Tôi bay một cái vèo ra khỏi cửa sổ. Gió hiu hiu thổi mát quá… từng
cơn gió vuốt nhẹ mái tóc tôi, chạm nhẹ lên gò má nhột chết được.
Ơ nhưng mà… sao tôi tỉnh vậy? Tôi mất hết phép thuật rồi làm sao đây?! Chết tiệt!
Tôi chỉ kịp hét lên:
– Cứu.
Thì lưng tôi đã cảm nhận được một cú đập mạnh. Sau đó tôi mất đi ý thức.
…
Tôi đang đứng trên một cánh đồng cỏ bao la bát ngát, sương mù dày đặc đến nỗi mắt thường không thể nhìn xa hơn 30m, tầm nhìn bị hạn chế khiến tôi thấy rất hoang mang, trên đầu, không có mặt trời, cũng không có mặt trăng, một gợn mây trắng nhỏ cũng không tồn tại.
Ôi… tôi đang ở đâu? Trước đó đã có chuyện gì xảy ra nhỉ?
Tôi ngẫm nghĩ một hồi quyết định đi lòng vòng xem sao. Đi thẳng một
lát, tôi gặp một dòng sông, nước sông đục ngầu, mà mờ mờ ảo ảo bởi làn
sương dày. Tôi thở dài… đi men theo con sông, đột nhiên nghe tiếng chó
sủa.
Tôi cười hớn hở nhìn về phía đó… chính là ở bờ bên kia dòng sông… cơ mà con chó này rất quen… hình như nó là…
– Pochi!!!!! – tôi hét lớn.
Nó là con chó tôi nuôi lúc nhỏ. Nó đã chết rất lâu rồi.
Pochi được tôi nhặt đem về khi thấy nó co ro ngoài chợ vào một chiều
mưa lớn. Hôm ấy tôi và Ajita lúc nhỏ phải xuống chợ mua một ít thức ăn
để ‘mẹ’ tôi chuẩn bị cho bữa tối, nhìn thấy nó nằm cuộn mình một góc dơ
bẩn, tôi chạy ra khỏi ô ôm lấy nó vào lòng. Ajita nhanh chóng đến bên
cạnh tôi.
Sau đó chúng tôi đem nó về nhà, ‘mẹ’ tôi không cho nuôi. Tôi và Ajita đành lén giữ nó ở phía sau nhà thờ trong thị trấn, ngày ngày đến chơi,
thăm và cho nó thức ăn. Nó lớn rất nhanh và vô cùng quấn quít tôi. Tôi
rất yêu nó…
Cũng như ngày thường, tôi đến thăm nó cùng với Ajita, chẳng thấy nó chạy ra quấn quít như mọi ngày, tôi đã thấy thật bất an.
Tôi thiếu chút nữa đã lật cái nhà thờ lên mà tìm Pochi, cuối cùng là
Ajita phát hiện nó đang nằm cứng đờ ở một góc… cũng là ngày nó chết. Tôi nằm lăn ra khóc, liên tục gào lên tên nó, và liên tục bảo Ajita trả lại nó cho tôi.
Vậy sao bây giờ lại xuất hiện ở đây nhỉ?
– Pochi.
– Qua đây chơi với em. – nó hét lớn.
Tôi mém xíu rớt luôn xuống sông… cơ mà không rớt thì hàm dưới cũng văng xa 3m.
– Em biết nói từ hồi nào vậy?
– Vì đây là cổng xuống thiên đàng, nên mọi thứ đều có thể theo ý muốn của chị.
– Tạm biệt em. Hẹn gặp lại. – tôi không do dự giơ tay chào Pochi một cái rồi nhắm tịt mắt lại.
…
Đến khi tôi tỉnh lại thì thấy phía trước mặt mình một màu trắng xóa.
Tôi ngẩng đầu nhìn quanh… hình như đây là phòng y tế của trường.
Izumo đang đứng kế bên, cô ta nhăn nhó lườm tôi.
Có chuyện gì vậy?? Sao cô ta ở cạnh tôi. Tôi liền mặt dầy hỏi:
– Tôi bị gì vậy?
– Cô ngu vậy? Tại sao không dịch chuyển, hay bay gì đó. – Izumo lớn tiếng chửi.
