My Amazing Boyfriend

Chương 2-1




Tập hợp bảy bạn trai cũ... Thế nào là biểu diễn

01

Điền Tịnh Thực và Lý Yến Chi là thanh mai trúc mã chân chính.

Lúc nhỏ Lý Yến Chi thường nói là, sau khi lớn lên em là danh viện [1], anh là người có tiền, chúng ta đều làm đại phú ông. Kết quả lớn lên Điền Tịnh Thực làm nghệ sĩ số vào chẳng bằng số ra, chỉ có thể diễn vai nữ phụ, anh thì làm cảnh sát tiền lương chẳng được bao nhiêu mà còn phải vào sinh ra tử, hai người đều là "đại phụ ông [2]".

[1] Danh viện là từ ngữ xuất phát từ phương Tây, chỉ vợ của quý tộc. Hiện nay đã không còn cái gọi là danh viện, bởi vì quý tộc đã xuống dốc, bây giờ nói đến danh viện là nói đến xưng danh của phụ nữ có thân phận địa vị, họ thường tham gia các bữa tiệc xã giao nên được gọi như thế.

[2] Từ "phú" trong Đại phú ông và "phụ" trong Đại phụ ông đều phát âm giống nhau. Phú chỉ giàu có còn phụ chỉ thất bại.

"Anh là tên không có lương tâm..." Điền Tịnh Thực ngồi trong phòng vệ sinh ôm đống giấy khóc lớn, "Khi còn bé tôi đối xử tốt với anh như thế, tất cả đều là cho chó ăn! Anh vì con bé xấu như ma đó mà đối xử với tôi như vậy, anh là đồ không có lương tâm, tôi nguyền rủa anh ăn cơm cũng bị bỏng lưỡi!"

Dựa trên nguyên tắc khóc có lợi cho sức khỏe, Điền Tịnh Thực khóc đến mức thiên hôn địa ám nhật nguyệt vô quang [3]. Khóc đến khi trời nhá nhem, lúc Điền tiểu thư nấc cục đi mở tủ lạnh tìm dưa chuột lạnh đắp mắt thì chuông cửa vang lên.

[3] Thiên hôn địa ám nhật nguyệt vô quang: trời đất u ám, trời trăng mất đi ánh sáng.

Điền Tịnh Thực nhìn hung khí trong tay, một quả dưa chuột nên được để trong ngăn ướp lạnh lại không cẩn thận để trong ngăn đông lạnh. Cô khóc xong, đúng lúc cần thư giãn gân cốt. Điền tiểu thư cười lạnh đeo quả kính to lên, giơ quả dưa chuột đi mở cửa, tạo hình vô cùng thời thượng.

Hừ hừ, Lý Yến Chi, thiên đường có lối anh không đi, địa ngục không cửa anh lại đến.

Điền Tịnh Thực chạy xuống dưới lầu, mở cửa, hung hăng giơ quả dưa chuột đông lạnh lên, lại phát hiện ngay cả bóng quỷ cũng không có. Điền tiểu thư ngơ ngác nhìn chuông cửa nhà mình, cười xinh đẹp, cầm quả dưa chuột đông lạnh gõ lên nó: "Ngoan, đừng làm ầm ĩ, mai chị sẽ mua pin mới cho em ăn, còn kêu tùy tiện nữa, chị sẽ dùng quả dưa chuột này đập bể đầu em đấy, biết chưa?" Điền Tịnh Thực ấn một cái lên chuông cho nó reo "king kong", hài lòng gật đầu: "Ngoan quá!"

Lúc này cô lại nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ, "thình thịch", "thình thịch", giống như trái tim trong lồng ngực sắp nhảy ra ngoài, còn cơ thể lại cảm nhận được rõ ràng, đây là nhịp tim thuộc về một người khác, nó nhảy cùng tần suất với trái tim của cô.

Điền Tịnh Thực ôm ngực, nhìn về hướng bên dưới cây đèn đường tối đen, cô không hiểu sao lại chắc chắn rằng, nhịp tim kia truyền tới từ hướng đó. Con người khi đối mặt với nguy hiểm không rõ thì phản ứng đầu tiên là bỏ chạy, Điền Tịnh Thực đang muốn đóng cửa, lại trông thấy đèn ở cây đèn đường đó lóe lên, phát sáng.

Người đứng dưới cây đèn, vóc dáng thật cao, dáng người rất tốt, vừa nhìn đã biết là một móc treo quần áo, nhiếp ảnh gia Amanda sẽ không kìm chế được chạy đến giở trò, nhưng không biết khuôn mặt thế nào, giờ cũng không thiếu bóng lưng sát thủ.

