Mưu Sát

Chương 34: Ký ức




Phần 3: Thiên Nga Máu

Đêm ấy, mưa gió bão bùng!

Một tia chớp xé toạc bầu trời, kéo thẳng đến tòa chung cư nọ.

Trong một căn hộ của tòa chung cư đó, có một bé gái khoảng tám tuổi, tay ôm chặt con búp bê vải đã có phần nhàu nát, đang ngồi trên sofa xem tivi. Tivi đang phát một bộ phim thần tượng của Hồng Kông, nam chính và nữ chính đang ôm nhau, nói những câu thoại mà cô bé cũng chẳng hiểu.

Cô bé đang chăm chú xem thì tia sét kia xuyên qua lớp cửa kính, tạo nên một tia cực quang xoẹt qua trước mặt, đánh thẳng vào màn hình tivi. Đèn đóm trong phòng tắt phụt, tivi cũng đen thui, cô bé sợ đến mức run lập cập, càng siết chặt con búp bê vải vào lòng. Vài giây sau, tivi đột nhiên lại sáng lên, nhưng không có hình ảnh nào hiện lên cả, mà chỉ có vô số đốm đen trắng chi chít nhảy nhót trên màn hình. Lại vài giây trôi qua, đèn bắt đầu chớp tắt liên tục, căn phòng lúc sáng lúc tối...

Bên ngoài cửa sổ, sấm chớp đì đùng.

Cô bé run như cầy sấy,để chống chọi với màn đêm đáng sợ này, cô dùng búp bê vải bịt chặt hai mắt lại, lẩm bẩm trong miệng: “Lát nữa mẹ sẽ về, cố nhịn một chút, nhịn một chút, rồi sẽ qua thôi.”

Những hạt mưa nặng trĩu liên tiếp đập vào cửa sổ làm vang lên tiếng “lộp độp”, tivi cũng phát ra tiếng “rè rè”. Cảnh tượng này càng khiến cô bé liên tưởng đến câu chuyện mà mẹ từng kể. Mỗi lần cô bé phạm lỗi, mẹ lại ôm cô vào lòng, sau đó cất giọng trầm thấp: “Con còn nhớ thằng nhóc nhà hàng xóm chết thế nào không? Là bị siết cổ chết đó, nghe đồn trong thế giới hắc ám có một bà lão, bà ta trông cực kỳ đáng sợ, tính tình cũng rất cổ quái, chỉ cần đứa trẻ nào không nghe lời hoặc làm việc xấu, bà ta sẽ xuất hiện, sau đó siết cổ chúng đến chết.”

“Bị siết cổ chết có đau không ạ?” Cô bé nghiêm túc hỏi.

“Con cứ nín thở là biết ngay cảm giác đó như thế nào.” Mẹ cô đáp.

Cô bé phùng má, cố nín thở, được khoảng vài giây, cuối cùng không chịu nổi nữa, cô há miệng thở phì phò, sau đó rúc vào lòng mẹ, khóc lóc nói: “Con không muốn bị siết cổ chết, con sẽ ngoan ngoãn nghe lời mẹ, xin mẹ đừng để bà lão đến đây có được không, con nhất định sẽ nghe lời.”

Mẹ ôm chầm lấy cô bé,nói: “Nhưng con đã phạm lỗi rồi, con nhìn ra ngoài cửa sổ đi, bà ta đến rồi kìa.”

Cô bé quay mặt ra ngoài cửa sổ liền trông thấy một bà cụ mặt mũi nhăn nheo đang đứng ở đó, nhìn chằm chằm vào mình với nụ cười quỷ dị. Lần đó, cô thật sự hoảng sợ, gào khóc xin mẹ đuổi bà ta đi, đồng thời hứa sẽ không bao giờ làm trái lời mẹ nữa. Sau đó mẹ cô mới đuổi bà cụ đi.

Kể từ đó, câu chuyện về bà lão luôn ám ảnh tâm trí cô bé như một cơn ác mộng. Mới đầu, mỗi lần phạm lỗi hoặc thi cử không tốt, cô đều nhớ lại câu chuyện đó. Dần dà, chỉ cần màn đêm buông xuống, câu chuyện liền tự tìm đến, lúc nào cô bé cũng thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng bà lão với nụ cười quỷ dị trong phòng.

Giờ bà lão ấy đã tới chưa? Có phải bà cũng không thích trẻ con sợ hãi? Cô bé ngẫm nghĩ, bỏ búp bê vải xuống một chút, để lộ nửa con mắt, len lén nhìn về phía cửa sổ. Không thấy bà cụ nào cả, cô thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ đúng như lời mẹ nói, bà cụ đáng sợ đó chỉ xuất hiện khi trẻ con làm chuyện xấu thôi.

