Mưu Sát

Chương 24: Cách cách điên loạn




Cách Cách có chiếc áo mới, chiếc áo mới xinh đẹp...

Cách Cách có chiếc áo mới, chiếc áo mới xinh đẹp...

Cách Cách có chiếc áo mới, chiếc áo mới xinh đẹp...

Trong căn phòng sáng trưng, Thôi Cách Cách đứng đờ đẫn bên giường như một con rối, cơ thể khẽ lắc lư, ánh mắt ngây dại, vẻ mặt vô cảm, khiến người ta liên tưởng đến một chiếc đĩa CD bị xước giật đang không ngừng lặp lại điệp khúc quen thuộc.

Đây là một câu trong ca khúc Chiếc áo mới của Cách Cách, giai điệu vốn vui nhộn nhưng giờ nghe cô hát lại có một cảm giác quái dị đến khó tả, nửa giống hát tuồng nửa lại giống như đang đọc thần chú. Lư Tiểu Nguyệt đút di động vào túi, dè đặt bước tới bên cạnh cô, hạ thấp giọng, hỏi: “Chiếc áo mới của chị đang cất ở đâu?”

Thôi Cách Cách phớt lờ câu hỏi, tiếp tục hát. Sau khi lặp lại hai lần thì cô bỗng khựng lại, một âm thanh khác vang lên. Một bài hát rộn ràng phát ra từ túi quần jean của cô, chắc là chuông di động. Lư Tiểu Nguyệt từng nghe nói, không được đánh thức người đang mộng du, nếu không sẽ nguy hiểm cho họ.

Thế là Lư Tiểu Nguyệt định thò tay lấy di động của Thôi Cách Cách ra, nào ngờ cô đã tự mình cử động. Một cách cứng nhắc, Thôi Cách Cách đưa tay lên, gập xuống, đút vào túi, lấy di động, nhấn nút nghe, đặt bên tai... Đó chỉ là một chuỗi động tác lấy điện thoại rất đỗi bình thường nhưng bây giờ cô đang mộng du, nên những động tác ấy trở nên vô cùng bất bình thường, cứng nhắc, chậm chạp, thậm chí giữa mỗi động tác còn khựng lại gần một giây.

“A lô...”Thôi Cách Cách kéo dài giọng, nói.

Lư Tiểu Nguyệt tò mò muốn biết người gọi là ai, bèn ghé sát tai vào điện thoại. Đối phương là đàn ông, giọng nói quen quen: “Lấy được rồi, di động hiện đang ở trong tay tôi, cô muốn xử lý thế nào?”

“Anh đã lấy bằng cách nào?” Thôi Cách Cách có vẻ tức giận, giọng nói vẫn kéo dài.

Người đàn ông ở đầu dây bên kia đáp: “Đại tiểu thư, dù sao cũng phải để tôi tìm thời gian thích hợp chứ. Lần trước tôi lẻn vào giằng co với hắn, sắp lấy được thì không ngờ lại để sổng mất, hơn nữa còn suýt bị hắn phát hiện. Không ngờ thằng nhóc này cũng cáo già ra phết, giấu di động ở sau tủ áo, báo hại tôi tìm mãi mới ra.”

Đối phương càu nhàu một tràng, Lư Tiểu Nguyệt sực hiểu ra, người trong điện thoại là Hoàng Quý Phi?

“Anh đưa di động cho bảo vệ đi.” Thôi Cách Cách nói.

“Bây giờ?”Hoàng Quý Phi do dự. “Cũng hơi muộn rồi, dù sao ở trong tay tôi cũng đảm bảo an toàn. Trưa mai tôi ghé qua đưa cho cô, sẵn tiện bàn chút chuyện với Tổng giám đốc nhà cô.”

“Không được, ngay bây giờ.” Thôi Cách Cách kiên quyết nói.

“Ok, ok.”Hoàng Quý Phi trả lời.

