Sau khi từ biệt Vương Quỳ, Đinh Tiểu Tiểu về nhà thay quần áo, sau đó vội chạy ra bến xe, bắt chuyến hai giờ đi thẳng đến trấn Thiên Thủy. Thị trấn này nằm ở phía tây thành phố Cốc Khê, cách khoảng hai trăm sáu mươi lăm kilômet, xe khách chạy suốt bốn tiếng đồng hồ, khi đến nơi thì đã gần sáu giờ...
Lúc này sắc trời có phần âm u, mây đen dày đặc. Sau khi xuống xe, Đinh Tiểu Tiểu hỏi thăm người dân quanh bến xe về vị trí cụ thể của thôn U Linh, nhưng đáng thất vọng là ngay đến dân bản địa cũng chưa từng nghe nói đến cái tên thôn U Linh đó.
Lẽ nào thôn U Linh thật sự không tồn tại? Không thể nào, trong bức ảnh kia có viết rõ ràng, hơn nữa Vương Quỳ cũng đã điều tra, điều đó chứng minh nơi đó có tồn tại. Nhưng nếu như thế thì tại sao ngay cả dân bản địa cũng không có ai biết? Mang theo một bụng thắc mắc, Đinh Tiểu Tiểu đi vào phòng chờ của bến xe, nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng hắn chợt hiểu ra... Có lẽ thôn U Linh không phải tên là U Linh, đây chỉ là tên riêng mà thôi, rất có thể nó còn có một cái tên khác nữa. Nghĩ thế, Đinh Tiểu Tiểu liền gửi tin nhắn cho Vương Quỳ, nhờ cô tra giúp xem thôn U Linh có còn tên gọi nào khác không. Mười mấy phút sau, Vương Quỳ gọi lại, nói: “Tôi tra ra rồi, thôn U Linh trước kia quả thực không phải tên U Linh, mà là thôn Cây.”
Sau một hồi hỏi thăm,Đinh Tiểu Tiểu được biết ở cách trấn Thiên Thủy không xa đúng là có một thôn tên là thôn Cây, hơn nữa những miêu tả của người dân bản địa về thôn đó cũng phù hợp với thôn U Linh.
“Thế phải làm sao mới có thể đến được thôn Cây?” Đinh Tiểu Tiểu hỏi một người bản địa.
Người đó đáp: “Chỗ đó xe không chạy thẳng vào được, sau khi xuống xe còn phải cuốc bộ một quãng, hơn nữa khắp nơi đều là cây cối um tùm, ban đêm rất dễ lạc đường. Chàng trai, nếu cậu muốn đi thì chờ đến ngày mai hãy đi.”
Đúng vậy, giờ đã gần bảy giờ, trời đã nhá nhem tối, nếu ngồi xe khách đến đó chắc chắn sẽ rất muộn, nhưng nếu phải đợi thêm một đêm, Đinh Tiểu Tiểu lại phải tiếp tục chịu đựng sự giày vò, huống hồ lòng hắn giờ đang nóng như lửa đốt, hắn muốn lập tức đến thôn U Linh để tìm câu trả lời, không thể chậm trễ dù chỉ một giây.
Đinh Tiểu Tiểu có linh cảm, dù Trần Ngôn không có ở thôn U Linh thì hắn cũng sẽ tìm được tung tích của cô ở nơi đó.
Sau khi suy nghĩ kĩ càng, Đinh Tiểu Tiểu không ngồi xe khách mà gọi một chiếc taxi. Lái xe là một anh chàng trạc tuổi Đinh Tiểu Tiểu, đầu trọc, trông giống như lưu manh. Xe vừa lăn bánh, cậu ta liền hỏi: “Anh bạn, muốn đi đâu?”
“Thôn Cây.”Đinh Tiểu Tiểu đáp gọn lỏn.
Vừa nghe hai chữ”thôn Cây”, cậu ta liền lộ ra vẻ sửng sốt. “Chỗ đó đã không còn ai ở rồi, anh đến đó làm gì? Du lịch, giải sầu, hay là có việc?”
“Tìm người.”Đinh Tiểu Tiểu giải thích.
Anh chàng tài xế không hỏi nữa, chỉ tập trung lái xe. Sau khi ra khỏi trấn Thiên Thủy không xa, anh ta mới lại nói: “Gan anh cũng to phết nhỉ, chẳng ai dám đến thôn Cây hết, chỗ đó... có ma.”