Có vẻ như ông Trời đã nghe được tiếng lòng của cô, ánh đèn từ một chiếc xe hắt lên gương mặt người đó, trong nháy mắt, Điền Tịnh Thực và anh bốn mắt nhìn nhau, ồ, mặt như bạch ngọc, đôi mắt câu hồn, đẹp trai láng bóng, tiên phẩm đó.

Trong nháy mắt adrenalin của Điền Tịnh Thực tăng một cách nhanh chóng, tốc độ tim đập tăng tốc, "thình thịch", "thình thịch", người đàn ông đó hình như rất không thoải mái giơ tay lên xoa ngực, cực kỳ không vui trừng mắt nhìn cô.

Ánh đèn chói mắt từ xa lóe lên, Điền Tịnh Thực giơ tay lên che, lại nhìn về phía dưới cây đèn, trống không. Một chiếc xe bốn bánh khiêm tốn dừng lại trước nhà cô, cửa xe mở ra, đi tới là người quen cũ có hóa thành tro cô cũng nhận ra.

Người đàn ông trước mặt tên là Diệp Sâm, nhà nghiên cứu của Trung tâm tái sinh tế bào gốc, lương một năm tính bằng triệu, bố mẹ là giáo sư đại học, xem như là con nhà dòng dõi, trung tâm thành phố cũng có mấy căn bất động sản từng được quý bà Thu Mỹ Vân đánh giá là "nghèo rớt mồng tơi".

"Em đang nhìn gì vậy?"

"Một anh đẹp trai đứng dưới đèn đường, anh không thấy sao?", Điền Tịnh Thực chỉ bên dưới đèn đường, "Ở đó, rõ ràng tôi và anh ấy đã bốn mắt nhìn nhau, kết quả bị ánh đèn của anh chiếu vào thành ra không thấy tăm hơi đâu."

Diệp Sâm nhìn nơi cô chỉ, cả con đường đèn đuốc sáng choang, liếc qua cũng thấy rõ.

"Không có." Diệp Sâm phì cười, "Bộ dạng này của em, anh có thể coi đó là hành động, ám chỉ dư tình của em với anh còn chưa hết không nhỉ?"

Điền Tịnh Thực nghe xong, giống như bị một thùng nước đá dội lên từ đầu đến chân, lập tức tỉnh táo.

Ôi chà, đã lâu không gặp, còn biến thành tên tự luyến điên cuồng nữa.

"Xin hỏi Diệp tiên sinh đến tìm bạn gái cũ chia tay ba năm trước có gì phải làm sao?"

"Tối rồi em còn đeo kính râm làm gì?"

Điền Tịnh Thực mất kiên nhẫn, tựa vào cửa chẳng có chút ý gì là mời vào, hứ một tiếng: "Mắc mớ gì tới anh, nói trọng điểm, nếu đến thăm bệnh thì về đi, tất cả giới hạn nhẫn nại của bản tiểu thư đều cho đám nhà báo phỏng vấn hết rồi, không có trách nhiệm phải thỏa mãn sự đồng cảm của bạn trai cũ thứ sáu."

Diệp Sâm bĩu môi, lại cười cáu kỉnh: "Tính tình em vẫn không tốt như thế, thảo nào lại bị từ chối lời cầu hôn."

"Cám ơn anh đã khen ngợi, có điều Diệp Sâm anh lúc còn sống cũng không thể hưởng thụ được niềm khoái cảm khi từ chối bản tiểu thư." Điền Tịnh Thực lộ ra nụ cười giả tạo hoàn mỹ, "Mai tôi còn có buổi chụp hình, thứ cho không tiễn xa được, Diệp tiên sinh."

Lúc đóng cửa, Diệp Sâm đột nhiên chặn lại, nghiêm mặt nói: "Chờ đã, anh có chuyện nghiêm túc tìm em."

Điền Tịnh Thực cũng đè lên cánh cửa, không chút nhường nhịn: "Tôi không cảm thấy tôi còn có chuyện gì phải báo cáo với anh."

"Điền Tịnh Thực em nghe anh nói đã, cái hôm em xảy ra tai nạn, chiếc xe tải đụng vào em chở một xác ướp mà trung tâm nghiên cứu của bọn anh mượn của một nhà đầu tư tư nhân. Nhưng khi cảnh sát đến hiện trường thì chiếc quan tài đã vỡ tan tành, xác ướp biến mất, người chứng kiến vụ việc xảy ra lúc đó chỉ còn mình em sống sót."

