Mưu Sát

Chương 33: Lần theo dấu vết




Thôi Cách Cách và Lư Tiểu Nguyệt tình như chị em, quan hệ tốt đến mức tất cả mọi người trong công ty đều không moi ra được bất kì khuyết điểm nào.

Có người bảo: “Lư Tiểu Nguyệt sống vì Thôi Cách Cách, đến mức nhiều lúc các nghệ sĩ khác dưới trướng Lư Tiểu Nguyệt phải sinh lòng oán hận, bởi cô ấy dâng hiến mọi thứ cho Thôi Cách Cách, song đối với người khác thì luôn lạnh như tiền. Cũng khó trách, Thôi Cách Cách nổi tiếng nhất mà, nhưng tôi cũng buồn cho Tiểu Nguyệt lắm, bởi Thôi Cách Cách xưa nay chưa bao giờ sống vì cô ấy cả...”

Cũng có người nói:”Nếu không hiểu hai người họ, chắc sẽ tưởng họ yêu nhau ấy chứ.”

Còn có người nói:”Cảnh sát các anh đừng lãng phí thời gian điều tra Lư Tiểu Nguyệt làm gì, cô ấy không thể nào giết Thôi Cách Cách đâu, anh biết tại sao không? Bởi vì Thôi Cách Cách chính là con gà đẻ trứng vàng của Lư Tiểu Nguyệt, anh nói xem có người nào ngốc đến mức đem vứt kho báu của mình đi không?”

Những lời này đều là thông tin nghe được từ những đồng nghiệp đã hợp tác lâu năm với Thôi Cách Cách. Tuy quan hệ giữa Thôi Cách Cách và Lư Tiểu Nguyệt tốt đến mức người ngoài không thể hiểu nổi, nhưng Vương Quỳ lại tra ra một việc...

Vào tháng Tám năm 2010,Thôi Cách Cách từng chủ động đề nghị hủy bỏ hợp đồng với Hoa Long Diễn Dịch. Lúc đó Lư Tiểu Nguyệt nhiều lần khuyên giải nhưng vô ích, do đó hai người đã mấy lần cãi nhau gay gắt, cũng chính trong khoảng thời gian đó, Thôi Cách Cách mắc phải chứng hoang tưởng nghiêm trọng, nhất thời không thể tiếp tục làm việc. Sau khi nghỉ ngơi vài tháng, bệnh tình chuyển biến tốt, Thôi Cách Cách cũng thôi không nhắc đến chuyện hủy hợp đồng nữa.

Tuy nhiên đến tháng Tư năm 2012, trong một buổi phỏng vấn, khi bị hỏi về chuyện hủy hợp đồng, Thôi Cách Cách đã tiết lộ sẽ kí kết với một công ty khác sau khi hợp đồng hết hạn, chi tiết vẫn đang bí mật bàn bạc. Sau buổi phỏng vấn, Lư Tiểu Nguyệt đã nổi trận lôi đình với đạo diễn chương trình, chất vấn tại sao lại đột ngột thêm câu hỏi đó vào. Đương nhiên cuối cùng tổ sản xuất và Lư Tiểu Nguyệt chẳng ai thắng ai, nhưng cũng chứng minh rằng Thôi Cách Cách thực ra luôn có dự định đổi công ty.

Con gà đẻ trứng vàng trong tay Lư Tiểu Nguyệt sắp biến thành của người khác, có khi nào vì thế mà cô ta giết người không? Nếu cô ta không ăn được thì đạp đổ, bất kì ai cũng đừng hòng có được.

Vương Quỳ tiếp tục lần theo manh mối đó để điều tra, cuối cùng tìm ra một đoạn video quay vào ngày Hai mươi tháng Tư năm 2012, do bảo vệ trong biệt thự của Thôi Cách Cách cung cấp. Theo như bảo vệ nói, có mấy hôm Thôi Cách Cách luôn nói có một cô gái áo đỏ xuất hiện trong biệt thự, nên đội bảo vệ đã tăng cường thắt chặt an ninh, cuối cùng đã bắt được cô gái đó, chứng minh cô ta quả thực đã xâm nhập gia cư bất hợp pháp, song cuối cùng Thôi Cách Cách không những không khởi tố mà còn thả cô gái ấy đi, nên đoạn video vẫn luôn được đội trưởng đội bảo vệ lưu trong di động.