Đang nghĩ ngợi thì chuông cửa bỗng vang lên. Âm thanh đột ngột ấy khiến cô bé giật nảy mình, sau đó định thần lại, có lẽ mẹ đã về rồi... Cô bé tức thì quên đi sợ hãi, hớn hở nhảy xuống khỏi sofa, chạy ra cửa. Vừa định mở cửa, cô sực nhớ lại lời mẹ dặn: “Nếu nghe thấy có người nhấn chuông hoặc gõ cửa thì tuyệt đối không được mở, mẹ có chìa khóa, không cần con phải mở.”

Lẽ nào người ngoài cửa không phải là mẹ? Thế thì là ai nhỉ? Cô bé khệ nệ bê một chiếc ghế nhỏ ra cửa, trèo lên nhìn ra ngoài qua lỗ mắt mèo, thấy một người đàn ông đang đứng bên ngoài, ông ta rất béo, đầu trọc, để râu rất rậm, trông không có vẻ gì là người tốt. Gã đầu trọc nhấn chuông vài lần, thấy không có ai mở liền gõ cửa, mạnh đến nỗi cô bé cảm thấy cánh cửa rung lên bần bật như sắp bị bung ra.

Chú lạ hoắc kia là ai?Tại sao giữa đêm lại đến gõ cửa nhà mình? Cô bé không biết, sợ rúm người lại, vội chạy tới chỗ đặt điện thoại bàn, nhấn số ghi trên giấy để gọi cho mẹ.

Hồi lâu sau mới có người bắt máy. “A lô, Nguyệt Nguyệt, có chuyện gì à?”

“Có một người đà nông rất hung dữ đang gõ cửa, mẹ ơi, con sợ.” Cô bé khóc thút thít, nói.

“Nguyệt Nguyệt đừng sợ, con ở yên trong nhà đừng động đậy, mẹ sẽ về ngay.” Dứt lời, bà cúp máy. Nghe tiếng tút tút vọng ra từ ống nghe, cô bé thấy hơi hụt hẫng. Gã đầu trọc bên ngoài chẳng hề nản chí, vẫn tiếp tục gõ cửa, mới đầu chỉ là gõ cốc cốc, sau chuyển thành đập cửa rầm rầm, âm thanh ấy thậm chí lấn át cả tiếng sấm rền vang.

Cửa sắp bị đập bung rồi...Cô bé cảm thấy cánh cửa sắp không thể ngăn nổi gã đàn ông to béo bên ngoài, phải làm sao đây? Cô ôm chặt búp bê vải, vừa khóc thút thít vừa đi loanh quanh trong nhà, sau đó cô ôm búp bê vải chui xuống gầm sofa. Cô bé đã đoán đúng, cánh cửa chẳng mấy chốc đã bung ra, có mấy người xông vào nhà, bới tung cả căn hộ lên.

Cô bé không nhìn rõ mặt đám người ấy, chỉ có thể dựa vào hình dáng đôi chân mà phân biệt, cô đếm có tám cái chân, cũng có nghĩa là có bốn người. Bốn người đó lật tung phòng khách xong lại chạy vào phòng ngủ lục lọi, cuối cùng hợp lại ở phòng khách, một gã trong số đó nói: “Mẹ kiếp, lại công toi rồi, đại ca, chúng ta ở đây đợi hay là làm gì?”

“Đợi cái con khỉ,dù sao cũng biết con điếm đó ở đâu rồi, sau này còn khối cơ hội qua đây “hỏi thăm” ả.” Một gã khác nhổ nước bọt đánh toẹt một cái rồi nói: “Để tao xem con điếm đó còn giở trò gì nữa.”

“Đại ca, anh không sợ ả trốn mất à?”

“Trốn? Cả cái thành phố Cốc Khê này, ông đây là lớn nhất, xem ả chạy đằng nào?” Gã đi tới trước giá áo, hằn học đá nó đổ nhào, hung hăng nói: “Ả mà dám trốn, ông lấy cái mạng chó của ả.”

Cô bé co ro trốn dưới gầm sofa, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Sau khi chửi rủa mấy câu, mấy gã kia định bỏ đi thì bất chợt nghe thấy tiếng bước chân hối hả vang lên. Tiếng bước chân rất lớn, chỉ có người đi giày cao gót mới phát ra được âm thanh ấy. Mẹ về rồi... Bỗng cô bé linh tính có chuyện chẳng lành sắp xảy ra, quả nhiên vài giây sau, một gã trong đám người kia quát lên: “Mau bắt lấy ả!”

