Con đường sầm uất nhất lục địa này chính là Feeling… trên con đường này, tất nhiên sẽ xuất hiện những cửa hàng đông đúc nhất, được ưa chuộng nhất. Quán cafe ngày ngày đều đầy bàn, không có lấy một chỗ trống chính là Finder (chẳng hiểu nghĩa, Mi thấy hay hay thôi).
Tôi và Chito đang làm gì… đang rình rập trước quán cafe đó.
Tôi và nhỏ có cùng một phong cách, chính là trùm kín từ trên xuống dưới bằng một màu đen. Trên mặt càng khiến người ta kinh hãi, kính đen to bản, khẩu trang che mặt, nón rộng vành. Hai chúng tôi thập thò lấp ló bên cạnh cột điện phía trước quán cafe, nhìn chằm chằm vào trong với ánh mắt sát thủ.
Vì đây là quán cafe ngoài trời, nên chúng tôi không mấy khó khăn khi quan sát đối tượng. Đối tượng hôm nay diện áo sơ mi màu xanh đen, cùng quần jean, mái tóc đánh rối hơi dựng ngược lên.
Tại sao lại phải vất vả bon chen ngoài này…? Chính là vì đối tượng này chơi sang quá!! Quán nào không vào, lại chui ngay vào Finder, chúng tôi không kịp đặt bàn trước đành đứng ngoài này chờ thời… thật là vất vả.
Hừ… chồng thì đi ngoại tình, ngồi trong đấy sung sướng, mát mẻ, lại còn chờ ‘người ta’ tới nữa. Trong khi vợ thì phải bò lăn bò càng ngoài này như cái bang, thật đau lòng a.
Ren trong kia thản nhiên gọi cafe đen, một lát sau, chiếc ghế phía trước mặt Ren có người ngồi vào.
Tôi trợn mắt nhìn… chẳng phải đó là…
– Kurai? – Chito lầm bầm cau có.
Ờ, là Kurai.
– Anh ta làm cái gì ở đó, chẳng lẽ là phá đám Ren với bạn gái, chẳng lẽ… – tôi lẩm bẩm, tới đây dừng lại, tôi nhìn sang Chito.
– Kurai thích Ren?! – cả hai đồng thanh… à… quả thật là bạn thân, đến suy nghĩ cũng giống nhau. Tuyệt thật.
– Nhưng mà… không ngờ, tình địch của cậu… lại đủ thể loại và giới tính nhỉ? – Chito nhếch mép.
– Đừng suy nghĩ lung tung, chắc chỉ là hiểu lầm thôi. – tôi cười trừ, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy… ầy…
Mắt tôi sáng lên khi thấy Kurai đưa sang cho Ren một bìa giấy. Hắn nói gì đó, tất nhiên chúng tôi không thể nghe thấy được, sau đó lấy bìa giấy bỏ vào ba lô trên lưng.
Cả hai đồng loạt cười khẩy…?
Ren gọi thêm một ly cafe rồi cả hai cùng nói chuyện. Chúng tôi xác định rồi…
Thì ra người mà Ren ngoại tình, bỏ mặc tôi bù lăn bù lóc ở nhà chính là Kurai…
Một người con gái tóc dài thướt tha, mắt to, mi cong, môi đỏ, mũi cao, dá trắng, má hồng, ba vòng siêu chuẩn, tình tình hiền lành tốt bụng lại dịu dàng… nếu có người như thế này xuất hiện cướp mất Ren, tôi còn không nói gì. Nhưng tại sao lại là một người con trai, tuy là đẹp trai và nam tính thật, nhưng tính cách anh ta thế nào, chẳng lẽ Ren còn chưa rõ, chính là siêu cấp biến thái!!!! Sao hắn có thể cùng Kurai…
Ờ… người đó không ai khác chính là Kurai… người anh trai đáng ghét của Chito.
…
Tôi và Chito về nhà, không ai nói một tiếng, bước đi cũng nhẹ nhẹ nhàng nhàng, cố gắng để không phát ra tiếng động. Thật không biết phải làm sao… cũng không biết phải nói gì cho hết sốc.
Chồng mình… lại dụ dỗ anh trai của bạn thân mình… mặc dù anh trai này có hơi quái dị, nhưng không phải cũng đem lòng yêu mến chồng mình chứ?