Khi bị bắt giữ, cô gái áo đỏ đã chủ động yêu cầu gặp Thôi Cách Cách. Lúc hai người gặp mặt, đội trưởng đội bảo vệ cũng có mặt, anh ta nói lúc đó cô gái áo đỏ có nhắc tới tên một người và một đoạn clip. Khi nghe thấy cái tên kia, Thôi Cách Cách khá thờ ơ, song vừa nghe đến đoạn clip thì sắc mặt cô đột nhiên thay đổi hẳn.

Đoạn clip? Cô gái áo đỏ?Vương Quỳ mở video ra xem, tuy được quay lại bằng di động, hình ảnh không mấy sắc nét nhưng vẫn có thể nghe rõ mồn một đoạn đối thoại giữa hai người. Quả nhiên, giống như đội trưởng đội bảo vệ nói, lúc đó cô gái áo đỏ quả thực có nhắc đến tên một người, chính cái tên ấy đã xâu chuỗi mọi sự việc lại với nhau.

Lúc đó cô gái áo đỏ quay lưng về phía máy quay, nói: “Cô còn yêu Lữ Tân không?”

Lữ Tân, anh chàng chết thảm trong nhà. Vụ án của anh ta đã kết thúc, Chu Hạo cho rằng hung thủ là Đinh Tiểu Tiểu, người mới gặp tai nạn xe trên cầu Cốc Phong mấy hôm trước. Hiện giờ giới truyền thông cả nước cũng đều cho rằng Đinh Tiểu Tiểu chính là hung thủ, nhưng trong lòng Vương Quỳ vẫn còn rất nhiều thắc mắc, chẳng hạn như hai cô gái thần bí xuất hiện trước và sau khi Lữ Tân xảy ra chuyện là ai, hay như cảnh sát đã điều tra xuất thân của Đinh Tiểu Tiểu, hắn không phải sát thủ chuyên nghiệp, hoàn cảnh gia đình rất đơn thuần, tại sao đột nhiên lại dính vào vụ án này trong vai trò một sát thủ chuyên nghiệp? Điều đáng nghi nhất là, tuy trong giới giang hồ, Hoàng Quý Phi khét tiếng với những việc làm phạm pháp nhưng thực ra hắn luôn tuân thủ quy tắc nghề nghiệp, một kẻ như thế cớ sao lại tiết lộ tên của sát thủ cho Chu Hạo biết một cách dễ dàng đến thế? Rốt cuộc Chu Hạo đang nắm trong tay nhược điểm gì của Hoàng Quý Phi mà lại khiến gã khiếp đảm đến vậy?

Có quá nhiều vấn đề,quá hỗn loạn và phức tạp. Tuy nhiên khẩu cung của đội trưởng đội bảo vệ và sự xuất hiện của đoạn video kia đã giúp Vương Quỳ có được những suy luận tương đối rõ ràng: Căn cứ vào thời gian, đoạn video giữa cô gái áo đỏ và Thôi Cách Cách diễn ra trước khi mọi việc xảy ra, hơn nữa đội trưởng đội bảo vệ cũng nói, sau đó Thôi Cách Cách có dặn dò anh ta đi điều tra cô gái áo đỏ kia, biết được cô gái đó họ Trần, tên đầy đủ là Trần Ngôn, chính là nữ chính trong clip “Nàng tiên cá Cốc Hải”. Hơn nữa, trước đó cảnh sát cũng đã điều tra được, giữa Trần Ngôn và Lữ Tân thực chất không phải tình nhân, Trần Ngôn là bạn gái của Đinh Tiểu Tiểu, điều này đã tạo nên mối quan hệ tay ba rất phức tạp. Vậy mà giờ đây, trong video Trần Ngôn lại chất vấn Thôi Cách Cách có còn yêu Lữ Tân không, thái độ của Thôi Cách Cách cũng rất rõ ràng. Điều này cũng đủ chứng minh Lữ Tân tuy là một người bình thường nhưng thực sự từng có quan hệ mập mờ với Thôi Cách Cách, đồng thời chứng minh câu nói của đồng nghiệp Lữ Tân là thật.

Đinh Tiểu Tiểu yêu Trần Ngôn, Trần Ngôn yêu Lữ Tân, còn Lữ Tân thì yêu Thôi Cách Cách!

