Mưu Sát

Chương 39: Ma ám




Cổ Nguyệt đã bị một thứ dơ bẩn đeo bám.

Đêm đó, trên đường chạy từ nhà xưởng về, sấm chớp ầm ầm, những hạt mưa thi nhau đập vào người cô. Sau khi chạy được một đoạn, Cổ Nguyệt bỗng cảm thấy phía sau dường như có thứ gì đó đang bám theo mình, nhưng khi cô quay đầu lại thì chẳng thấy gì cả. Kể cũng lạ, vừa trở về phòng kí túc xá cô liền ốm nặng, sốt cao li bì, đầu óc nặng trĩu, người cứ đờ đẫn, chẳng có chút sức lực nào.

Cô nhờ bạn cùng phòng xin nghỉ học, sau đó tự đến bệnh viện truyền nước biển suốt mấy ngày nhưng cũng chẳng ích gì, hơn nữa cô phát hiện mấy ngày ấy, có thứ gì đó luôn nấp trong bóng tối theo dõi cô, y như một bóng ma, chỉ cần cô mở mắt ra là nó liền biến mất, nhưng cô vừa nhắm mắt, nó lại xuất hiện. Cảm giác ấy khiến cô không khỏi hoảng sợ, y như câu chuyện về bà lão mà mẹ cô từng kể năm xưa.

Lẽ nào mình đã làm sai,chọc giận bà lão rồi?

Một hôm từ bệnh viện về,Cổ Nguyệt chạm mặt Hoàng Quý Phi, gã cố tình đứng đợi cô. Vừa nhìn thấy Cổ Nguyệt, gã liền hung hăng lôi cô đến một nơi vắng vẻ, sau đó gằn giọng nói: “Em đúng là đồ hèn nhát, chẳng lẽ em lại từ bỏ dễ dàng như thế? Không muốn báo thù cho mẹ nữa hả?”

“Tôi không hèn nhát, sớm muộn sẽ có một ngày tôi trả thù cho mẹ.” Cổ Nguyệt đáp.

Nghe thấy câu trả lời của cô, Hoàng Quý Phi vụt ôm cô vào lòng, nói một câu đầy ẩn ý: “Nếu không muốn từ bỏ, em có thể tiếp tục ở lại bên cạnh anh để chờ cơ hội. Nếu có một ngày anh bị em giết chết, anh cũng không oán trách nửa lời. Chết trong tay em, dù sao cũng hơn bị kẻ khác chém chết.”

“Tôi thì cực kỳ mong anh bị chém chết cho rồi.” Cô vùng khỏi vòng tay của gã, vừa khóc vừa chạy về kí túc xá.

Đã rất lâu rồi Cổ Nguyệt không khóc, kể từ cái hôm mẹ cô bị giết hại, cô đã không còn nước mắt nữa, bởi cô biết rõ, khóc lóc chẳng giải quyết được vấn đề gì. Nhưng hôm nay, cô lại rơi lệ. Cổ Nguyệt cũng không biết tại sao mình lại khóc, cũng không biết những giọt nước mắt ấy mang ý nghĩa gì. Chẳng lẽ cô đã đem lòng yêu cái gã khốn kiếp đã giết mẹ mình ư? Có lẽ phải, có lẽ không phải, cô chỉ mới mười tám tuổi, vẫn chưa hiểu hết về tình yêu, có lẽ chỉ là sau quãng thời gian chung sống bên nhau, cô đã quen với những tháng ngày có Hoàng Quý Phi bên cạnh... Thực ra gã không phải người xấu, có mấy lần uống say gã đều ôm lấy Cổ Nguyệt mà khóc nghẹn ngào như một đứa trẻ đã làm điều sai trái.

