My Beloved

Chương 20




“Xin hãy nói lại với sơ tu viện trưởng rằng con vô cùng cảm kích trước sự chăm sóc của sơ, thưa sơ.” Juliana nói một vài ngày sau.

“Ta chỉ làm đúng chức trách của mình thôi mà, Juliana.” Sơ Agnes rời mắt khỏi việc gói ghém đồ đạc vào chiếc hòm của bà để dịu giọng xuống với một nụ cười nhẹ. “Giờ trách nhiệm của con là đảm bảo rằng công sức ta đã bỏ ra sẽ không bị uổng phí. Tay trái của con phải được thay băng hai lần một ngày, Juliana, và bôi thuốc mỡ trước trước khi băng nó lại.”

Juliana ngó xuống hai bàn tay băng kín mít của nàng. Mỗi ngón tay được bao bọc riêng trong một dải vải lanh khiến chúng trông to đùng và chẳng ra hình thù gì cả. Sự đau nhức nơi chúng có phần dịu đi, hoặc có lẽ đơn giản là do nàng đã trở nên quen với nó.

“Còn với tay phải của con, Juliana, ta không cách nào biết được là liệu con còn có thể viết được nữa không. Trong một vài tuần nữa, con có thể tháo băng, nhưng ta sẽ khuyên con nên cho nó thêm thời gian trước khi con cố ép những ngón tay con cầm bút.”

Juliana gật đầu.

Sơ Agnes bước đến và đứng cạnh giường. “mấy tuần tới sẽ rất khó khăn đấy. Nhưng ta đã biết con từ khi con còn rất nhỏ, và ta biết con là một cô gái bướng bỉnh. Sự bướng bỉnh đó của con sẽ giờ sẽ giúp được con nhiều đây.”

Juliana gật đầu. “Thưa sơ, có cách nào để chữa bệnh hủi không ạ?” Nàng chộp lấy cơ hội để dò hỏi bà sơ. Có lẽ là vì cái nhìn trong đôi mắt của bà sơ, một sự nhiệt tình thường trực, khiến nàng làm như vậy.

Sơ Agnes quay người đi và tiếp tục gói ghém những vật dụng khác vào trong cái va li bằng gỗ nhỏ. Nó đựng những dụng cụ chữa bệnh quan trọng nhất của bà, những lọ nhỏ đựng các loại thảo mộc quý và các loại thuốc bôi chiết xuất từ những công thức mà bà rất sẵn lòng chia sẻ. Chữa bệnh, bà rất tự hào được nói rằng, là một trong những hình thức nghệ thuật ngày càng tiến bộ vượt trội hơn nhờ sự đóng góp. Bà có nên trả lời không? Hay là giả vờ là không nghe thấy câu hỏi đó?

“Ta chưa thấy ai sống sót qua căn bệnh đó,” cuối cùng bà trả lời, không nhìn Juliana.

“Thật ra mà nói, họ là những người rất bất hạnh. Nhưng có vài thứ có thể làm họ dễ chịu hơn. Cái này,” bà nói, đặt một cái lọ nhỏ, đóng kín lên giường cạnh chỗ Juliana nằm, “làm mềm da và nổi tiếng là có công dụng làm dịu sự đau đớn của căn bệnh.”

Juliana đặt bàn tay băng bó lên đỉnh chiếc lọ.

“Đừng để lòng tốt của con cho phép con tự bôi thuốc mỡ cho mình đấy nhé. Con không bao giờ được chạm vào chúng.” Giọng bà nghe thì nhỏ nhẹ, nhưng ánh mắt bà thì đầy vẻ mệnh lệnh. “Nếu có ai ở Langlinais bị vướng phải một lời nguyền như thế, Juliana ạ, tốt hơn hết là họ nên được đưa đi khỏi đây.”

Juliana ngó xuống tay nàng. Chàng đã muốn đốt cháy nàng còn hơn là để nàng phải chịu sự đau đớn giống như sộ phận của chàng. Song thậm chí ngay cả bà sơ chu đáo nhất cũng sẽ trục xuất chàng. Nàng cố ép mình mỉm cười.

“Con cám ơn sơ,” nàng dịu dàng nói, đưa mắt nhìn lên bà. “Con sẽ cẩn thận.”

“Không cần phải cảm ơn ta đâu, Juliana.” Sơ Agnes nói. “Ta sẽ thêm sự hối lỗi vào những lời cầu nguyện của ta mất. Con có lời nào muốn ta truyền đạt lại cho sơ trưởng không?”