Đây chính là sơ đồ mối quan hệ giữa bọn họ. Nhìn từ góc độ này, Đinh Tiểu Tiểu rất có khả năng là hung thủ sát hại Lữ Tân, vì Lữ Tân đã cướp mất bạn gái của hắn, một điều mà không gã đàn ông nào có thể chịu đựng được. Đinh Tiểu Tiểu là một trong hai kẻ tình nghi, cảnh sát đã căn cứ theo mảnh vụn đầu đạn phát hiện tại hiện trường, phân tích xuất xứ của khẩu súng, đồng thời đã tìm ra khẩu súng ấy ở một nhà xưởng cách đó không xa, và trên đó có dấu vân tay của Đinh Tiểu Tiểu. Cái này cũng chứng minh rằng Đinh Tiểu Tiểu là hung thủ cầm súng, nhưng trên thực tế kẻ giết chết Lữ Tân lại là một người khác...

Vậy người đó là ai?Vương Quỳ nghi ngờ Lư Tiểu Nguyệt, người quản lý của Thôi Cách Cách. Lần trước cô cũng từng nói với Chu Hạo những nghi vấn này, song do không có chứng cứ xác thực nên ông không chấp nhận. Tuy nhiên giờ đã có đoạn video này, nó chính là chứng cứ tốt nhất... Vương Quỳ thậm chí có thể chắc chắn, đoạn clip được nhắc đến trong video chính là đoạn clip được nhắc tới trong bài viết mà cô đọc trên mạng, cũng có nghĩa nó là đoạn clip có ảnh hưởng cực xấu đến Thôi Cách Cách. Lư Tiểu Nguyệt sở dĩ xuất hiện hai lần trong camera giám sát của Hoa viên Tịnh Ngữ, mục đích cũng là vì đoạn clip ấy, nhưng cô ta không ngờ lại bị người khác nẫng tay trên, và đối phương còn ngang nhiên đăng nó lên internet để rao bán.

Mười lăm giờ hai mươi mốt phút chiều.

Vương Quỳ báo cáo những phát hiện trong mấy ngày qua cho Chu Hạo, đồng thời chiếu cho các thành viên khác trong tổ cùng xem đoạn video kia. Xem xong, Chu Hạo nhíu chặt lông mày, đây là lần đầu tiên Vương Quỳ thấy ông lộ ra biểu cảm như thế. Vài phút sau, Chu Hạo tắt video, đứng dậy nhìn một lượt các thành viên trong tổ, lên tiếng hỏi: “Các cậu nghĩ thế nào?”

Khương Bằng xung phong phát biểu: “Dựa vào những đoạn clip và các chứng cứ thu thập được trong mấy ngày qua, cộng thêm suy luận ban nãy của Vương Quỳ, em cũng nghĩ rằng Lư Tiểu Nguyệt là nghi phạm lớn nhất, không chừng cô ta đã vì Thôi Cách Cách mà ra tay sát hại Lữ Tân, thế mà Thôi Cách Cách lại muốn rời bỏ cô ta, chuyển sang đầu quân cho công ty khác, thế là cô ta phóng lao đành phải theo lao, giết luôn Thôi Cách Cách...”

“Tuy nói vậy nhưng vẫn chưa có bằng chứng chắc chắn.” Chu Hạo châm một điếu thuốc, rít vài hơi rồi nói. “Vấn đề hiện tại là Lư Tiểu Nguyệt không trực tiếp giết chết Thôi Cách Cách mà là lợi dụng độc tính của Benladon để tiến hành mưu sát, nên chúng ta cần phải chứng minh được chậu hoa đó là do Lư Tiểu Nguyệt tặng cho Thôi Cách Cách, như vậy mới có thể phá án được.”

“Nhưng phải chứng minh bằng cách nào chứ?” Vương Quỳ thở dài.

“Điều tra tài khoản ngân hàng lẫn các thông tin chi tiêu trên thẻ tín dụng của Lư Tiểu Nguyệt, đồng thời đến các công ty chuyển phát nhanh tìm hiểu lịch sử nhận và gửi hàng của cô ta...” Chu Hạo thoáng dừng lại, dường như sực nhớ ra điều gì đó, liền nói tiếp: “Thực ra cây Benladon trong thành phố chúng ta cũng có người trồng, tôi nghe Trần Thần nói ở ngoại ô có một gia đình trồng loại cây này. Vương Quỳ, lát nữa cô cùng Khương Bằng ra ngoại ô hỏi thử, không chừng có thể tìm ra manh mối nào đó.”