“Có ma?”Không hiểu sao, hai chữ ấy đột nhiên khiến Đinh Tiểu Tiểu nhớ đến cái đêm gọi hồn cùng Lâm Lợi Lợi, trước đó hắn không hề tin vào ma quỷ thánh thần, nhưng sau đó hắn đã phải thay đổi thái độ.
“Đúng, chỗ đó có ma.” Tài xế vừa lái xe vừa nói. “Nghe mẹ tôi kể, thôn Cây trước nay luôn là chốn ma quái, dân làng đó người nào người nấy mặt mũi xấu ma chê quỷ hờn, bình thường cũng chẳng tiếp xúc với bên ngoài, nên đối với người ngoài, ngôi làng đó tràn ngập bí ẩn. Sau đó còn có tin đồn trong thôn có báu vật, không ít kẻ đã mò tới đó truy tìm kho báu, nhưng chẳng một ai sống sót trở về. Sau đó cảnh sát có tới điều tra, song cũng chẳng tra ra được gì. Sau nữa, thôn Cây bị cháy, thiêu chết mười mấy hộ dân, nghe nói linh hồn bọn họ vẫn luôn luẩn quẩn trong thôn.”
“Quỷ quái thế sao?” Đinh Tiểu Tiểu chau mày.
“Còn có chuyện quỷ quái hơn kìa.” Cậu ta càng nói càng hăng. “Tôi có người bạn từng tận mắt chứng kiến, anh ta nói con ma đó khủng khiếp lắm, đặc biệt là khuôn mặt của nó, cực kỳ đáng sợ. Người bạn của tôi về đến nhà thì đổ bệnh suốt mấy tháng trời, suốt ngày mê sảng, sau đó thì qua đời...”
“Tại sao anh ta lại chết vậy?” Đinh Tiểu Tiểu hỏi.
Cậu ta đáp: “Thì bị ma ám chứ còn gì nữa.”
Hai người tán gẫu với nhau suốt quãng đường. Gần một tiếng sau, cậu tài xế dừng xe, chỉ cánh rừng bên cạnh, nói: “Tôi chỉ có thể đi đến đây, anh cứ men theo bìa rừng mà đi, cũng chỉ khoảng một kilômet nữa là đến.”
Đinh Tiểu Tiểu móc ví trả tiền, khi sắp xuống xe, chợt anh chàng tài xế gọi giật hắn lại, dặn: “Khu rừng này rất dễ lạc đường, tôi có một cái la bàn thiên hạ vô địch, không bao giờ chỉ sai hướng, tặng anh phòng thân.” Dứt lời, cậu ta lục lọi trong xe, cuối cùng đưa cho Đinh Tiểu Tiểu một chiếc la bàn nhỏ cỡ mặt đồng hồ đeo tay, cùng với một tấm danh thiếp. “Quanh đây rất khó gọi xe, khi cần về trấn, cứ gọi cho tôi, tôi sẽ tới đón, nhưng phải trả gấp đôi tiền xe đấy nhé.”
Khu rừng quả thật rất lớn,bên trong tối đen như mực. Đinh Tiểu Tiểu tìm xung quanh, chẳng thấy có đường nào dẫn đến thôn U Linh, chỉ có vài chỗ có vết tích bị đạp lên. Hắn lấy chiếc đèn pin mới mua ở trấn Thiên Thủy trong ba lô ra, bật lên rồi nương theo ánh sáng nhảy xuống đường quốc lộ, dẫm lên đám cỏ dại cao nửa mét, tiến vào rừng. Trong rừng, ngoài ánh sáng loang loáng phát ra từ đèn pin, xung quanh đều tối như hũ nút, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng gào rú của dã thú, thậm chí có lúc còn nghe thấy tiếng bước chân sột soạt vang lên sau lưng, nhưng mấy lần hắn ngoảnh lại, chiếu đèn pin qua thì chẳng thấy gì cả.
Bầu không khí căng thẳng bắt đầu bao trùm quanh người Đinh Tiểu Tiểu, tuy gió lạnh thổi vù vù nhưng người hắn đã đầm đìa mồ hôi. Đi được một lúc, hắn dừng lại, châm một điếu thuốc hòng làm dịu đi nỗi hoảng sợ đang lan tỏa trong lòng. Hút xong điếu thuốc, hắn lấy chiếc la bàn mà tài xế tặng ra, dựa vào hướng kim chỉ, tiếp tục thẳng tiến. Đi được vài trăm mét, Đinh Tiểu Tiểu liền phát hiện đằng trước có một cây cổ thụ ghi chữ “thôn U Linh” bằng sơn đỏ, trên đó còn treo một tấm gương nhỏ...
