm chí tường và trần nhà còn được trang trí theo kiểu trời đêm đen láy với hàng nghìn ngôi sao lấp lánh.

Không tệ, không uổng công tôi chịu đau! Dù đau nhưng tôi vẫn cười khì khì cho có lệ… nhưng mà… hai người cũng ác quá đi!

(Còn tiếp)