Hai người này quả thật không có ai bình thường… Thiên tài…?? Có lẽ suy nghĩ sẽ khác với suy nghĩ của người bình thường chăng?
Dù cho hai người này thật sự không có gì, vậy thì cớ gì Ren lại giấu tôi, lại cứ nói mập mờ như thế.
Tôi muốn tin cũng không biết tin ai, tin vào đâu, tin vào cái gì.
– Tớ đi tắm đây. – tôi thở dài rồi bỏ đi, để lại Chito đang thẫn thờ nằm dài trên sofa… cô nàng cũng không biết phải làm gì để khuyên nhủ tôi.
Tôi xả nước lạnh lên đầu. Ôi ôi… cơn nhức đầu kéo đến, những gì tôi thấy trước mặt chỉ toàn hoa là hoa.
Sau khi tắm xong, tôi quấn bừa cái khăn rồi bò ra ngoài, tóc ướt từng hạt rơi xuống thảm, cả người cũng li ti những giọt nước tôi chẳng thèm lau. Tôi trèo lên giường vùi đầu vào gối.
Ờ, thì ngu ngốc thật. Vừa đi nắng về nhà đã chui ngay vào phòng tắm xối nước lạnh không bệnh cũng rất là thần thánh a. Nhưng cơ bản là tôi muốn làm nguội cái đầu mình thôi.
– Dra… Dragon. – tôi thều thào, nhưng biết chắc nó sẽ nghe. Dragon có thính giác rất nhạy… hoặc do tôi hy vọng thế.
Không bao lâu sau, cánh cửa phòng mở ra thật. Dragon từ bên ngoài chạy ù vào trong trên đôi chân nhỏ nhắn dài có một khúc:
– Cô sao vậy?
– Sắp chết rồi, báo cho Chito cứu tôi.
– Chết thật, Chito vừa ra ngoài rồi. Cô cố gắng một chút. – Dragon cố gắng trèo lên giường nơi tôi đang nằm, nhưng mà… đó là một chuyện không tưởng, bởi vì chiều cao của thằng bé còn chẳng bằng chân giường.
Ngay lúc này, cửa phòng lại bật mở, Ren từ bên ngoài bước vào… gì đây?! Lại gặp ngay người mình không muốn gặp nhất ngay lúc này.
Tôi khó khăn chống tay ngồi dậy, cười gượng:
– Về rồi? Em… ra ngoài một chút.
– Chẳng phải cô… – Dragon ngu ngốc…!! Phát ngôn bừa bãi không suy nghĩ!
– Tôi chỉ đùa thôi. – tôi đưa tay bịt miệng thằng bé rồi kéo nó đi ra ngoài lướt qua Ren.
Hắn túm vai tôi lại…
Thôi xong, bị phát hiện rồi à?
– Sao ướt mèm thế, còn quấn có mỗi cái khăn, em đang… dụ dỗ anh?
Hắn đã nói một câu hoàn toàn không chạm đến nỗi sợ hãi của tôi.
Nhưng ngay lập tức Ren nhíu mày. Gạt Dragon ra khỏi tay tôi, hắn bế bổng tôi lên vứt lên giường.
Ren thở hắt ra, hắn cúi xuống khẽ cụng trán hắn vào trán tôi… một lúc lâu, trước mắt tôi là ánh mắt ấm áp của hắn… trái tim tôi đập vừa nhanh vừa mạnh. Chỉ cần nhìn vào ánh mắt của Ren đã có thể biết được tình cảm chân thành của hắn rõ ràng dành cho tôi, vậy thì tôi còn lo lắng gì nữa.
Không thể tin được tôi lại đi nghi ngờ Ren.
– Em sốt rồi? Lại làm cái trò ngốc nghếch gì mới sốt phải không? – Ren buông tôi ra, kéo tôi ngồi dậy – Đầu tiên vào nhà tắm lau khô người rồi mặc quần áo vào. Nhanh lên một chút.
Tôi ôm chầm lấy Ren, dụi mặt vào người hắn rồi mới buông Ren ra, vui vẻ bước đi chậm rãi vào phòng tắm.