Cúp máy, Thôi Cách Cách lặp lại chuỗi động tác ban nãy, chỉ khác là thứ tự ngược lại. Cô đút di động vào túi, sau đó quay sang, mặt đối mặt với Lư Tiểu Nguyệt, mắt mở trừng trừng, song dường như không nhìn thấy Lư Tiểu Nguyệt, cô sải bước đi thẳng ra ngoài. Lư Tiểu Nguyệt lách người tránh, Thôi Cách Cách lướt qua cô, đi ra khỏi phòng ngủ.

Trời ạ, là mộng du thật,không ngờ Thôi Cách Cách lại mắc chứng mộng du, nhỡ ra đường bị người ta chụp ảnh thì gay to. Lo lắng, Lư Tiểu Nguyệt vội đi theo Thôi Cách Cách ra phòng khách. Thôi Cách Cách đứng ngơ ngẩn giữa phòng vài giây rồi lại nhấc chân bước về phía cửa. Thấy thế, Lư Tiểu Nguyệt hối hả chạy tới tủ tìm chiếc mũ rộng vành, lại lấy thêm một cặp kính mát rồi đuổi theo, cẩn thận đeo vào cho Thôi Cách Cách. Trong lúc đó, Thôi Cách Cách không có động tác gì khác ngoài bước chân trái, dừng lại, bước chân phải, dừng lại, rồi lại bước chân trái, dừng lại, bước chân phải, dừng lại...

Đường phố đêm khuya vắng vẻ, nếu là ban ngày, với kiểu đi này, dù Thôi Cách Cách không phải minh tinh, chắc chắn cũng thu hút một đám đông vây quanh.

Lư Tiểu Nguyệt bám theo Thôi Cách Cách suốt quãng đường. Cứ thế đi khoảng hai tiếng, Thôi Cách Cách về đến biệt thự, bước vào nhà trước ánh mắt kinh ngạc của bảo vệ gác cổng, tựa hồ cô đã quên mất cú điện thoại ban nãy. Thấy cô đã vào trong biệt thự, Lư Tiểu Nguyệt mới bước đến hỏi bảo vệ: “Ban nãy có ai đến đưa di động không?”

“Có, một người đàn ông.” Bảo vệ mở ngăn kéo, lấy di động đưa cho cô.

“Anh làm bảo vệ kiểu gì vậy hả? Đêm hôm khuya khoắt, Thôi Cách Cách một mình đi ra đường anh cũng chẳng thèm quan tâm là sao?” Lư Tiểu Nguyệt trách anh ta. “Xem ra anh cũng chán việc rồi, nếu tắc trách như thế, ngày mai tôi đành mời người khác vậy.”

“Không phải, khi cô ấy ra ngoài, tôi có hỏi, cô ấy bảo đi tìm cô mà.” Bảo vệ giải thích một cách ấm ức.

Lư Tiểu Nguyệt chau mày, nhìn gương mặt ấm ức của bảo vệ, cũng không tiện mắng thêm, bèn thở dài, nói: “Dù sao Thôi Cách Cách cũng không xảy ra chuyện gì, lần này tôi cho qua.” Nói rồi, cô đi về phía ngôi biệt thự. Lư Tiểu Nguyệt dừng lại trước cửa, ngẫm nghĩ nên về nhà hay là ngủ lại đây, cuối cùng quyết định đêm nay ngủ tạm ở đây, khi trời sáng sẽ quay về nhà lấy hành lý. Cô thật sự lo sợ Thôi Cách Cách sẽ xảy ra chuyện.

Đi vào biệt thự, Lư Tiểu Nguyệt lên lầu, mở cửa phòng ngủ của Thôi Cách Cách. Trông thấy Thôi Cách Cách đang nằm ngủ ngon lành trên giường, phát ra tiếng ngáy khe khẽ, Lư Tiểu Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa phòng lại, xuống phòng khách, ngồi trên sofa, lấy chiếc di dộng ban nãy nhận từ tay bảo vệ ra, mở máy, vào mục video lục tìm. Nhưng tìm cả buổi vẫn không có phát hiện gì cả, trong di động hoàn toàn không có đoạn clip mà Thôi Cách Cách nhắc đến. Chuyện này rốt cuộc là sao?