– Hả? – tôi trợn mắt… tự nhiên vừa tỉnh dậy, kí ức trong đầu vẫn còn
lộn xộn, bây giờ tôi chỉ nhớ đến mỗi Pochi, vậy mà bị cô ta chửi ngu?! – Ơ cô…
– Cô bị tôi đá ra khỏi tầng ba rơi xuống đất đấy! Vậy mà không chịu
thi triển phép thuật! Cô cố tình hả? Cô đang tỏ vẻ đáng thương phải
không? Cô vừa phải thôi chứ? Định để mình thân tàn ma dại rồi chạy đến
thủ thỉ mách lại với Ren ư? Cô đúng là rắn độc. Tôi vốn chỉ vì thích Ren nên mới muốn đe dọa cô, thì ra trong phút chốc cô có thể trở tay, biến
nó thành lợi cho cô. Đúng là đồ đáng ghét. May cho tôi là cô rơi xuống
ngay bồn cây nên không ảnh hưởng gì mấy, cô y tá cũng đã chữa trị cho
cô. Vậy nên cô không thể thắng tôi ở trận này đâu Yuki à… ha ha… – cô ta tự biên tự diễn cho một hơi rồi bỏ ra khỏi phòng.
Dù thân hình bé nhỏ của Izumo đã biến mất, tôi vẫn còn có thể nghe thấy tiếng cười vang của cô ta.
Tôi nuốt nước bọt… sau đó ngẫm nghĩ lại câu nói của Izumo, nhếch môi.
Cô nàng này cũng thú vị thật, tôi ngã xuống bồn cây, vậy mà chẳng
hiểu sao lại trở thành may mắn cho cô ta?? Chẳng phải tôi mới là người
phải đốt hương cảm tạ vì trời đất phù hộ tôi thoát khỏi cái chết cực
nhảm ấy. Ôi trời… thần kinh của Izumo rõ có vấn đề. Nhưng mà cô ta là
người đưa tôi vào đây…?!
Thật chẳng biết nên xem Izumo là bạn hay thù đây.
– Yuki!!!!!
Tới rồi… người mà tôi không bao giờ phải lưỡng lự, tự hỏi mình đây là bạn hay là thù mà ngay lập tức gật đầu mỉm cười “Bạn tốt của tôi” tới
rồi.
Chưa thấy mặt đã nghe thấy tiếng.
– Chito đấy à? – tôi lên tiếng hỏi.
– Tớ nghe nói cậu đang tập bay. – giọng cô nàng lại vang lên oang oang, trong khi bản thân thì chẳng thấy đâu.
– … – đây chính là biểu cảm của tôi ==”
Vạch đen xuất hiện đầy trên trán tôi.
‘Xoạch’ – cánh cửa phòng bật mở. Tôi ngẩng đầu nhìn.
Chito thở hồng hộc nhìn tôi, tôi chưa kịp nói gì, cô nàng đã thét lên:
– Cái trường chết tiệt có cần phải to đến vậy không?? Tớ nguyền rủa cả gia đình cái người xây nó. Mỗi việc chạy từ lớp tớ xuống đây đã đủ giảm được 2kg.
Chito à… nguyền rủa cả gia đình người xây nó, gián tiếp mà nói, là
hình như nguyền rủa cả Ren… sau này nếu tôi được gả về nhà hắn… thế
chẳng khác nào cũng là đang nguyền rủa tôi sao?
Ờ… tôi lại suy nghĩ linh tinh.
Tôi cười toe toét với Chito, tự chữa ngượng cho bản thân:
– Đó là lý do ngôi trường này có tới mấy phòng y tế.
– Ừ. Nhưng mà cậu không sao chứ? – Chito nhíu mày nhìn tôi từ đầu đến chân – Sao tự nhiên lại muốn bay như vậy? Cậu làm tớ sợ gần chết. Ngoài lo cho cậu ra thì tớ còn muốn sống lắm.
– Hả? Muốn sống…? Thì liên quan gì.
– Ren sẽ giết tớ nếu một cọng tóc của cậu biến mất còn gì. – Chito
lèm bèm, đồng thời cô nàng xoa xoa tay chân tôi xem có gì bất thường
không.