Cô có còn hận Hoàng Quý Phi nữa không? Thực ra cô đã không còn hận gã nữa. Từ lúc nghe gã kể chuyện của mẹ, nỗi hận thù trong cô đã không còn mãnh liệt như trước nữa. Cô chỉ cảm thấy mình thật nực cười, vạch ra một kế hoạch ấu trĩ hòng giết chết một kẻ giết người như ngóe, còn vọng tưởng nó có thể thành công, không ngờ mọi hành động của mình đều bị Hoàng Quý Phi nắm trong lòng bàn tay.

Ngay từ đầu, Hoàng Quý Phi đã biết cô là ai, đến tìm gã làm gì, thậm chí hiểu rõ nhất cử nhất động của cô mang hàm ý gì, trong khi đó cô cứ như một con ngốc, còn ngỡ rằng mình đang nằm gai nếm mật giống như Elisa trong Bầy chim thiên nga, đến một ngày nào đó sẽ thành công với kế hoạch của mình.

Là cô đã quá ngây thơ?Hay kết cục hoàn mỹ chỉ có trong truyện cổ tích mà thôi?

Thứ đó vẫn suốt ngày bám theo cô, mới đầu cô tưởng đó là thuộc hạ của Hoàng Quý Phi được gã sai đến giám sát cô, nhưng sau đó cô liền gạt bỏ suy đoán ấy, bởi thứ đó quá thần thông quảng đại, có thể xuất hiện khắp nơi, thậm chí có lần cô đang ngủ, vẫn nghe thấy nó rì rầm nói chuyện bằng chất giọng rất êm tai, cuốn hút vô cùng.

Thứ đó nói: “Mỗi câu truyện cổ tích đều có một kết cục hoàn mỹ, nhưng hiện thực luôn ngược lại, cô nằm gai nếm mật nhận hết mọi sự châm chọc mỉa mai, nhưng đổi lại được gì chứ? Cô cần phải nhận rõ hiện thực, hãy để tôi giúp cô, để tôi dẫn dắt cô hoàn thành tâm nguyện, nhưng sau khi thành công, tôi phải lấy mạng của cô...”

Giọng nói ấy phảng phất như đang kề ngay bên tai, thậm chí Cổ Nguyệt còn cảm nhận được hơi thở phả ra từ nó, nhưng khi cô mở mắt ra thì chỉ thấy xung quanh không một bóng người.

Trong phòng kí túc xá có bốn người, lúc này ba nữ sinh cùng phòng đều đã ngủ say trên giường, trừ bốn người bọn cô ra, trong phòng chẳng có bóng người nào khác cả, vậy giọng nói đó là của ai? Chẳng lẽ là ảo giác? Cổ Nguyệt khẳng định đó không phải ảo giác, bởi giọng nói ấy rất đỗi chân thật. Nghĩ vậy, cô liền ngồi dậy, nhìn ra phía cửa, phát hiện cánh cửa đang mở ra một nửa, những luồng gió đêm vù vù thổi vào, lạnh buốt...

Hôm sau ở căng tin, Cổ Nguyệt hỏi Lưu Thiến: “Thiến Thiến, tối qua cậu có nghe thấy ai nói chuyện không?”

Lưu Thiến lắc đầu.”Không. Ai nói? Nói gì?”

Cổ Nguyệt chống tay lên trán, giọng ỉu xìu: “Giọng một người phụ nữ, cô ta nói cổ tích, báo thù gì đó. Mình mở mắt ra thì chẳng thấy ai khác trong phòng, nhưng chắc chắn đó không phải là mơ, lúc đó mình vẫn chưa ngủ hẳn, chỉ thiêm thiếp, nhưng ý thức thì vẫn còn tỉnh táo.”

Mặt Lưu Thiến vụt biến sắc, cô nhỏ giọng đoán: “Có khi nào cậu bị cô gái chết bởi lời nguyền Andersen ám không?”

“Vớ vẩn, làm gì có lời nguyền Andersen nào.” Cổ Nguyệt phản bác.

Lưu Thiến đưa tay sờ trán Cổ Nguyệt, nói: “Thế thì là cậu sốt cao đến hồ đồ rồi.”