Không sai, chính là nơi này.
Đinh Tiểu Tiểu dừng lại nghỉ ngơi, hắn lấy chai nước suối ra tu ừng ực, sau đó đi tới trước cây cổ thụ, đưa tay chạm vào nó. Dường như hắn cảm nhận được hơi ấm của Trần Ngôn lan tỏa trên đó, có lẽ vào một khoảnh khắc nào đó trong quá khứ, Trần Ngôn cũng như hắn bây giờ, đứng trước thân cây, đưa tay chạm vào nó.
Nghỉ ngơi gần năm phút,Đinh Tiểu Tiểu lại đi tiếp, hắn men theo gốc cây cổ thụ đi thêm mười mấy mét thì đến thôn Cây. Giữa thôn có một con đường không rộng lắm, hai bên đường có bảy, tám ngôi nhà, những ngôi nhà đó đa phần đều đã đổ nát, còn một số thì bị lửa thiêu rụi.
Trống ngực Đinh Tiểu Tiểu đập dồn dập, hắn đứng giữa đường hít sâu một hơi, thét lớn: “Trần Ngôn, em có ở đây không? Anh đến tìm em đây...”
Tiếng thét vang vọng giữa đất trời, cuối cùng truyền về một nơi xa xăm nào đó rồi chìm vào tĩnh mịch. Đinh Tiểu Tiểu men theo con đường duy nhất đó, tiếp tục đi, vừa đi vừa cầm đèn pin chiếu hai bên. Khi tới đầu kia của thôn, hắn phát hiện có một ngôi nhà vẫn còn nguyên vẹn, không hề bị lửa thiêu cũng chẳng bị sập, trong sân ngăn nắp gọn gàng, có vẻ như có người ở.
Làng này không phải đã không còn ai ở rồi sao? Đinh Tiểu Tiểu tò mò đi vào sân, đưa tay gõ vào cửa sổ, sau đó hét vào trong: “Xin hỏi, có ai không?”
Dứt lời, Đinh Tiểu Tiểu kiên nhẫn đứng đợi, thấy không ai trả lời, hắn bèn nắm thử vào tay nắm cửa, phát hiện cửa không hề khóa. Hắn mở cửa, rọi đèn pin vào trong nhà... Vừa bước vào, đối diện với cửa chính là phòng khách, bên trong bày mấy vật dụng cũ kĩ, những thứ ấy giờ rất hiếm gặp, nhìn kiểu dáng rất giống đồ vật thịnh hành vào thập niên bảy mươi. Sàn nhà là nền đất, Đinh Tiểu Tiểu đi vào trong, tỉ mỉ quan sát những đồ vật đó, phát hiện chúng không hề bám bụi, đều được lau chùi rất sạch sẽ. Nếu đúng như dân bản địa nói, nơi này từ mười mấy năm trước đã không còn ai ở tại sao ngôi nhà này lại sạch sẽ đến vậy?
Căn nhà khiến Đinh Tiểu Tiểu liên tưởng đến những bức ảnh tìm được trong máy tính của Trần Ngôn, đặc biệt là khuôn mặt của bà lão được phản chiếu trong gương, lẽ nào... người sống ở đây chính là bà lão đã giúp Trần Ngôn chụp ảnh? Đinh Tiểu Tiểu không khỏi phấn khích, xem ra hắn càng lúc càng tới gần Trần Ngôn rồi, có lẽ cô ấy đang ở ngay trong nhà này cũng không chừng.
Bên trái phòng khách còn có một căn buồng, Đinh Tiểu Tiểu băng qua phòng khách, đứng trước buồng nhòm vào trong. Cách bài trí trong buồng khác một trời một vực với phòng khách, phong cách rất hiện đại, trên trần nhà treo rất nhiều hạc giấy, góc buồng đặt một chiếc giường đơn, ga giường màu hồng, chăn gối được gấp ngay ngắn ở đầu giường, bên cạnh là một quyển Truyện cổ Andersentoàn tập, cạnh giường còn có một chiếc bàn, bên trên là đèn bàn và một số mỹ phẩm.
Đây là phòng ngủ của con gái!