Kết thúc cuộc họp,Vương Quỳ và Khương Bằng theo lời dặn của Chu Hạo, lái xe ra ngoại ô. Trên đường đi, Vương Quỳ hỏi: “Có phải anh đã nói gì đó về em với sếp Chu không? Hôm nay hình như ông ấy... không “đì” em.”

“Anh có nói gì đâu.” Khương Bằng toét miệng cười. “Cái chính là em phân tích có lý, sếp Chu cũng không phải người ngang ngược vô lý. Thật đó, hôm nay em phân tích rõ ràng rành mạch, cứ như được thần thám nhập vào người vậy.”

“Thật không? Lúcđó em còn sợ mình phân tích không thấu đáo, lại bị sếp Chu bắt lỗi nữa thì mệt.” Vương Quỳ phẩy phẩy tay. “Thực ra quan điểm của sếp Chu hơi bị đồng hóa rồi, em vẫn nghĩ rằng nên tra án rõ ràng đâu ra đấy thì mới có thể ăn nói với người đã khuất.”

“Thực ra hai người đều không sai, em vì nạn nhân, còn sếp Chu thì là vì công chúng. Sếp cũng chỉ muốn cảnh sát có được ấn tượng tốt trong lòng nhân dân, mục tiêu tuy tốt nhưng có lẽ do quá nóng lòng nên phương pháp hơi cực đoan một chút.” Khương Bằng vừa lái xe vừa đáp. “Nhưng sếp Chu cũng không hề hàm oan người tốt, lấy Đinh Tiểu Tiểu làm thí dụ, hắn quả thực cũng phạm tội rồi, ngoài ra hôm trước còn phóng hỏa thiêu trụi một thẩm mỹ viện, là một phần tử cực đoan nguy hiểm.”

“Cái thẩm mỹ viện đó bị đốt là đáng.” Vương Quỳ bất bình nói. “Anh không biết cái loại thẩm mỹ viện chui ấy đã làm hại biết bao nhiêu cô gái ngây thơ đâu. Em có một người bạn, do ham rẻ nên đến thẩm mỹ viện ấy cắt mắt hai mí, kết quả mắt hai mí đâu chẳng thấy, ngược lại thành mắt to mắt nhỏ.”

“Bọn họ đã làm hại nhiều người, điều này không sai.” Khương Bằng nhìn sang Vương Quỳ. “Nhưng dù bọn họ có trơ tráo, vô liêm sỉ đến đâu thì kẻ chấp pháp cũng không nên là Đinh Tiểu Tiểu. Nếu ai ai cũng như thế thì xã hội này loạn mất.”

Hai người thủng thẳng trò chuyện với nhau, hai tiếng sau xe đã ra tới ngoại ô. Giữa chừng Khương Bằng xuống xe hỏi dân địa phương, cuối cùng cũng tìm ra nhà trồng cây Benladon đó. Gia đình ấy chỉ trồng ít cây, chủ yếu cung cấp cho mấy xưởng thuốc trong thành phố chứ không bán lẻ. Sau khi tìm hiểu, Khương Bằng và Vương Quỳ đều có phần thất vọng, định bụng quay về. Chợt từ trong nhà có một cậu bé đi ra, nói với Vương Quỳ: “Mấy hôm trước có một chị đến đây mua một cây, nhìn ngoại hình có lẽ không đến ba mươi tuổi, khi đó cha mẹ em không có nhà, em đã bán cho chị ấy.”

Cậu nhóc này chừng mười bảy, mười tám tuổi nghe cậu nói xong, trong lòng Vương Quỳ lại lóe lên một tia hy vọng, cô vội hỏi lại kĩ càng rồi đưa ảnh của Lư Tiểu Nguyệt lưu trong di động cho cậu ta xem để nhận dạng. Cậu ta cầm di động xem hồi lâu, cuối cùng gật đầu, nói: “Đúng, là chị này...”