“chỉ một thôi thưa sơ đó là, khi con lại sử dụng được tay, con sẽ rất hạnh phúc được tiếp tục công việc.”

“Có Chúa chứng giám. Có lẽ thời giờ của con sẽ được sử dụng nhiều hơn cho những đứa con mà con sẽ có.”

Juliana cố cười đáp lại. Đã có đủ những bí mật được tiết lộ trong sáng nay rồi. Nàng sẽ không kể cho sơ Agnes rằng dường như số phận của nàng đã được chỉ định theo một hướng khác, nhưng như thế nào thì nàng cũng chưa biết chắc. Nếu nàng không thể làm việc, và nàng sẽ không bao giờ trở thành một người vợ, thì mục đích sống của nàng là gì?

Lại là một câu hỏi nữa cần phải có câu trả lời.

Bộ bốn quyển sách gồm năm phần, sẽ được sơ Agnes gửi cho bà tu viện trưởng vào sáng nay. Chàng đọc lời tựa của nàng, những phần ghi chú ngoài lề đó thể hiện tích cách của những người sao chép một cách sâu sắc.

Sebastian đứng trong căn gác. Nó vẫn toả mùi hương hoa hồng. Chàng cẩn thận lật giở những trang sách mà Juliana đã tỉ mỉ sao chép. Nàng đã tập hợp chúng lại thành kiểu như những chiếc lá xếp chồng lên nhau, hay là những trang cá nhân, để chúng được đánh số trang cho hợp lý. Nhưng chưa cái nào làm chàng thấy xao động như lời nhắn gửi nàng viết ở trang cuối. Tôi cố hết sức để có thể ghi chép những chữ cái một cách rõ ràng và hoàn hảo, và nỗ lực để không sót một lỗi nào. Nó đã thể hiện mục đích của tôi để hiểu rõ những gì tôi sao chép và để tập trung toàn bộ tâm trí tránh đi chệch hướng khỏi nhiệm vụ này.

Điều gì đã choán chỗ trong những suy nghĩ của nàng?

“Thưa Ngài?” chàng quay về phía phát ra giọng nói của Jerard.

“Có một lời thông điệp gửi tới cho ngài, thưa lãnh chúa. Một tên lính Templar đã mang nó tới.” Jerard cầm bức công văn, một con dấu bằng sáp đóng trên mặt ngoài. Sebastian cầm lấy nó, một cảm giác bất an len lỏi trong chàng.

Chàng tháo con dấu và lướt qua lá thư. Gấp nó lại, chàng vượt qua Jerard và sải bước xuống đại sảnh, Jerard bám theo sau. Chàng mở cửa phòng ngủ của chàng và cố ép mình bình tĩnh lại. Nhưng sự giận dữ dường như khuấy tung bên trong chàng như một cái xoáy nước. Khi đã vào hẳn trong phòng, chàng hất lá thư về phía Jerard và đợi cho đến khi người quản gia đọc xong những lời lẽ viết trong đó.

“Sao chúng lại từ chối đề nghị gia hạn thêm của chúng ta, thưa lãnh chúa?” Có sự hoài nghi trộn với sự tức giận trên khuôn mặt của viên quản gia.

“Đơn giản thôi, Jerard,” chàng nói. “Chúng muốn một thứ khác ở ta.”

Tờ giấy trong tay Jerard là câu trả lời viết tay của Gregory cho yêu cầu gia hạn thêm thời gian để trả món tiền chuộc của chàng. Trên hình thức, lá thư thể hiện sự quan tâm của tình anh em rằng Sebastian khó có thể trả hết số nợ. Gregory đưa ra cách để chàng có thể tự thuyết phục quân Templar rút bớt khoản nợ. Tất cả những gì Sebastian cần làm là giao nộp bất cứ thứ gì mà chàng lấy được từ Montvichet.

“Chúng muốn lấy kho báu của Cathar để trao đổi với Langlinais.” Chuyện kho báu không phải là bí mật với Jerard. Quản gia của chàng đã đi theo chàng tới Montvichet. Nhưng di sản thật sự của Cathar thì chỉ có Sebastian mới biết được. Chàng đã thề sẽ giữ kín nó và mang nó theo xuống mồ. Tuy nhiên, lá thư đã thay đổi những mong ước của chàng.

Jerard đặt lá thư xuống bàn như thể nó là một thứ bẩn thỉu.