Điền Tịnh Thực sửng sốt, nhẹ buông tay, cánh cửa liền bị Diệp Sâm đẩy ra, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ.

02

Thực ra không phải chỉ có mình Diệp Sâm đến tìm Điền Tịnh Thực, còn có cả "xác khô" trong miệng Diệp Sâm - Tiết Linh Kiều. Nhưng tại sao lại gọi anh là "xác khô", thời điểm đó anh thật sự không có khô, kết cấu thân thể ít nhất cũng có chứa ba mươi phần trăm lượng nước.

Anh không muốn gần gũi với bất cứ người bình thường nào, nhưng anh nhất định phải tìm cô.

Cho nên đây cũng là lý do anh không muốn cứu cô, thật sự rất phiền phức, không phải một câu nói có thể nói rõ ràng.

Trong thời gian một tháng anh ngồi ở thư viện học kỹ năng sinh tồn và lịch sử phát triển của xã hội hiện đại, anh phát hiện sinh hoạt bây giờ của con người thật sự rất khó khăn. Bởi vì dân số lạm phát đến mức dư thừa, mỗi gia đình phải ở trong một căn nhà có mấy chục mét vuông. Không giống hồi trước cứ tha hồ mà xây nhà, trong sân còn nuôi gà nuôi vịt, đâu đâu cũng thấy bầu không khí thanh mát dễ chịu. Giống bây giờ đi trên phố há miệng ra là ngập đầy khói bụi trong miệng, dẫn đến trong máu nặng mùi tanh hôi và chua rữa, thể chất điển hình nghiêng về acid, máu trong người toàn là chất béo cực kỳ kém chất lượng.

Đương nhiên, so với quá khứ cũng có những phát minh khiến Tiết Linh Kiều thán phục, Internet chính là một trong số đó. Thông qua mạng Internet, anh thuận tiện nhanh chóng tìm được rất nhiều thông tin, ví dụ như Trung tâm nghiên cứu tái sinh tế bào gốc là bên đã mượn anh từ Viện bảo tàng tư nhân, người phụ trách là giáo sư Lý Côn Thanh và học trò của ông ta Diệp Sâm.

Trước khi đến tìm Điền Tịnh Thực, Tiết Linh Kiều đã đến Trung tâm nghiên cứu tái sinh tế bào gốc một chuyến. Trên bàn trong phòng làm việc, lần đầu tiên Tiết Linh Kiều được xem quyển tuyên truyền giới thiệu về mình, bức ảnh "xác khô" kia so với mình bây giờ có sự chênh lệch rất lớn, cho dù anh nghênh ngang đứng trước mặt họ, cũng không ai tin anh chính là xác khô đã mất tích đâu nhỉ?

Mặc dù anh trong bức ảnh thật sự không khô chút nào.

Không phát hiện ra được thông tin có ích nào ở Trung tâm nghiên cứu, khi Tiết Linh Kiều ra khỏi phòng làm việc, nghe được tiếng bước chân lộn xộn cuối hành lang. Ở một đầu hành lang khác, Diệp Sâm bước nhanh đuổi theo giáo sư Lý đi phía trước.

"Thầy ơi, em đang muốn tìm thầy."

"Việc nghiên cứu vật bị đánh mất tiến triển đến đâu rồi?"

"Chúng ta vẫn đang cố gắng tìm, cảnh sát Lý đã lấy đi camera tại các con đường trên toàn thành phố, kiểm tra các xe khả nghi. Cũng đã kiểm tra tất cả các kho và nhà trưng bày tư nhân có thể chứa xác khô... Số lượng rất lớn nên cần có thời gian."

"Phía Điền Tịnh Thực thế nào?"

Nhắc tới người bạn gái cũ kỳ ba này, Diệp Sâm cũng đau đầu: "Luôn từ chối không gặp, còn không có tin tức. Với tư cách là người duy nhất sống sót trong vụ tai nạn, bên cảnh sát Lý cũng để ý rất chặt."

"Em biết các xác đó quan trọng với chúng ta thế nào rồi, đã hơn một tháng trôi qua, nhất định phải mau chóng tìm được. Bằng không càng kéo dài thì hy vọng càng mong manh. Vì để có được tiêu bản nghiên cứu này chúng ta đã phải trả một cái giá đắt, nếu không cũng không có cách nào ăn nói với người tài trợ."

"Em nghe nói Điền Tịnh Thực đã xuất viện, tối nay em sẽ đến hỏi xem."

"Tốt lắm, tất cả trông cậy vào em."

"Thầy yên tâm đi ạ."