Lư Tiểu Nguyệt xâu chuỗi mọi sự việc với nhau, sửng sốt rút ra một kết luận. Thôi Cách Cách đã tự tưởng tượng ra một chiếc áo mới không hề tồn tại thì chắc chắn cũng có thể tưởng tượng ra một đoạn clip, nhưng khi đó cô không biết Thôi Cách Cách bệnh cũ tái phát nên răm rắp tin theo, đi trộm chiếc điện thoại, còn vì thế mà giết người.

Sau khi rút ra kết luận trên, Lư Tiểu Nguyệt có phần hối hận, tại sao lúc đó không điều tra rõ ràng rồi mới hành động chứ? Giờ thì mệt rồi, từ khi Lữ Tân chết, ngày nào cô cũng mơ thấy ác mộng, sợ này sợ nọ, đến cả những chuyện đơn giản cũng làm sai. Hơn nữa cô bắt đầu trở nên đa nghi, nhìn ai cũng thấy đáng ngờ, cảm giác mọi người xung quanh đều là cảnh sát chìm, chỉ cần bản thân để lộ một chút sơ hở, bọn họ sẽ lập tức ập đến bắt trói cô.

Dạo trước, Lư Tiểu Nguyệt có đọc một bộ tiểu thuyết tên là Địa ngục biến, trên bìa sách có đề một câu như thế này: Khi bạn giết người, mọi thứ đều trở nên thay đổi.

Giờ đây, cô đã cảm nhận được hàm ý của câu nói đó một cách sâu sắc.

Đêm khuya dài vô tận,Lư Tiểu Nguyệt tắt di động, nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được. Lại một đêm thức trắng, tâm sự biết kể cùng ai, với chiếc đèn hoa treo trên trần nhà ư? Hay chiếc tủ lạnh kêu ù ù trong góc tường? Không, chúng đều là những vật vô tri vô giác. Nhưng khi bạn đã giết người, liệu còn ai chịu lắng nghe bạn nữa?

Tâm tư trôi về phương trời xa xăm nào đó, tại thành phố phồn hoa đó, Lư Tiểu Nguyệt mãi mãi chỉ sắm vai chú hề. Từ tiểu học cho đến đại học, cô luôn phải gánh chịu sự nhạo báng của người lớn lẫn sự sỉ nhục của bạn bè. Nguyên nhân, đơn giản chỉ vì cô là một đứa mồ côi.

Một người bí ẩn đã trợ cấp cho Lư Tiểu Nguyệt học hết đại học. Cô chưa bao giờ gặp mặt người đó, chỉ thỉnh thoảng trao đổi thư từ, cô gọi người đó là Hy Vọng. Thậm chí có những lúc, cô từng có ý nghĩ sau này lớn lên, tốt nghiệp rồi, sẽ kết hôn với Hy Vọng, tuy cô không hề biết Hy Vọng rốt cuộc là nam hay nữ.

Cuối cùng cũng đến ngày tốt nghiệp, Lư Tiểu Nguyệt sốt ruột muốn chạy đến bên Hy Vọng, nhưng cô đã bị từ chối. Hy Vọng nói: “Ta chu cấp cho cháu không phải vì muốn thu được lợi ích gì nơi cháu, ta chỉ hy vọng cháu hạnh phúc. Giờ cháu đã rời khỏi ghế nhà trường, chắc cũng đã tìm được mục tiêu của cuộc đời mình, ta cũng không thể làm gì cho cháu nữa, chỉ hy vọng cháu càng ngày càng tiến xa.”

