My Devil! Don't Go

Chương 113: Thác nước




Tôi vô thức đưa tay ra tóm lấy eo Chito.

Cả bốn đứa tôi thót cả tim… ực…

Chito bị kéo lên đứng gọn trong lòng tôi. Tôi liếc sang hai người con trai còn lại… có hai khuôn mặt rất buồn cười.

Ren đang liếc Chito vì nhỏ đang trong lòng tôi… cái vị trí mà hắn muốn còn không được, suốt ngày tìm cách để thân thiết với tôi. Ajita thì đen mặt lại vì mình không kịp cứu cô nàng… bị tôi cuỗm mất cái danh hiệu anh hùng cứu mĩ nhân.

Chito bám vào vai tôi, cô nàng đột nhiên ngóc đầu lên với đôi mắt long lanh sáng rỡ:

– Yuki… cậu ngầu quá!! Tớ yêu cậu mất!!

– Tớ không muốn bị đánh ghen đâu. – tôi cười khẩy nói vừa đủ cho nhỏ nghe.

Chito chỉ cười khoe răng, chúng tôi dạo một vòng quanh chùa thắp nhang,… rồi chuyển sang thám hiểm hang động.

Thật ra hang động này cũng chẳng phải vẫn còn hoang sơ tự nhiên gì cho cam, đều bị bàn tay của con người và pháp sư phá cho tan tành, cuối cùng cái hang này vẫn chẳng có gì là mới mẻ và nguy hiểm… không có gì kích thích cả.

Chỉ có một đường thẳng, trải dài từ miệng hang bên đây đến hang bên kia. Vào bên trong, ngoài cầm theo cây đuốc thì không còn một ánh sáng gì hết. Ban đầu tôi có hơi hãi, nhưng sau đó thì không chút cảm xúc nào.

Ra khỏi cái hang, khuôn mặt của bốn đứa chúng tôi chính là không có một chút hứng thú nào.

Chúng tôi thở dài một hơi, thế là hết một buổi sáng… nhạt nhẽo.

Bốn đứa tôi trở về trại để ăn trưa.

Tôi… bị kẹp… kẹp giữa Ryuu và Ren, ngồi đối diện tôi là Chito. Cạnh Chito là Ajita…

Cả năm con người này đang nhìn tôi chằm chằm… à không, đính chính lại là nhìn cái mâm thức ăn trên tay tôi.

Bữa ăn của trường giống một bữa tiệc buffet, chúng tôi tự do lấy thức ăn… nên tôi chỉ đơn giản là lấy những gì tôi thích.

Những gì tôi thích là gì…? Chính là hai cái đùi gà, một cái đùi heo, vài lát thịt bò, hai phần khoai tây chiên lên, vài miếng bánh mì, một phần cà ri, vài con tôm chiên bột, hình như… có một chén súp nữa.

Tôi khác người lắm hay sao mà nhìn?!! Tôi trợn mắt lướt một lượt.

Ren ăn gì nào? Ăn giống Ajita… Vậy hai người đó ăn gì nào? Một phần khoai và hai cái đùi gà.

Chito ăn gì nào? Bánh mì và cà ri.

Ryuu ăn gì nào? Một phần khoai và một lát thịt bò…

Tôi nhìn họ với ánh mắt ngượng ngùng, cùng khuôn mặt đỏ ửng… ạch…

Tôi đã quá gây chú ý với cái mâm khủng bố mình đang cầm trên tay. Hơn nữa, bên cạnh tôi đang là Ren, Ryuu, Chito, Ajita… toàn là thành phần nổi trội trong trường, nên tất cả mọi ánh mắt ở đây đều hướng vào chúng tôi và tập trung vào bàn tôi… ạch…

Cơ mà, hình như… tôi và Ren đang mặc áo đôi, chính xác hơn là khoác bên ngoài áo lớp. Vậy nên, những lời bàn ra tiếng vào lại đâm thẳng vào tôi:

– Con nhỏ đó lại gây chú ý kìa. Cậu thấy không?

– Nó không thấy ngại sao? Ngồi với những hotboy hotgirl như thế. Đã vậy còn mặc áo đôi với Ren nữa.

– Con nhỏ chết tiệt! Ren của tôi!!!