Tuy ngoài miệng Diệp Sâm nói như vậy nhưng trong lòng cũng không nắm chắc, chờ giáo sư Lý đi rồi mới thở dài, uể oải quay về phòng nghiên cứu.

Cơ hội đưa tới cửa, Tiết Linh Kiều nào có lý nào chắp tay không cần, huống hồ đối với vị Điền tiểu thư xui xẻo kia, tuy nói cô cứu anh, anh cũng cứu cô là huề nhau, nhưng là bề trên, anh nhất định phải chăm sóc người dưới, nhất định phải chịu chút thiệt thòi.

Lúc này, Tiết Linh Kiều khoanh tay đứng dưới cái cây lớn xa xa trước biệt thự, nhìn Điền tiểu thư với tạo hình thời thượng đỉnh điểm dẫn bạn trai cũ vào nhà, nhón chân lên, giống như một đại hiệu lấy đà tại chỗ, nhảy lên sân thượng, hệt như một con dơi lớn treo ngược bên cửa sổ.

***

Điền Tịnh Thực ngồi trên salon trong phòng khách, nhìn Diệp Sâm từ trên xuống dưới, trong bụng cười ha hả một nghìn lần, rồi lại nguýt anh.

Diệp Sâm đang tìm đồ trong cặp, ngẩng lên liền thấy gương mặt khinh bỉ kia, cười nói: "Em nên lấy kính xuống đi, như thế thì cặp mắt trắng dã kia anh mới thấy, ghét một ai đó chẳng lẽ em không muốn cho người ta biết?"

Điền Tịnh Thực cười khẩy: "Từ nhỏ bố tôi đã nói cho tôi biết, không việc gì phải ghét người khác, bởi vì ghét cũng là một dạng để tâm, tôi cũng không muốn dành chút xíu tâm tư nào của mình trên người Diệp tiên sinh, hiểu không?"

Ngày trước Diệp Sâm theo đuổi Điền Tịnh Thực, không thể phủ nhận là vì cô có gương mặt rất lừa tình, thoạt nhìn thì thanh thuần ngây thơ, đến khi quen biết rồi mới đau đầu vì cái tính xấu miệng phun mưa không tha cho ai. Nhưng ba năm rồi không liên lạc, lại ngập chìm trong gió giật mưa rào, Diệp Sâm có cảm giác hoài niệm.

"Vậy là tốt rồi." Diệp Sâm đặt quyển tuyên truyền và một tấm hình lên bàn, "Đây là tờ tuyên tuyền nhà bảo tàng tư nhân chụp lại các xác khô kai, nhân viên của họ đặt cho nó cái tên 'Sleeping Beauty'."

"Người đẹp ngủ say?"

Nghe cái tên này, Điền Tịnh Thực thấy hứng thú, cầm quyển tuyên truyền và tờ chụp xem.

"Chà, biến thành xác khô rồi mà còn đẹp như thế, đúng là trắng trợn khiêu khích với lĩnh vực của tôi... Ô, hóa ra khi còn sống anh ta sống ở thành phố này đấy, lần này bị mấy người thuê cũng coi là trở lại quê nhà... Nguyên nhân tử vong: Động mạch cổ bị cắt đứt, nghi là bị báo thù, quá thảm thương, lần này về không khéo có thể biến thành lệ quỷ để trả thù..."

Đầu óc của cô bạn gái cũ, quả nhiên vẫn như trước.

Diệp Sâm dở khóc dở cười: "Em nghĩ nhiều quá đấy, chuyện lâu như thế, người có thù cũng đã sớm về Trời. Anh nghe cảnh sát nói, em từ trong xe văng ra ngoài rơi vào đống mảnh vụn vỡ của cửa sổ. Em nhớ lại xem, khi đó có chỗ nào bất thường không?"

Điền Tịnh Thực nghi ngờ nói: "Không phải nói người lái xe tải ngủ quên khi lái à, còn có gì bất thường nữa? Chẳng lẽ xác khô còn biết đứng dậy bỏ chạy?"

"Tuy cảnh sát giám định vụ tai nạn là do lái xe ngủ quên mất lái chịu hết trách nhiệm, nhưng xác khô của bọn anh bị mất, rất có thể đây là vụ án có dự mưu giết người trộm cắp. Nếu quả thật là giết người, vậy hung thủ hại đã hại em phải nằm viện, em không muốn tìm được à?"

Những tình tiết nghe thật hồi hộp đáng chú ý, có điều Điền Tịnh Thực cũng không dễ bị lừa như thế, lặng lẽ đấu tranh tư tưởng một lúc. Cô thật muốn khuyên Diệp Sâm nên sớm đi gặp bác sĩ tâm lý, ngàn lần không nên phát triển thành chứng hoang tưởng.