Đinh Tiểu Tiểu đi vào,bật đèn bàn, cả căn buồng phút chốc sáng bừng lên.
Hắn tắt đèn pin, nhét vào ba lô, sau đó cầm quyển truyện cổ tích lên xem.
Quyển sách này đã cũ kĩ lắm rồi, song được bảo quản khá tốt, không rách cũng chẳng bị thiếu trang, rõ ràng chủ nhân ngôi nhà rất nâng niu nó. Đinh Tiểu Tiểu giở ra xem, ngay chỗ trống ở trang đầu tiên, hắn phát hiện tên một người.
“Lý Mộc Nhất?”Đinh Tiểu Tiểu nhíu mày, sực nhớ trước khi đến thôn Cây, Vương Quỳ có nhờ hắn tra giúp một người tên Lý Mộc Nhất, chẳng lẽ chủ nhân căn buồng này chính là Lý Mộc Nhất ư? Không, cách bài trí lẫn màu ga giường đều rất nữ tính, Vương Quỳ nói Lý Mộc Nhất từng sống ở thôn Cây trước khi nó trở thành thôn hoang, căn cứ theo đó mà tính thì bà ta ít nhất đã hơn bảy mươi tuổi, có lẽ còn già hơn, sao lại trang trí căn buồng theo phong cách trẻ trung sành điệu đến thế? Lẽ nào...
Đinh Tiểu Tiểu lẩm bẩm:”Lẽ nào Lý Mộc Nhất chính là bà cụ đã chụp ảnh cho Trần Ngôn?”
Trước đây hắn chưa từng nghe Trần Ngôn nhắc đến “thôn Cây”, cũng chưa bao giờ nghe cô kể mình có quen một bà lão, nhưng nhìn ảnh chụp, hai người có vẻ rất thân thiết, rốt cuộc bà cụ tên Lý Mộc Nhất này có quan hệ gì với Trần Ngôn? Đinh Tiểu Tiểu vừa suy đoán vừa nhìn chiếc tủ áo đặt ở góc kia của căn buồng. Nó không to, là loại tủ vải bán đầy ở các siêu thị lớn. Đinh Tiểu Tiểu vừa đăm chiêu suy nghĩ vừa đi về phía tủ áo, đưa tay kéo khóa tủ xuống... Bên trong treo một số quần áo, không nhiều lắm, khoảng mười mấy chiếc, đều là trang phục phụ nữ. Đinh Tiểu Tiểu lục lọi bên trong, cuối cùng tìm thấy những bộ quần áo bị mất trong tủ áo nhà Trần Ngôn.
Không sai, chính là Trần Ngôn, cô ấy đang ở đây...
Đinh Tiểu Tiểu càng vui mừng hơn, hắn kéo khóa tủ lên, lại lấy đèn pin xông ra khỏi buồng, chạy ra ngoài sân, hướng về phía ngôi làng chìm trong bóng tối, hét to: “Trần Ngôn, em đang ở đâu? Ra đây gặp anh đi!”
Tiếng hét lần nữa bị bóng tối nuốt chửng, song Đinh Tiểu Tiểu vẫn không nản lòng, vẫn gào thét hết lần này tới lần khác, đến khi mệt lả hắn mới tựa lưng vào tường, miệng thở hồng hộc. Bất thình lình di động trong túi kêu lên một tiếng “tít”, ngắn nhưng rõ ràng. Đinh Tiểu Tiểu móc ra xem, trên màn hình hiển thị một tin nhắn, người gửi là Vương Quỳ, nội dung là: “Đã tìm được thôn Cây chưa?”
“Tôi đang ở thôn Cây, ngay trong nhà Lý Mộc Nhất.”
Đinh Tiểu Tiểu nhắn tin trả lời xong, lại mở cửa đi vào trong nhà. Lần này hắn không vào căn buồng ban nãy mà rẽ vào một căn phòng khác. So với căn buồng trước, phòng này giản dị hơn nhiều, trong phòng chỉ có độc một chiếc giường, cái chăn trên giường hơi bẩn, trong phòng nồng nặc mùi hôi thối. Cái mùi ấy khiến Đinh Tiểu Tiểu nôn khan vài cái, sau đó hắn bịt mũi cố đi vào trong. Trong căn phòng còn có một cái cửa nữa ngay cạnh giường, được khóa bằng khóa sắt.