– Hehe… – tôi cười khì… đúng là Chito, dù bản thân đang lo lắng vẫn
có thể khiến người khác cảm thấy vui vẻ – Nhưng sao cậu biết tớ…
– Bây giờ cả trường ai mà chẳng biết, cậu trở thành đề tài hot nhất
rồi đấy. Cậu nằm dài trên bồn cây, hai mắt nhắm nghiền. Cơ mà sức công
phá của cậu thật sự quá lớn. May là cậu đã bất tỉnh, không còn ý thức,
vậy mà vẫn có thể đè nát hết mớ hoa ông bảo vệ mới trồng, cả trường đều
nhìn cậu chằm chằm như thú lạ. Một lát sau, Izumo ở đâu chạy tới cùng
một bạn nam vác cậu vào phòng y tế đấy. – như chợt nhận ra điều gì,
Chito ngẩng đầu liếc tôi – Nhưng mà này, tại sao cậu lại bay xuống từ
tầng ba? Chắc chắn con mụ Izumo có liên quan đúng chứ? Nó đi học lại từ
khi nào vậy?
– … – tôi mỉm cười với Chito… suy nghĩ một hồi, tôi nói – Không liên
quan đến cô ta, thật ra hôm nay tớ muốn thử cảm giác của những người
nhảy lầu tự tử.
…
– Này… cô y tá dặn dò là cậu vẫn phải nghỉ ngơi một chút, dù cậu
không còn thương tích, nhưng không phải cậu có thể xem nhẹ tình trạng
sức khỏe của bản thân. – Chito liên tục dặn dò tôi trên đường đến Tiffa.
– Được rồi được rồi. Tớ ổn rồi mà.
Chito không nói gì nữa, tôi cũng rơi vào trầm mặc.
Bữa ăn tối mà ba Ren nói sắp đến rồi… tôi phải làm sao đây trong khi hắn đang ở đâu tôi còn không biết.
Dù biết là khi Ren về mà phát hiện ra phép thuật của tôi đã không
đuôi mà bơi mất thì hắn cũng sẽ đến đập tan căn biệt thự của ba hắn ra,
nhưng tôi vẫn muốn bản thân mình có ích một chút. Dạo gần đây hắn đã bận đến vậy, tôi không muốn trở thành gánh nặng cho Ren.
Có cách nào để tôi tự mình giải quyết vụ này??
Đột nhiên một bóng đèn huỳnh quang sáng rực trên đầu tôi kêu cái tong… nghĩ ra rồi!!!
– Chito… này. – tôi quay sang giương đôi mắt cún con long lanh trìu mến, với chất giọng ngọt ngất ngây kéo dài cả trăm cây số.
– Hả? – Chito nhăn mặt – Nổi da gà.
– Giúp tớ một chút. Tớ sẽ đền bù xứng đáng… nhé.
– Thôi được rồi. Tớ có từ chối cậu bao giờ… làm ơn đừng dùng ngữ điệu đó nói chuyện với tớ. – Chito rùng mình một cái. Tôi cười cười.
– Tí nữa tan làm, biến tớ thành Ren, dùng phép biến dạng ấy. – tôi cười nói.
– Phép đó cậu tự dùng được mà? – Chito lại nhíu mày… hy vọng cậu ấy đừng nghi ngờ gì cả.
– Tớ quên mất nên mới nhờ cậu.
– Nhưng có chuyện gì vậy? Sao đột nhiên cậu lại muốn trở thành Ren? – Chito thở dài trước khuôn mặt tỏ vẻ đáng thương của tôi.
– Ừ thì… tớ có chút việc phải giả dạng anh ấy để đến nhà Ren ăn cơm.
– Cậu… có chuyện gì giấu tớ đúng không??
– Không. Tất nhiên là không rồi.
Ầy… Yuki à mày thật vô dụng quá! Muốn tự mình giải quyết mọi chuyện,
cũng đã tự nghĩ ra cách, nhưng tại sao lại không biết cách ăn nói, bây
giờ lại khiến Chito phải lo lắng cho mày. Đúng là không còn gì để nói.
Với cả cái câu phủ định của mày không những không giúp được gì, mà chẳng phải lại khiến cho Chito thêm lo lắng ư.
Nhưng Chito không nói gì nữa, chỉ cùng tôi đến Tiffa.
Tôi cảm thấy cái gì đó cồm cộm nổi lên trong lòng, khiến tôi thấy vừa lo lắng vừa sợ hãi.