Cha mẹ cậu ta thấy thế liền kéo cậu ta lại, nghiêm khắc nói: “Thằng bé này, không được nói dối.”

“Con không nói dối.”Cậu nói, vẻ hơi ấm ức. “Chị đó hình như giàu lắm, đưa cho con những một ngàn tệ, bảo con giúp đỡ, con bèn đào một cây cho chị ta.”

“Thế tiền đâu?” Cha cậu hỏi.

Cậu bé chỉ vào đôi giày thể thao đang đi, nói: “Con tiêu mất rồi.”

Khương Bằng thu âm lời khai của cậu ta để làm bằng chứng khởi tố Lư Tiểu Nguyệt. Sau khi rời khỏi ngoại ô, cả hai lại tốn gần một tiếng đồng hồ để quay về Sở Cảnh sát. Lúc này trời đã nhá nhem tối, Vương Quỳ đưa chứng cứ tìm được cho Chu Hạo. Chu Hạo nhận lấy, nghe băng thu âm lời khai của cậu bé rồi ngẩng đầu lên, có vẻ phấn khích, nói: “Làm tốt lắm, giờ chúng ta đi bắt người thôi.”

Từ khi Thôi Cách Cách xảy ra chuyện, cảnh sát đã cắt cử người giám sát Lư Tiểu Nguyệt rất chặt chẽ. Theo như lời của người theo dõi, tối hôm đó sau khi về nhà, cô không hề bước chân ra khỏi cửa. Chu Hạo xin được lệnh bắt người, nhanh chóng dẫn cả đội đến nhà của Lư Tiểu Nguyệt. Lúc này đã gần chín giờ tối, cảnh sát tầng tầng lớp lớp bao vây khu chung cư mà Lư Tiểu Nguyệt ở, sau đó Chu Hạo dẫn theo Khương Bằng, Vương Quỳ cùng vài cảnh sát khác lên lầu.

Lên đến nơi, Khương Bằng gõ cửa, không thấy ai trả lời, anh ta bèn gọi thợ khóa đến, mười phút sau mới mở được khóa chống trộm. Chu Hạo dẫn đầu nhóm người xông vào nhà, theo sau là Vương Quỳ và Khương Bằng. Trong nhà cực kỳ bừa bộn, còn Lư Tiểu Nguyệt thì đứng trên sofa, dáng vẻ như kẻ say rượu, thấy cảnh sát xông vào cũng chẳng mảy may kinh ngạc, ngược lại còn đưa tay chỉ vào Chu Hạo đang dẫn đầu đoàn người, nói: “Haiz, các người là ảo giác, các người không hề tồn tại, chú cảnh sát, sao các chú cũng xông vào không gian này thế?”

Thấy tình trạng của Lư Tiểu Nguyệt, Khương Bằng liền ghé sát tai Vương Quỳ, nói: “Lẽ nào cô ta điên rồi?”

“Các người mới điên.” Lư Tiểu Nguyệt chỉ vào Khương Bằng rồi chỉ sang Chu Hạo, sau đó lại chỉ về phía tường, nói: “Ngươi là giả, ngươi cũng là giả, các người đều là giả hết.”

“Đưa cô ta về sở trước.” Chu Hạo hạ lệnh rồi xoay lưng đi ra khỏi phòng.

Vài cảnh sát nhận lệnh,đồng loạt xông lên chế ngự Lư Tiểu Nguyệt, áp giải cô ra cửa. Khi đi ngang qua chỗ Vương Quỳ, Lư Tiểu Nguyệt bỗng hất tay họ ra, túm chặt lấy cô, sau đó cười hì hì, nói: “Cái này, cô giúp tôi bảo quản nhé, nhờ cô trao nó cho “Hy Vọng”.”

“Hy Vọng là ai?” Vương Quỳ tò mò hỏi.

Lư Tiểu Nguyệt chỉ về phía Chu Hạo đang đứng ngoài cửa, đáp: “Ông ấy chính là Hy Vọng, hi hi, chính là ông...”

Cảnh sát dẫn Lư Tiểu Nguyệt đi. Lúc xuống lầu, Khương Bằng tới gần Vương Quỳ, hỏi: “Cô ta đưa cho em cái gì thế?”

“Một chiếc cúc áo.” Cô xòe tay ra cho anh ta xem, sau đó đút nó vào túi.