Tôi ngoan ngoãn làm theo lời hắn rồi bước ra ngoài, nằm dài ra giường. Cơn chóng mặt vẫn còn… tôi cứ tưởng mình sắp ngất đến nơi. Tôi thề… từ nay về sau dù cho tức giận hay gì đại loại vậy cũng không chơi ngu nữa.
– Ngồi. – Ren từ đâu bước ra.
Đợi tôi ngồi lên, hắn lấy khăn lau tóc cho tôi. Dường như Ren rất thích làm việc này.
Lau xong hắn đặt tôi nằm ngay ngắn trên giường, kéo chăn, chỉnh gối,… vô cùng kĩ lưỡng. Hắn đắp cho tôi cái khăn lên trán rồi hỏi:
– Em đói không? Anh nấu gì đó cho em ăn.
– Không… ngồi… cạnh em. – tôi nói.
Phát hiện ra, hôm nay bản thân mình quá bánh bèo, tôi xấu hổ, đỏ mặt kéo chăn lên che trán. Hức… bẽ mặt quá.
– Hôm nay dễ thương thế? – Ren phì cười, hắn kéo cái chăn xuống bẹo má tôi. Giọng nói của hắn chứa chất cười sảng khoái thoải mái vô cùng.
– Im đi. – tôi lại lặn xuống đống gấu bông tôi mới đem về mấy ngày trước.
– Sau này nên đáng yêu một chút… – Ren mỉm cười nhúng cái khăn trên trán tôi vào nước lạnh, vắt khô rồi lại đặt lên trán tôi.
– Nếu không anh sẽ bỏ nhà theo trai chứ gì? – tôi trêu hắn.
Ai ngờ Ren nhíu mày:
– Em theo dõi anh?
– Ừ. Nói thật với em đi, anh và Kurai có chuyện gì vậy? – tôi tất nhiên không phủ định mà thẳng thừng hỏi.
– Được, vậy anh sẽ kể cho em nghe.
– Em biết đó, xin lỗi vì đã hợp tác với Kurai, mà không hỏi ý kiến của em hay của Chito. Anh ta dù có đê tiện và biến thái thật, nhưng thực ra đó là một thiên tài. Anh ta rất giỏi trong nhiều lĩnh vực, vậy nên… anh đã nhờ anh ta cùng anh và Ajita thực hiện một kế hoạch.
– Kế hoạch gì?
– Em không cần quan tâm đến quá trình mà chỉ cần hưởng thụ kết quả. – Ren nói rồi xoa đầu tôi một cách dịu dàng, ánh mắt của hắn đầy sự chở che bảo vệ… ờ, tôi tin tưởng hắn tuyệt đối – Em nằm ngủ một lát, anh nấu cháo cho em ăn rồi uống thuốc, bệnh sẽ sớm hết thôi.
Tôi gật đầu. Hắn bỏ ra khỏi phòng.
Dù cho có tin tưởng hắn tuyệt đối đi chăng nữa, tôi vẫn rất muốn biết kế hoạch đó là gì… Đây không phải là mất lòng tin ở hắn, mà nguyên nhân chính là tò mò.
Sau đó tôi mơ màng chìm vào giấc ngủ, khi cảm thấy cơ thể hơi bị lay lay tôi giật mình tỉnh dậy. Ren đút cho tôi hết tô cháo thịt bằm rồi đưa cho tôi mấy viên thuốc cùng một ly nước.
Tôi ngoan ngoãn uống hết, Ren gật đầu hài lòng. Hắn sau đó đắp lại khăn cho tôi rồi dọn dẹp.
…
Sáng hôm sau, cơn sốt của tôi biến mất.
Tôi chạy đi kể cho Chito nghe, cô nàng trầm ngâm một lát rồi nói:
– Thì ra là vậy…
Sau đó, Chito rơi vào im lặng, tôi cũng không nói gì thêm.
Ba đứa chúng tôi cùng đến trường, Dragon ở lại biệt thự một mình canh chừng… hy vọng thằng nhóc không đốt nhà.
…
Giờ ăn trưa hôm nay,…
– Hôm nay anh có hẹn với Ajita và Kurai rồi, xin lỗi em nhé. – Ren quay sang tôi nói ngay lập tức sau khi tiếng chuông báo hiệu hết giờ học vang lên.