– Đúng là cái đồ mặt dày.

– Mãi mãi về sau… – hả? – …anh sẽ tìm em. – Hở?!

Tôi giật mình cảm giác hai tai mình cồm cộm. Liếc ngang liếc dọc mới biết là tai nghe do Ren nhét vào.

Hắn mở max âm lượng là để tôi không nghe được bọn người kia đang nói xiêng nói xỏ… rõ ràng là quan tâm tôi vậy mà cái mặt Ren cứ bơ bơ… hắn vừa xiên nĩa vào một miếng cà rốt đỏ cam mềm mại. Trái tim tôi không khỏi ấm lên.

Tôi mỉm cười.



– Bây giờ chúng ta đi đâu đây? – Ajita cầm bản đồ khu vực tham quan hỏi sau khi chúng tôi đã ăn xong.

– Thác nước. – tôi và Chito đồng thanh không hẹn trước.

Thác nước vốn là nơi tôi chưa đến bao giờ, chỉ mới nhìn thấy qua tranh ảnh và sách báo. Bây giờ tận hưởng vẻ đẹp của nó, tôi mới phát hiện ra, chưa đến thác nước bao giờ chính là đã đánh mất tuổi thơ.

Từng giọt nước từ trên cao đổ xuống đập vào phiến đã rồi rơi thẳng xuống mặt nước lăn tăn bóng nước. Tiếng rì rào khá giống tiếng sóng biển, nhưng nó nhẹ nhàng hơn, màng chút âm hưởng gì đó thật dịu dàng… giống như đang vuốt ve lấy tâm hồn con người ta.

Dòng nước dày đặc khiến màu nâu nâu xám xám có hơi xanh rêu của đá thoắt ẩn thoắt hiện thật huyền bí, bên cạnh là màu xanh tươi mát của là cây, phía dưới là màu trắng của bọt nước.

Khóe miệng tôi nhếch lên trong vô thức và không có dấu hiệu sẽ đi xuống. Ren đột nhiên luồn tay sang ôm eo tôi, giọng hắn trầm trầm ra lệnh như thánh phán:

– Sau này sẽ tuần trăng mật ở những nơi có thác nước.

– C… cái gì? – tôi tất nhiên lắp bắp nhìn Ren trợn tròn mắt.

– Anh nói, sau này tuần trăng mật của chúng ta sẽ ỡ những nơi có thác nước.

– … – nếu tôi lại lắp bắp thản thốt, chắc chắn hắn sẽ phun thêm một câu gây sốc nữa, vậy nên… im lặng là vàng.

Tôi im lặng rồi mới phát hiện, xung quanh mình lúc này đang có rất nhiều người. Cả Chito và Ajita cũng đang mỉm cười đầy gian tà nhìn hai đứa tôi. Tôi nhanh chóng nghĩ ra trò khác để đánh trống lãng, tất nhiên câu nói này là tôi bịa hoàn toàn:

– Tớ đọc truyện thấy ở sau lớp nước này thường có một hang động bí mật, muốn xem quá.

– Được, đi xem. – không ngờ một tên lạnh lùng biến nhác như Ren lại hào hứng kéo tôi đi trước.

– Đó là hiện tượng nước bào mòn đá. – Ajita nhún vai nói, dùng một tràn thuật ngữ khoa học làm đầu óc tôi ong ong cả lên, ơ… tôi chém gió… mà không ngờ trình cao đến nỗi thành bão thật – Đi vòng qua phía bên của thác nước sẽ xuất hiện một hốc đá, có khi nó đã phát triển ra thành một hẻm đá nhỏ rồi không chừng.

Cơ mà đúng như tôi chém và hệt như những gì nãy giờ Ajita đã phân tích. Phía sau lớp nước liên tục đổ xuống có một hẻm đá nhỏ, trần khá thấp, chúng tôi phải cúi người hết cỡ mới chen vào được. Ánh sáng trong này rất đẹp a. Nắng đầu giờ chiều chói chang xuyên qua lớp nước dày chỉ còn lại những ánh sáng nhàn nhạt, hơi nước lan tỏa khắp nơi, những giọt nước li ti bị bắn lên sau khi va chạm quá mạnh với mặt nước khiến không gian trong đây rất ẩm ướt. Nước chạm vào da thịt mang lại cảm giác mát lạnh sảng khoái.