“Ta hiểu rất rõ em trai ta, Jerard ạ. Nó hạnh phúc nhất là khi ngập sâu trong những mưu đồ.” Sebastian bước lại bàn và nhìn xuống lá thư.

Chàng gần như có thể nhận thấy Gregory đã chú tâm vào từng câu viết cho chính xác. Đủ thông tin để cảnh cáo, nhưng không đủ để làm lộ ra mục đích của quân Templar.

“Ngài sẽ làm gì, thưa Ngài?”

Chàng không thể lờ đi sự đe doạ giả dối này. Chàng không chỉ có mỗi tương lai của chàng để quan tâm và lâu đài để che chở. Giờ chàng còn có Juliana và những người dân Langlinais để bảo vệ. Chàng lần mò vu vơ bức tượng khắc gỗ hình Juliana mà ông lão Simon đã tặng cho chàng.

Chúng muốn có kho báu của Cathar.

Quân Templar sẽ không san bằng Langlinais, mà chúng sẽ chiếm đóng nó. Biến lâu đài thành một tài sản nữa của chúng, đưa những tên tu sĩ - chiến binh vào sống trong đó. Người của chàng sẽ bị trục xuất, những người dân làng sẽ bị đuổi đi. Một vài gia đình ở đây có thể sẽ bị đưa ngược trở về thời đại của tổ tiên Nooc-măng-đi của chàng. Còn Juliana? Chúng sẽ làm gì với vợ chàng? thả nàng đi chăng? Hạnh phúc của nàng, một trong những người của chàng sẽ chẳng có gì quan trọng với quân Templar.

Thậm chí nếu chàng có thể trả hết phần còn lại trong món tiền chuộc, chàng không nghi ngờ gì là sẽ có một cái cớ khác để chúng vin vào đó đe doạ Langlinais. Một vài khoản lãi chàng không tính đến, một vài mục thuế lớn. Sự đói khát của chúng với kho báu nặng hơn bất kì sự suy xét nào, thậm chí cả sự công bằng.

Chỉ có duy nhất một việc để thực hiện. Chàng suy tính làm thế nào chàng có thể nộp cho quân Templar đúng thứ chúng muốn và bảo vệ sự an toàn cho cả người vợ và quê hương của chàng.

“Chúng sẽ có chính xác thứ chúng mong đợi, Jerard,” chàng nói. “Trao cho ông lão Simon một thông điệp ngay trong sáng nay. Có vài nhiệm vụ ta cần ông ấy hoàn thành.” Chàng nói những câu sẽ biến kế hoạch của chàng thành hành động, sau đó nhìn theo khi Jerard rời khỏi phòng.

Những cảm xúc chàng có lúc này đây làm chàng ngạc nhiên. Sự nhẹ nhõm và cơn thịnh nộ dữ dội. Sự nhẹ nhõm khó giải mã hơn. Nó phải chăng bắt rễ từ thực tế rằng chàng biết kế hoạch của mình sẽ có tác dụng? chàng hoàn toàn hiểu tại sao mình lại tức giận. Quân Templar đã lấy cắp khoảng thời gian cuối cùng của chàng bên Juliana. Chàng kéo tấm áo choàng qua đầu, say sưa trong cảm giác tự do khi thoát ra khói sự giam hãm của nó. Làn da của chàng cọ xát với lớp len xơ xác. Chàng tự kiểm tra lại mình, việc chàng vẫn làm mỗi ngày, xem xét sự tiến triển của căn bệnh như một người mẹ ghi chép lại sự trưởng thành của đứa con. Tuy nhiên,không hề tồn tại tình thương yêu trong việc này, không có sự tiếp xúc dịu dàng mà một bà mẹ có thể tạo ra. Tình trạng của chàng đã lan rộng hơn, đúng như chàng lo sợ. Chàng chưa mất cảm giác ở tay chân, không biết là phúc lành hay là một sự nguyền rủa nữa đây. Nó có nghĩa là chàng không suy sụp nhanh như chàng có thể. Hoặc là nó có thể mang nghĩa là sẽ có thêm nhiều năm dài đằng đẵng và đau đớn nữa cho đến khi chàng chết vì nó. Cho đến lúc đó, chàng phải bảo vệ được những thứ nằm dưới sự chăm lo của chàng. Trước hết, bằng cách trao cho quân Templar thứ mà chúng nghĩ là chàng có. Thứ hai, đảm bảo rằng chúng sẽ để cho Juliana và Langlinais được yên.