Hai người thủng thẳng tán gẫu với nhau. Sắp ăn xong bữa trưa, Ngô Vũ đi ngang qua, ngồi xuống chỗ đối diện với Cổ Nguyệt, ra vẻ bí ẩn, nói: “Nguyệt Nguyệt, cậu nghe tin gì chưa, Hoàng Quý Phi mất tích rồi...”

“Mất tích?” CổNguyệt kinh ngạc. “Chẳng lẽ đó thật sự không phải mơ?”

“Cái gì mà mơ với chả mộng, đã mất tích mấy ngày rồi.” Ngô Vũ giải thích.

“Mình nghe nói, từ sau hôm đến trường tìm cậu, anh ta chưa từng về nhà, cũng chẳng thấy bóng dáng đâu cả, cậu có biết anh ta đi đâu không?”

Cổ Nguyệt xua tay, nói:”Làm sao tôi biết được chứ?”

Nghe xong, Ngô Vũ thở dài, bùi ngùi nói: “Nói thật, hồi trước mình sùng bái Hoàng Quý Phi lắm, cảm thấy anh ta rất ngầu, là dân anh chị thứ dữ, nhưng giờ lại thấy chẳng có gì đáng để sùng bái cả. Cậu biết không, sau khi Hoàng Quý Phi mất tích, chẳng ai buồn quan tâm anh ta đi đâu, mấy anh em thân thiết giờ ai cũng vắt óc tìm cách tiếp quản chuyện làm ăn của anh ta. Haiz, làm người bình thường vẫn tốt hơn, có bạn bè, có tình cảm chân thật, lỡ xảy ra chuyện cũng có người thật lòng lo lắng cho mình.”

Hoàng Quý Phi mất tích,chẳng biết sống chết thế nào, Cổ Nguyệt ngỡ mình sẽ vui mừng khôn xiết, tốt nhất là gã bị ai đó chém chết rồi vứt thây ngoài đồng hoang, nhưng cô thật sự không thể nào vui được, hơn nữa còn hồn bay phách lạc, cô cũng chẳng biết tại sao lại thế chỉ biết là trong lòng cô đang khao khát muốn gặp Hoàng Quý Phi bằng mọi giá. Cuối cùng, nghe theo sự thúc giục của con tim, Cổ Nguyệt chạy như bay ra khỏi học viện, gọi một chiếc taxi chạy thẳng tới khu ổ chuột.

Khi Cổ Nguyệt đến nơi,trong nhà xưởng đã bị lục tung lên, đến cả sàn nhà xi măng cũng bị đục khoét tanh bành. Xem ra đúng như lời Ngô Vũ nói, đã có không ít kẻ nhăm nhe nhắm vào chuyện làm ăn của Hoàng Quý Phi. Mấy người đó đến đây để tìm kiếm hai quyển sổ của gã. Hai quyển đó, một quyển ghi chép nhiệm vụ, Hoàng Quý Phi gọi nó là “sổ sinh tử”, bởi những ai bị ghi tên trong quyển sổ đó thì trong một khoảng thời gian nhất định chắc chắn sẽ về chầu Diêm Vương. Quyển còn lại thì ghi chép danh sách khách hàng, chỉ cần có nó là có thể liên lạc với người thuê sát thủ. Quyển sổ này có can hệ đến sự an toàn của khách thuê nên Hoàng Quý Phi đã giấu nó ở một nơi cực kỳ bí mật, ngay đến Cổ Nguyệt cũng không biết...

Cô bước vào căn buồng nhỏ cuối nhà xưởng, trong đó cũng chẳng khác gì bên ngoài, cũng bị lục tung lên cả. Cổ Nguyệt từng sống trong căn buồng này một thời gian, bây giờ quay lại, bao hồi ức chợt ùa về, tái hiện trước mắt cô...

Rốt cuộc Hoàng Quý Phi đã đi đâu?