Tôi bỏ giày ra, ngồi xuống đá, thò chân ra ngoài, cho dòng nước đổ xuống chân mình… hơi bị đau à… nhưng một lát sau thì không còn cảm giác luôn.

– Haha! Vui thật. – tôi bất giác cười lớn.

– Thật à? – Chito nghe vậy cũng giống tôi, thò hai chân ra cho nước đổ xuống.

– Trẻ con. – Ren nói, không ngờ lại đồng thanh với Ajita…?! Anh mà cũng có lúc nhận xét hành động của người khác vậy sao?! Tất nhiên, trong lúc này, ngoài tôi đang ngạc nhiên ra thì cả Ren và Chito đều rất… ngạc nhiên. Ba chúng tôi không hẹn đồng loạt ngoái đầu lại nhìn Ajita. Trong khi anh vô cùng thản nhiên lặp lại như để khẳng định ban nãy chúng tôi không hề nghe nhầm – Trẻ con.

– Gì chứ! – tôi và Chito cũng không kém cạnh đồng thanh phản ứng kịch liệt sau một hồi đơ tập thể.

Tôi thò tay ra ngoài, làm nước bắn tung tóe, ướt hết cả người tôi, lẫn Chito. Ren hay Ajita cũng không ngoại lệ, cả đám bây giờ ướt như chuột lột.

Vậy mà tiếng cười vẫn vang vọng khắp nơi.

Chúng tôi quậy phá trong cái hang nhỏ bé đó đến tận khi bụng đói cồn cào, mới mò về trại ăn tối. Cả người bốn chúng tôi đều ướt mèm, nhưng trên môi ai cũng là một nụ cười. Kể cả lạnh lùng như Ren cũng là một cái nhếch môi đầy kiêu ngạo, kể cả chững chạc như Ajita cũng là một nụ cười đầy quý tộc. Tôi với Chito thì khỏi phải miêu tả thêm, chính là ngoác miệng ra mà cười thôi.

Vừa đến trại thì Ren với Ajita biến đâu mất tăm. Tôi mặc kệ đi lấy mâm chuẩn bị một bữa ăn tối thịnh soạn khác thì một cái khăn lông từ đâu bay ra đáp gọn trên đầu tôi.

– Lau đi. – tiếng Ren vang lên. Tôi quay sang nhìn theo phản xạ thì thấy hắn chộp lấy cái mâm trên tay tôi đi trước.

Tôi nhìn sang cạnh mình, thấy một cảnh tượng rất chi là hường phấn. Ajita nhẹ nhàng lau tóc cho Chito, mặc cô nàng có đang ngượng đến đâu, bối rối đến đâu, mặt đỏ đến đâu, run rẩy đến đâu. Chito lúc này cứ như có thể nhũn người ra gã vào người anh bất cứ lúc nào.

Được rồi, được rồi… Yuki à… nếu có vui mừng đến mấy cũng đừng có cười ngoác miệng như thế, thật chẳng biết giữ hình tượng gì cả.

Không giống những khi tôi bên cạnh Ren, cảnh tượng thân mật ban nãy giữa Chito và Ajita như một bộ phim tình cảm được đánh giá trên năm sao. Những người xung quanh lại bắt đầu bàn tán, nhưng lại là những lời mật ngọt đáng sợ. Nào là khen họ thật đẹp đôi này nọ… ầy…

Tôi nghĩ rằng,… bản thân tôi bị cho là không hợp với một người luôn ở cao hơn tầm với của mọi người như Ren, nhưng thực chất, tôi chính là không phù hợp để sống trong một xã hội hạ đẳng như thế này.

Nói ra có vẻ mình quá kiêu ngạo, nhưng tôi nghĩ như vậy, chẳng phải vì họ không thích hợp với tôi, nên mới thường xuyên chọc điên tôi lên như thế sao.

Tôi thở dài một hơi, chưa kịp đưa tay lên lau tóc thì cái khăn đã tự mình chuyển động. Tôi ngẩng lên, thì thấy ánh mắt màu tím dịu dàng. Bàn tay xương xẩu nhưng cũng vô cùng đầy đặn của Ryuu vô cùng dịu dàng lấy khăn lau tóc cho tôi… ơ cơ mà… giữa thanh thiên bạch nhật thế này… thì…

– Xem con nhỏ đó còn quyến rũ cả Ryuu kìa.