– Hôm nay tớ phải đi họp rồi… cái chức lớp trưởng chết tiệt, xin lỗi cậu nhé. – sau khi tiếng chương báo hiệu hết giờ học vang lên, Chito ngay lập tức quay sang tôi nói.
– Ờ… không sao. – tôi chớp chớp mắt vì còn đang ngây người ra đáp bừa bãi.
– Xin lỗi nhé. – cả hai lại đồng thanh… chuyện này thật là… Nếu tôi xuất hiện trước mặt Ren sau Chito, thì liệu Ren và Chito hai người này có đến với nhau không nhỉ? Hợp nhau thế còn gì.
– Không sao, vậy, đi đây. – tôi vơ lấy hộp cơm trong ngăn bàn rồi bay thẳng ra sân sau.
…
Lâu lắm rồi tôi mới có một bữa ăn trưa yên tĩnh thế này. Bình thường, không bởi tiếng kể chuyện của Chito, thì tới những câu nói bá đạo của Ren, có khi lại là tiếng cãi vả của hai người. Hôm nay chỉ một mình tôi ngồi đây,… ngẫm nghĩ lại cũng buồn thật.
Gió vuốt nhẹ những chiếc lá cánh hoa trên cành cây, kéo nó xuống. Một cơn gió mạnh thổi đến tạo thành một cơn mưa lá. Tôi bị cái gì đó bay vào mắt khiến nó đau rát kinh khủng.
Đặt hộp cơm xuống thảm cỏ, tôi đưa tay dụi mắt kịch liệt… không có chút tác dụng nào! Không những không đỡ đau mà còn thêm nhói. Cảm giác nóng rát khiến tôi nhắm tịt mắt, không thể mở ra được nữa.
Một bàn tay nào đó đột nhiên chộp lấy tay tôi, giọng nói trầm ấm vang lên:
– Bỏ tay ra xem.
Tôi thật sự rất muốn bỏ ra để nhờ vã người ta giúp đỡ, nhưng phản xạ tự nhiên khiến tay tôi không thể rời mắt.
Người đó không hề tức giận mà vô cùng bình thản dùng một tay của mình kéo cả hai tay của tôi xuống, tay còn lại kéo mí mắt của tôi nhẹ nhàng thổi vào. Tôi đến giờ vẫn còn chưa thấy rõ, hoàn toàn không biết người đang ngồi trước mặt mình là ai, nhưng giọng nói này thật sự rất quen.
Một lát sau, mắt tôi đã không còn cảm giác cộm nữa mới có thể từ từ mở mắt ra. Hình ảnh đầu tiên trong mắt tôi chính là sự nổi bật của mái tóc màu tím đen đặc biệt.
– Ryuu?
– … – cậu ta không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi bằng đôi mắt không cảm xúc.
– Cảm ơn. – tôi mỉm cười nói, tay vô thức dụi mắt thêm mấy lần.
– Đừng dụi. – Ryuu nắm hai tay của tôi lại.
Lần này là… lần này chính là nắm lấy bàn tay của tôi. Cậu ta hai tay hai bàn tay tôi, ánh mắt cũng không hề tránh né mà nhìn thẳng vào mắt tôi. Bị đôi mắt nó xoáy sâu vào mình khiến tôi chốc lát lại thấy chột dạ.
Ánh mắt màu tím đượm buồn ấy có lẽ sẽ ám ảnh tôi một thời gian, tôi vốn rất ghét khi thấy người khác đau lòng.
Nhưng mà giờ tôi mới phát hiện tư thế này quả thật có gì đó không ổn a. Nắm tay nắm chân tình cảm thế này bị Ren thấy thì chỉ có chết đến bị thương. Hơn nữa, cái tên này không hiểu tại sao dạo gần đây lại trẻ con đến đáng sợ. Hắn cứ ghen tuông bừa bãi, đến cả Chito là bạn thân của tôi hắn cũng không tha.
– Yuki. – Ryuu đột nhiên gọi tên tôi.
– H… Hả…? – tôi lắp bắp. Không hiểu sao tôi cảm thấy bản thân mình sắp gặp nguy hiểm.
– Tôi không quan tâm khi mình phải làm người thứ ba chen giữa cuộc tình của em và hắn ta.
(Còn tiếp)