"Người bình thường sao phải trộm một cái xác làm gì, chẳng lẽ có tộc người ăn thịt người nào trong núi muốn đổi khẩu vị?"

"Em chớ không tin, cái xác khô này rất quan trọng, nó chính là..."

"Cái gì?" Điền Tịnh Thực bát quái hỏi.

Diệp Sâm vội ngậm miệng, thiếu chút nữa là nói ra rồi, tức thì lạnh nhạt nói: "Anh không thể nói cho em biết."

Khóe miệng Điền Tịnh Thực giật giật hai cái, ông anh à, ai cần anh giả vờ cao quý đẹp lạnh lùng vậy chứ?

"Em xem lại đi..." Diệp Sâm rất nghiêm túc nói, "Coi như anh nợ em một nhân tình."

Điền Tịnh Thực trong lòng nghĩ "Nhân tình của anh một đồng cũng chẳng có giá", nhưng để mau chóng tống cổ anh đi, chỉ có thể nghiêm túc xem tường tận bức ảnh. Ban nãy nhìn không sao, giờ lại thấy cái xác khô này thật sự rất quen mắt, cứ như kiếp trước từng thấy rồi.

"Kỳ lạ, sao tôi có cảm giác đã từng gặp ở đâu rồi nhỉ?"

Hai mắt Diệp Sâm sáng lên, dẫn dắt từng bước, giọng nói dịu dàng trầm thấp: "Phải vậy không? Em lại nhớ kỹ xem, ở hiện trường vụ tai nạn, cảnh sát phát hiện chỗ em và chỗ chiếc quan tài vỡ vụn rất gần, em ở hiện trường có thể thấy rõ."

Điền Tịnh Thực như bị giọng nói này mê hoặc, tháo kính xuống, tỉ mỉ quan sát bức ảnh, càng nhìn càng thấy quen, nhưng trong đầu hỗn độn không có phương hướng. Cô dí sát mắt vào, một gương mặt vụt qua võng mạc, bóng hình đứng dưới cây đèn đường bị đèn xe chiếu vào. Cô bỗng thấy hai chân như nhũn ra, hô hấp dồn dập, xác khô bình thản nhắm hai mắt trong hình như mở bừng mắt ra.

"A a a a a a..." Điền Tịnh Thực sợ đến mức mất hồn mất vía, ném bức ảnh ra xa, không khống chế được cứ kêu la có quỷ.

Diệp Sâm bị phản ứng của cô dọa cho hết hồn, vội vàng ôm lấy cô trấn an: "Chuyện gì thế? Em nhớ tới gì sao?"

Điền Tịnh Thực kêu quỷ xong, chợt phát hiện mình và người bên cạnh quấn lấy nhau, lại rơi vào trong một vòng sụp đổ mới, "Đừng đụng vào tôi, cút ra ngoài, đừng làm phiền tôi!"

"Tiểu Thực..."

Điền Tịnh Thực đột nhiên thu hết tài liệu trên bàn bỏ vào ngực Diệp Sâm, đẩy anh ra ngoài cửa: "Dọa chết người rồi! Không nhớ không nhớ! Đi đi! Ra khỏi nhà tôi!"

Diệp Sâm không tình nguyện bị đẩy ra ngoài: "Này, Điền Tịnh Thực, em không nhớ lại được chút gì sao?"

"Anh mất đồ thì đi tìm cảnh sát, không có liên quan đến tôi! Sau này đừng tới nữa, bằng không tôi sẽ tố cáo anh quấy rối tôi đấy!" Điền Tịnh Thực không chút do dự đóng sầm cửa, sau đó vẫn còn đang kinh hồn vỗ ngực, miệng thì thào lẩm bẩm: "Nhất định là Diệp Sâm mang theo mấy thứ dơ bẩn đến... Nhất định là vậy, oan có đầu nợ có chủ, mau đi với anh ta đi..."

Hai tay Điền Tịnh Thực tạo thành chữ thập, nghiêm túc vái về mỗi hướng trong nhà.

***

Mặc kệ bao nhiêu năm trôi qua, sự tin tưởng với ma quỷ và thần linh của con người vẫn không thay đổi.

Tiết Linh Kiều đáng nhẽ đang treo ngược ngoài cửa sổ, bị tiếng hét của Điền Tịnh Thực hù, rớt từ cửa sổ xuống, trời đất quay cuồng, mãi không tỉnh táo lại được.