Hai tên trong số đó túm lấy mẹ cô bé, lôi xềnh xệch vào phòng, một gã khác ngồi xuống sofa, hai chân gã để ngay trước mặt cô bé. Cô thật sự rất muốn túm lấy cái chân ấy rồi cắn một miếng thật mạnh, nhưng cô không dám.

Gã đàn ông đó nói:”Mày cũng ghê gớm ra phết, tao đã phải tốn không ít công sức để đi tìm mày đấy.”

Mẹ cô bé van nài:”Tôi xin anh, cho tôi chút thời gian, tôi đang xoay tiền, sắp đủ rồi.”

Gã kia hỏi: “Được thôi, cả gốc lẫn lãi bốn trăm ngàn tệ, mày muốn tao cho bao nhiêu thời gian?”

Mẹ cô bé liền hét lớn:”Làm gì mà nhiều như thế, tôi chỉ mượn có năm mươi ngàn, dù có tính cả lãi thì cũng chẳng đời nào vượt quá một trăm ngàn...”

Tên đó hỏi: “Ý mày là tao tính nhầm?”

Mẹ cô bé quỳ rạp xuống sàn nhà, mắt khẽ liếc vào gầm sofa rồi đổi giọng: “Không phải, ý tôi không phải như thế, nhưng số tiền lớn như thế anh cũng phải cho tôi chút thời gian chứ, một tháng, chỉ cần cho tôi thêm một tháng, tôi chắc chắn sẽ trả hết.”

Gã kia phá lên cười sằng sặc, nói: “Được, tao sẽ...” Đang nói dở, bỗng nhiên gã im bặt, cả căn phòng phút chốc cũng chìm trong yên lặng. Cô bé không biết đã xảy ra chuyện gì, định thò đầu ra xem thử nhưng mẹ cô bỗng trừng mắt nhìn sang khiến cô sợ hết hồn, liền rụt đầu trở vào.

Trong mười giây đồng hồ tưởng chừng như kéo dài cả thế kỉ đó, ngoài tiếng mưa đập vào cửa sổ thì không còn âm thanh nào khác. Mười giây trôi qua, gã đàn ông ngồi trên sofa bỗng đứng phắt dậy, hung hăng lao tới, tát mẹ cô bé một cái rất mạnh, hằn học nói: “Con khốn, mày dám báo cảnh sát ư?”

Mẹ cô khóc lóc, nói:”Không, tôi không hề báo cảnh sát.”

Ngoài cửa sổ, một tiếng sét rền vang, cô bé không nghe thấy gã đàn ông kia nói gì, chỉ thấy mấy đôi chân đảo qua đảo lại trước mắt, sau đó chạy ra ngoài cửa. Sau khi những gã đó đi khỏi, cô bé mới chật vật bò ra khỏi gầm sofa. Khi đã đứng dậy, cô bé mới phát hiện mẹ mình đang nằm trên sofa, trán bê bết máu, hai mắt nhắm hờ, hơi thở thoi thóp.

“Mẹ ơi, mẹ làm sao thế?” Cô bé quỳ sụp trước sofa, ôm chặt mẹ, gào khóc nức nở.

“Nguyệt... Nguyệt Nguyệt... mẹ... sắp... phải đi rồi... con hãy nhớ chăm sóc mình thật tốt.” Nói rồi, bà đưa tay lên, giật sợi dây chuyền trên cổ xuống, đặt vào tay con gái. “Mẹ... mẹ... không... không có gì... có thể cho con... Sợi... dây chuyền này... là cha con... tặng mẹ...”

Dứt lời, cánh tay của bà buông thõng xuống. Trong phút chốc, cô bé cảm thấy một nỗi cô độc sâu thẳm bao trùm lấy mình, cô gào khóc gọi “mẹ ơi, mẹ ơi”, nhưng kể từ hôm ấy, mẹ cô không bao giờ mở mắt ra nữa.

Vài phút sau, cảnh sát xông vào, nghe nói mẹ cô lo lắng sẽ xảy ra chuyện không hay nên đã gọi điện báo cảnh sát. Sau hôm đó, cô bé được đưa vào viện mồ côi ở vùng lân cận, rồi được một cặp vợ chồng trẻ nhận nuôi, nhưng đoạn kí ức kinh hoàng ấy, cô mãi mãi không bao giờ quên... Cuối cùng, cô bé ấy đã lớn khôn.