Căn phòng này là sao? Bị thúc giục bởi tính hiếu kỳ, Đinh Tiểu Tiểu nhìn ngó khắp phòng, tìm được một chiếc búa sắt, bèn dùng nó đập vài cái vào ổ khóa. Cuối cùng ổ khóa bật mở, hắn tháo dây xích ra. Vừa định đẩy thì cửa chợt tự động mở ra, một bóng đen từ bên trong lao vút ra, đâm sầm vào Đinh Tiểu Tiểu. Hắn còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã lùi lại vài bước, ngã phịch xuống sàn, chiếc đèn pin cũng văng sang một bên.
Căn phòng phút chốc tối đen như mực. Đinh Tiểu Tiểu toan giơ tay nhặt đèn pin, đột nhiên bóng đen kia thét lớn rồi đè lên người hắn, đấm liên tiếp vào mặt hắn. Mặt mũi đau rát, Đinh Tiểu Tiểu lập tức túm lấy bóng đen đó, kéo xuống khỏi người mình, hai người xông vào nhau đánh đấm túi bụi... Mới đầu đối phương ra tay rất mạnh, nhưng sau vài phút thì dường như đuối sức, Đinh Tiểu Tiểu liền thừa cơ khống chế đối phương rồi tức tốc giơ tay nhặt đèn pin lên, rọi thẳng vào mặt hắn... Tuy gương mặt đó bê bết máu nhưng Đinh Tiểu Tiểu vẫn lập tức nhận ra, hắn sửng sốt thốt lên: “Hoàng Quý Phi?”
Nghe thấy đối phương gọi tên mình, gã thoáng kinh ngạc, cơ bắp căng cứng phút chốc được thả lỏng, gã giơ tay chặn ánh sáng từ đèn pin, thở hổn hển, hỏi: “Tiểu Tiểu, sao... mày lại ở đây?”
“Tao đến tìm Trần Ngôn.” Nói rồi Đinh Tiểu Tiểu xoay người ngồi xuống cạnh Hoàng Quý Phi, soi đèn pin lên người hắn. Hoàng Quý Phi cởi trần, cả người lấm len bùn đất, có cả vết máu và còn rất nhiều vết thương nhỏ giống như bị dao rạch. Đinh Tiểu Tiểu hỏi: “Quý Phi, mày đến đây làm gì? Mấy vết thương này là sao?”
“Haiz, chuyện dài dòng lắm.” Hoàng Quý Phi thở dài, ngay sau đó gã lo lắng ngó nghiêng xung quanh, nói: “Tiểu Tiểu, mày đỡ tao rời khỏi cái chỗ quỷ quái này cái đã, rồi tao sẽ kể cho mày nghe chi tiết.”
Đinh Tiểu Tiểu đỡ gã dậy,hai người loạng choạng đi ra khỏi phòng. Đi một mạch đến gốc cây ghi chữ “thôn U Linh”, Hoàng Quý Phi mệt đến nỗi thở không ra hơi. Gã ngồi phịch xuống, dựa vào gốc cây, nói: “Hôm đó tao đến Học viện Nghệ thuật tìm Cổ Nguyệt, trên đường về phát hiện có một người cứ thậm thà thậm thụt như đang theo dõi cô ấy. Thế là tao không bỏ đi mà âm thầm bám theo tên đó. Sau đó đối phương lái xe đi, tao cũng một mực bám đuôi hắn, đi rất rất xa, đến gần trấn Thiên Thủy, chiếc xe đó bỗng dừng lại, tao cũng xuống xe “giải quyết nỗi buồn”. Mới thế thôi, vậy mà lúc tao quay lại thì đã chẳng thấy chiếc xe đằng trước đâu cả.”
“Không thấy ư?” Đinh Tiểu Tiểu đưa một chút lương khô cho gã, hỏi.
“Ừm, không thấy.”Hoàng Quý Phi vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói. “Lúc đó tao tưởng mình đã mất dấu hắn rồi, định quay về, nhưng đúng lúc đi đến chỗ rẽ, chiếc xe đó lại bất ngờ xuất hiện ở đằng trước, hơn nữa còn lao về phía tao với tốc độ cực nhanh. Tao còn chưa kịp định thần thì nó đã đâm sầm vào xe tao, ngay sau đó tao ngất xỉu, khi tỉnh dậy... thì phát hiện mình đã bị nhốt trong căn phòng nhỏ kia.”
“Mày có nhìn thấy Trần Ngôn không?” Đinh Tiểu Tiểu hỏi.