Cổ Nguyệt lục tung mọi ngóc ngách trong căn buồng với hy vọng tìm ra chút manh mối về tung tích của Hoàng Quý Phi, song chẳng phát hiện được gì cả, cứ như gã bỗng dưng bốc hơi khỏi thế gian này vậy. Cuối cùng, cô chán nản ngồi tựa vào thành giường, bắt đầu lo lắng, hoang mang...

Trời đã tối, ánh đèn mờ tỏ chiếu xuống nhà xưởng, lòng dạ Cổ Nguyệt ngổn ngang, rối như tơ vò, cô đưa mắt nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên tường, nghe tiếng tích tắc tích tắc, bất giác chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ, cô lại nghe thấy giọng nói kia, cô ta nói: “Gã chết rồi, tôi đã giúp cô báo thù, cô phải đi với tôi.”

“Đi đâu?” Cổ Nguyệt hỏi.

“Đến thế giới cổ tích mà chính tay tôi dựng lên cho cô.” Cô ta cười, nói.

Cổ Nguyệt choàng tỉnh,trước mắt cô là một không gian mơ hồ, không có cảm giác chân thật lắm. Cơ thể cô cũng trở nên nặng trĩu, đầu óc mê man, giống như mấy hôm trước bị ốm. Cô cố quay đầu nhìn sang bên cạnh, một bóng người xuất hiện trong tầm mắt cô, nhìn không rõ mặt mũi, chỉ là một cái bóng lay động. Cô ta nói: “Đừng sợ, sẽ kết thúc nhanh thôi, cô không phải chịu bất kì đau đớn nào đâu.”

Câu nói vừa dứt, Cổ Nguyệt trông thấy người đó cầm ba lô của mình lên, móc ra một nắm lông ngỗng trắng, đưa lên mũi hít hà một hồi, sau đó rút ra một cọng lông, đặt nó lên người cô rồi cầm cây búa nhỏ nện mạnh xuống. Mũi đinh ghim vào da thịt, đâm vào xương tủy Cổ Nguyệt, nhưng cô chẳng cảm thấy đau một chút nào... Có lẽ mình đang mơ thấy ác mộng, Cổ Nguyệt nghĩ.

Người đó rút ra từng cọng,từng cọng lông ngỗng, rồi lại đóng từng cọng, từng cọng vào cơ thể Cổ Nguyệt, tựa như đang tiến hành một cuộc phẫu thuật lớn, song lại giống như đang điêu khắc một tác phẩm nghệ thuật cực kỳ giá trị.

Suốt quá trình đó, côta luôn cẩn thận từng li từng tí một, như sợ sẽ xảy ra một sơ suất nào đó. Cứ thế vài tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng cũng làm xong, cô ta đứng dậy, khua tay múa chân xung quanh Cổ Nguyệt, rồi một hồi sau lại cúi xuống ghé sát vào tai cô, nói: “Tôi phải đi rồi, cô ngoan ngoãn nằm yên ở đây nhé, đừng động đậy.”

Dứt lời, cô ta bỏ đi.

Trong buồng chỉ còn lại mình Cổ Nguyệt nằm đó với ý thức mơ hồ. Cô muốn ngồi dậy, xem thử rốt cuộc người đó đã làm gì mình nhưng không sao nhúc nhích được, cơ thể hoàn toàn tê liệt. Không biết bao lâu sau, Cổ Nguyệt dường như đã ngủ thiếp đi, như vừa mơ thấy một cơn ác mộng vô cùng đáng sợ, cô lại choàng tỉnh, cảnh vật xung quanh cuối cùng cũng trở nên rõ ràng hơn, song toàn thân cô từ trên xuống dưới đều đau đớn tột cùng, cô khó nhọc quay đầu nhìn xuống chân mình.

Đồng tử phút chốc mở to, cuối cùng cô dồn hết sức lực thét lên một tiếng: “A...”