– Trời ạ!! Đúng là trơ trẽ hết mức.

Hơ hơ… tôi cười nhạt, tại sao đối với tôi thì mấy người lại như thế, trong khi Chito và Ajita thì hết mực khen ngợi, hành động của hai người đó có khác gì so với những gì tôi và Ryuu đang làm hay không!

Tôi gạt phăng tay Ryuu ra:

– Xin lỗi, tôi không cần. – tôi tự lau trong im lặng. Ánh mắt và khuôn mặt buồn bã của Ryuu ẩn hiện sau lớp khăn trắng, khiến tim tôi đột nhiên thật khó chịu, chính là cảm giác mình vừa làm tổn thương người ta. Tôi suy nghĩ một hồi, lại nói tiếp – Cảm ơn.

Khóe môi Ryuu khẽ nhếch lên. Ánh mắt cậu ta trở nên lấp lánh như trẻ con vừa được cho quà. Lòng tôi đột nhiên nặng trĩu, thì ra mỗi hành động đơn giản của tôi cũng khiến cho tâm trạng Ryuu thay đổi vùn vụt như chong chóng thế này. Vậy nên bây giờ, tôi cảm thấy vô cùng áp lực a, cứ sợ chỉ cần mình làm sai điều gì sẽ khiến cậu ấy tổn thương. Ryuu nói nhỏ chỉ để mình tôi nghe rồi quay đi mất:

– Tôi sẽ thích em hơn mất, có được không?

Đây là một câu hỏi sao…? Nếu đó là một câu hỏi, thì tại sao không để tôi trả lời đã chạy đi mất thế kia?! Vậy đó là câu khẳng định à?

Ryuu không ngờ những thành phần cá biệt xung quanh tôi có tai rất thính… Chito không những chỉ nghe loáng thoáng mà là nghe rất rõ từng lời từng chữ Ryuu nói.

Cậu ta vừa đi khuất, cô nàng đã đá Ajita sang một bên rồi bay thẳng đến bên tôi, hỏi rối rít mà xoay tôi lòng vòng:

– Này này!! Cậu ta thích cậu à? Cậu ta tỏ tình chưa? Cậu nói cho Ren nghe chưa?! Tớ nói có được không? Tớ muốn thấy cái vẻ mặt khó chịu đầy đau đớn của Ren, nhé? Cậu ta là Ryuu phải không? Cậu chuyển về lại lớp của cậu ta chắc Ryuu vui lắm nhỉ? Cậu…

– Đủ rồi. Trời ạ. Tớ chóng cả mặt đây này!

Cuối cùng Chito cũng buông tha cho tôi. Việc về Ryuu cô nàng cũng (giả vờ) không tò mò nữa. Tôi thở hắt ra, việc này có gì vui mà đi chia sẻ với người khác không biết.

Hết bữa tối, thay vì bảo học sinh đi ngủ cho ngon giấc để ngày mai tiếp tục quẫy thì nhà trường biến thái này lại tổ chức một bữa tiệc.

Xung quanh đống lửa ở trung tâm các trại, cả trường tôi ngồi thành hình vòng tròn để tham gia trò chơi tập thể.

Ha… trò chơi tập thể gì chứ?! Chơi nó chính là cái hành động cầm bút lên vạch ra một ranh giới rõ ràng hơn giữa thứ ích kỉ bọn họ và những đứa bị tẩy chay như tôi? Cạnh tôi bây giờ là hai khoảng trống.

Tôi thở nhẹ, một làn khói mỏng bay ra. Ren tự khi nào đã ngồi xuống cạnh tôi. Hắn choàng tay sang vai tôi lầm bầm:

– Cái trò vớ vẩn này tham gia làm gì, đi thôi.

– Đi… đi đâu?

– Bí mật. – Ren cười mỉm đưa ngón trỏ lên trước môi đầy tinh nghịch.

Ren nói rồi lẳng lặng kéo tôi chạy vào rừng.

(Còn tiếp)