“Trần Ngôn không phải đã chết rồi sao?” Hoàng Quý Phi hỏi ngược lại.
“Không phải.”Đinh Tiểu Tiểu đưa chai nước suối cho gã, nói chắc như đinh đóng cột. “Cô ấy vẫn còn sống.”
“Tao không thấy Trần Ngôn, thực tế là tao chẳng gặp ai cả, từ lúc bị nhốt trong đó tao chẳng thấy ai đi vào, nhưng mỗi khi tới giờ cơm thì có người thò tay qua một cái lỗ chuột, ném vào hai cái màn thầu và một chai nước bẩn.” Hoàng Quý Phi tu ừng ực chai nước suối, cuối cùng nói với vẻ thỏa mãn: “Nhưng tao nghe thấy bọn họ nói chuyện.”
“Ai nói chuyện?”Đinh Tiểu Tiểu sốt ruột hỏi.
“Nghe giọng thì là hai người phụ nữ, một giọng hơi khàn yếu, chắc là một bà già, còn một giọng thì khỏe và vang, chắc là người trẻ tuổi. Hôm đó tao nghe bên ngoài có động tĩnh, bèn áp tai vào tường nghe ngóng, cũng chẳng nghe rõ lắm, hình như là đang cãi nhau, trong đó có một câu do bà già kia nói. “Sắc đẹp của con là do ta ban cho, sinh mạng của con cũng là do ta ban cho”.” Hoàng Quý Phi đã no nê, lại đòi thêm một điếu thuốc của Đinh Tiểu Tiểu. “Lúc nghe thấy câu nói ấy, tao có cảm giác hai người họ là mẹ con, sau đó họ lại nói gì đó, nhưng tao không nghe rõ lắm.”
“Cái người trẻ tuổi kia chắc chắn là Trần Ngôn.” Đinh Tiểu Tiểu ngắt lời.
“Tao từng nghe thấy giọng của Trần Ngôn, không giống.” Hoàng Quý Phi rít vài hơi thuốc, cuối cùng đứng dậy, nói: “Tiểu Tiểu, chúng ta mau mau rời khỏi chỗ này, nhỡ bị bọn họ phát hiện thì tiêu đời.”
“Không, chừng nào còn chưa tìm ra Trần Ngôn thì tao kiên quyết không rời khỏi đây.” Đinh Tiểu Tiểu xốc ba lô lên vai, đưa đèn pin cho Hoàng Quý Phi, lại móc trong túi ra tờ danh thiếp mà cậu tài xế ban nãy đưa cho hắn, tiếp đó tìm một cái que, viết số điện thoại trên danh thiếp lên nền đất dưới cây cổ thụ, cuối cùng mới đưa tờ danh thiếp cho Hoàng Quý Phi. “Mày cứ đi trước đi, đi thẳng theo con đường này sẽ ra được bên ngoài, ra đường quốc lộ rồi thì gọi số này, cậu ta sẽ đến đón mày.”
“Người anh em, vậy mày nhớ cẩn thận đấy.” Hoàng Quý Phi nói xong liền cầm đèn pin, xoay người đi vào rừng.
Nhìn bóng lưng Hoàng Quý Phi dần dần khuất trong rừng, Đinh Tiểu Tiểu mới lấy di động ra, dựa vào ánh sáng yếu ớt của nó để tiến về phía ngôi nhà ban nãy. Chưa đi được bao xa, bỗng hắn cảm thấy hình như có thứ gì đó đi theo mình, phát ra tiếng sột soạt. Hắn hoảng sợ vụt quay đầu lại, đồng thời cầm di động soi... Hắn thấy một khuôn mặt, một khuôn mặt cực kỳ kinh dị. Đinh Tiểu Tiểu nhớ rõ mồn một, khuôn mặt ấy từng xuất hiện trong máy tính của Trần Ngôn.
Bà ta là Lý Mộc Nhất ư?
Thời gian dường như ngừng trôi, Đinh Tiểu Tiểu thậm chí quên cả hít thở.
Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đó. Vài giây sau, trong lúc hắn vẫn đang mải suy nghĩ nên mở lời thế nào, bỗng sau lưng có người siết cổ hắn, đồng thời đập mạnh vào đầu hắn. Hắn tức thì ngất xỉu, người mềm nhũn ngã vật xuống đất.
Thế giới chìm vào màn đêm đen kịt.