Ngày hôm sau, Tiểu
Mạch nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh ở trên công ty, địa chỉ
người gửi ghi là “Khu Ma nữ“. Cách lúc đặt hàng không đến mười sáu tiếng đồng hồ, đúng là giao hàng nhanh như bay vậy.
Bưu kiện nhận được lần này khá mỏng, cũng giống như những bưu kiện chuyển đến công ty hằng ngày, ở bên ngoài có vẻ hơi cứng, ít nhất cũng không phải là những văn
kiện làm bằng giấy.
Cái mà cô đặt mua ở “Khu Ma nữ” là “ký ức”, nói một cách chính xác là ký ức của năm 1995.
Những ký ức đã mất về thời thiếu nữ, liệu rằng có chứa ở trong cái gói bưu kiện chuyển phát nhanh mỏng manh này chăng?
Trở về đến nhà, Tiểu Mạch vội vàng mở gói bưu kiện ra xem, là một bộ đĩa,
ngoài vỏ có in hình hai khuôn mặt quen thuộc. Cô nhận ra hai diễn viên
đó - người nam tên là Takeda Tetsuya, người nữ tên là Atsuko Asano -“101 lần cầu hôn“.
Là một người mê phim Nhật Bản như Tiểu Mạch,
tất nhiên là biết bộ phim dài tập kinh điển này, biên kịch là ông Shinji Nojima cực kỳ nổi tiếng, đã từng được chuyển thể rất nhiều kịch bản.
Tiểu Mạch rất thích những vai diễn xuất thần của Takeda Tetsuya, đặc
biệt là vai diễn ông cảnh sát già trong “Chuyền đi trắng đêm”, khiến cô
nhớ đến người bố đã mất.
Tiểu Mạch ngâm một gói mì ăn liền, lấy
chiếc đĩa đầu tiên cho vào đầu DVD. Trên màn hình xuất hiện Atsuko
Asano, một phong cách rất ấm nồng của những năm chín mươi, cùng lúc đó
ca khúc chủ đề cũng vang lên - ca khúc “Say Yes” của Chage & Aska.
Không còn nghi ngờ gì nữa, cô đã từng xem bộ phim này, từng cảnh phim, từng
đoạn nhạc, từng câu lời thoại, từng tình tiết gây cười, từng lần dừng
hình vì cảm động, cô đều nhớ ở trong đầu, chỉ là bị lãng quên đã quá
nhiều năm. Trông thấy cảnh phim
mà nhân vật nữ chính và nhân vật nam chính lần đầu hôn nhau, những hạt
giống được chôn giấu sâu thẳm bên trong trái tim cô đột nhiên như nảy
mầm bén rễ, xuyên thủng cả mặt đất cằn khô. Ngay cả đến lời thoại tiếp
theo của nhân vật nam chính, cô cũng có thể nói trước một cách chính
xác:
”Anh xin thề! Năm mươi năm sau, anh vẫn sẽ yêu em như thế này!”
Không sai, chính là ở căn phòng này!
Trong nháy mắt, cô cảm thấy tất cả mọi thứ xung quanh mình đều biến đổi cả:
đồ dùng trong nhà, bàn ăn, tivi, bức ảnh trên tường, những nhân vật
trang trí ngoài cửa, thậm chí là cả màu nền nhà nữa!
Thứ duy nhất không thay đổi chính là hình ảnh đang phát trên tivi.
Tiểu Mạch nắm lấy chiếc áo len trên người, mắt cô mở trừng trừng nhìn thấy
nó như biến thành chiếc áo may ô, nhiệt độ cũng tăng cao lên đến hơn
chục độ, chiếc quạt trần trên đỉnh đầu, vốn đã được tháo ra từ lâu bỗng
nhiên lại tiếp tục quay...
Hồi ức, giống như một vùng đất hoang khô hạn lâu ngày, đón nhận giọt nước mát đầu tiên của mùa mưa...
Những năm tháng tươi đẹp vốn đã bị lãng quên từ lâu lại được thu lượm về.
Trở lại mùa hè năm 1995, những ngày trung tuần tháng Tám đột nhiên nóng bức bất thường - chương trình truyền hình mỗi chiều vào kỳ nghỉ hè đều
chiếu bộ phim dài tập Nhật Bản “101 lần cầu hôn“. Cô bé Điền Tiểu Mạch
ngồi trên chiếc sofa bố mẹ mua khi mới kết hôn, ngậm que kem mặn lấy từ
trong tủ lạnh của gia đình, tập trung tinh thần xem nhân vật nam chính
không ngừng bị mất mặt.
Luôn có một anh chàng nhà quê ngồi bên cạnh cô...