Tôi từ trước đến nay nhìn nhận mọi thứ xung quanh bằng con mắt đơn
giản, nhưng bây giờ… thật sự không thể xem nhẹ cái thử thách mà cuộc đời đùn đẩy cho mình. Quả thật cuộc sống không bao giờ toàn màu hồng, luôn luôn… mình phải tự đứng lên khi vấp
ngã, phải tự biết chạy theo mọi người khi mình bị tuột lại phía sau…
…
– Cafe đen. – Tokio mỉm cười nhìn tôi – Dạo gần đây thật khó để tìm gặp em.
– Quý khách vui lòng chờ một lát. – tôi gật đầu rồi quay lưng bỏ đi,
chẳng thèm bận tâm đến vế sau cậu ta nói. Nhưng cổ tay tôi đột nhiên bị
giữ lại.
– Em thật lạnh lùng.
Tôi chép miệng khinh bỉ rồi giật ra bỏ đi.
Lạnh lùng với người này có gì sai… cái người mà… mẹ của người này đã đến cảnh cáo tôi.
Tôi giằn mạnh ly nước lên bàn nhưng đủ nhẹ để nước bên trong không văng tung tóe ra ngoài.
– Quý khách ngon miệng. – tôi kiên nhẫn và nghiêm túc nói.
Cái nội quy chết tiệt ấy…
– Này, anh mượn em một chút đi. – anh ta cợt nhả.
– Không thích. Buông ra. – tôi lại kiên nhẫn giằn tay ra.
– Em làm anh thấy tổn thương quá. Dù không thích cũng đừng đối xử với anh như con chó thế chứ. – anh ta làm mặt cún với tôi… ầy… thật là vô
sĩ…
– Anh bỏ ngay cái vẻ mặt đó cho tôi. Muốn gì nói nhanh. – tôi nhíu
mày lạnh lùng đáp. Nói người ta đừng xem mình là chó, mà mình thì tự
nguyện làm mặt cún… thật khó nói.
– Làm bạn gái anh đi.
Tôi quay lưng bỏ đi một mạch. Lâu rồi không gặp… Tokio vẫn biến thái như hồi đó.
…
Tôi nhìn bản thân mình trong gương.
– Nhìn đẹp trai quá. – Chito cười cười.
Tất nhiên, Ren của tôi lại không đẹp trai chắc.
Tôi phổng mũi vểnh môi:
– Tạm biệt nhé. Cậu cứ về nhà trước, tớ đi đây, sẽ về sớm thôi.
– Ừ. Tạm biệt. – cô ấy cười tươi vẫy tay chào tôi.
– Ừ. Cứ ngủ trước đi. – tôi nói rồi quay đi… nhưng sau đó mới chợt nhớ ra quay lại cảnh cáo – Yêu cầu cậu không theo dõi tớ.
– Ừ ừ, biết rồi. Đi đi. Nói mãi. – cô nàng gần như muốn đá tôi văng đi.
– Vậy đi đây. – tôi gật đầu yên tâm bước ra…
Tôi sẽ giả dạng Ren đến ăn tối ở nhà hắn, sau đó có thể đường hoàng
lấy lại phép thuật của mình rồi… tuyệt!! Tôi thông minh thật.
Tuy vậy, tôi vẫn thấy có lỗi vì đã nói dối Chito… quên cách làm gì
chứ… là tại tôi không còn phép thuật nữa, nhưng nếu nói ra điều đó, có
khi cô ấy quýnh cả lên đòi theo thì khổ.
Thôi sau khi về tôi kể với cô ấy cũng được, còn giờ thì… tôi cười cười.
Tôi thấy vô cùng thích thú khi bản thân mình bây giờ đang là Ren…
cũng chính là bạn trai tôi. Cái cảm giác mình đang cố gắng bắt chước đến từng thói quen và hành động của Ren chẳng hiểu sao lại khiến tôi thấy
rất hạnh phúc a.
Nhưng thấy ai ai cũng nhìn bạn trai mình… cũng chính là mình… tâm
trạng tôi rối bời. Vừa tự hào là Ren quá hot, có thể thu hút mọi ánh
nhìn, vừa thấy tức tức vì ghen.
Cơ mà… sau đó tôi ngay lập tức phát hiện ra một điều… hình như tôi vừa bước ra từ nhà vệ sinh nữ… một cách vô cùng tự nhiên.
(Còn tiếp)