Đó là bức thư cuối cùng Hy Vọng gửi cho cô, sau đó Lư Tiểu Nguyệt tiếp tục gửi thư đến địa chỉ cũ của Hy Vọng nhưng lần nào cũng bị trả về một cách lạnh lùng. Sau đó, Lư Tiểu Nguyệt đã kiếm ra tiền, tuy không giàu có nhưng cũng đủ ăn đủ mặc, để báo đáp Hy Vọng, mỗi lần quyên góp từ thiện, cô đều gửi dưới danh nghĩa Hy Vọng.

Cô mong muốn sẽ có nhiều người có được hy vọng, nhưng giờ đây, hy vọng của cô ở đâu kia chứ?

Tám năm trước, Lư Tiểu Nguyệt cũng hoang mang như bây giờ. Hôm đó, cô uống say bí tỉ, đứng ở ban công nhà trọ, ngửa mặt hỏi ông trời: “Hy vọng của tôi rốt cuộc đang ở đâu?”

Dường như ông trời đã nghe thấy tiếng gào thét của cô. Không lâu sau, ông chủ của Hoa Long Diễn Dịch gọi cô vào văn phòng, bảo cô đi phỏng vấn một người mới, xem thử hình ảnh, tiếng hát, tính cách của cô ta liệu có thể lăng xê không, có thích hợp phát triển trong nghiệp ca sĩ không.

Thông thường, việc phỏng vấn người mới chẳng bao giờ đến lượt Lư Tiểu Nguyệt, nhất là phỏng vấn những người mới có tiềm năng phát triển, cho nên hôm đó, cô cũng chẳng ấp ủ bất cứ hy vọng gì. Song cô gái xuất hiện ở buổi phỏng vấn khiến mắt cô lập tức sáng bừng lên. Cô gái đó trạc tuổi cô, khi cười trông vô cùng xinh đẹp với hai lúm đồng tiền, khi mở miệng nói cũng cực kỳ đáng yêu.

Tuy so với đa số các ngôi sao ca nhạc khác, cô gái đó không nổi bật lắm nhưng Lư Tiểu Nguyệt vẫn còn nhớ như in, trong cuộc phỏng vấn đó, cô gái từng nói một câu: “Điều tôi cần là một cơ hội, chỉ cần cô cho tôi cơ hội, tôi chắc chắn sẽ nổi tiếng.”

Lư Tiểu Nguyệt đã cho cô ấy một cơ hội, đồng thời cũng cho bản thân một cơ hội.

Đó là cảnh tượng cô và Thôi Cách Cách lần đầu gặp nhau. Sau lần gặp mặt ấy, cô bỗng có cảm giác hình như mình đã tìm lại được hy vọng rồi. Kể từ ngày đó, hai người đã cùng nỗ lực, nâng đỡ nhau vượt qua vô số thành công lẫn thất bại, ấy vậy mà tám năm sau, chính niềm hy vọng ấy lại đẩy cô xuống vực thẳm...

Giờ đây, Thôi Cách Cách có còn là hy vọng của cô không? Lư Tiểu Nguyệt không biết, cô mang theo câu hỏi ấy, dần dần chìm vào cõi mộng. Trong mơ, cô lại trở về giảng đường đại học, ngây ngô đứng dưới bục giảng, trên bục là các bạn học đang cười cợt, mỉa mai cô: “Coi kìa, một đứa mồ côi không những có tiền học đại học mà còn có quần áo đẹp để mặc, mày còn dám bảo mình không phải gái điếm được người khác nuôi ư?”

Những lời đồn đại luôn lan truyền với tốc độ đáng sợ, Lư Tiểu Nguyệt không nhớ ai là người đầu tiên nói ra câu ấy, chỉ biết sau đó tất cả bạn bè, thầy cô giáo, thậm chí những người hoàn toàn xa lạ cũng biết chuyện ấy. Trong mắt họ, mọi lời giải thích của cô đều trở thành ngụy biện, mọi oan ức đều chỉ là đóng kịch.

Lúc ấy, ngoại trừ Hy Vọng đang âm thầm giúp đỡ cô, cô đã không còn bất kì hy vọng nào nữa.