Mưu Sát - Tử Kim Trần

Chương 51




Phó giám đốc Sở Xây dựng thành phố Hồ Sinh Sở, người An Huy, đến huyện Bạch Tượng cũng hơn mười năm, mọi người đều gọi ông ta là "Hồ Súc Sinh", nghe nói con trai ông ta và con trai chủ tịch huyện hợp tác mở công ty, bao thầu rất nhiều công trình chính phủ trong huyện, làm ăn chẳng ra gì, trong nhà có rất nhiều tiền.

Đội phá dỡ của cải tạo khu vực cũ, nghe nói có một bộ phận là do con trai ông ta đưa tới.

Ông ta đương nhiên là càng phải chết rồi.

Hồ Sinh Sở đã hơn 50 tuổi, ông ta rất chú ý dưỡng sinh, chỉ cần không có buổi tiếp khách, trời không mưa, hằng ngày sau bữa cơm tối một giờ đồng hồ, ông ta đều chạy bộ ở khu vực bên ngoài tiểu khu. Đây là một thói quen của ông ta, dù mùa đông cũng như mùa hè.

Hôm nay cũng như vậy, chỉ có điều hôm nay ông ta luôn cảm thấy trong lòng bất an, nhưng không nói ra được lý do tại sao.

Cũng như mọi ngày, ông ta chạy bộ trên con đường rợp bóng cây ở phía bên ngoài tiểu khu, con đường này ít người qua lại, mùa hè cũng chỉ có mấy người giống như ông luyện tập thân thể. Nhưng giờ đã là tháng Chạp, người tập luyện khá thưa thớt.

Ông ta chạy bộ trên phần đường dành cho khách bộ hành, tiến vào trong bóng tối của một cây đại thụ ở bên đường, tiếp đó đột nhiên mất đi tri giác.

Hơn 11 giờ đêm, có một người ở đằng xa đốt pháo hoa, chỉ là không ai ngờ được, ở chỗ sâu trong vùng đồng ruộng hoang, đúng lúc này, lại xảy ra một vụ án mạng.

Ngày hôm sau, trên con đường rợp bóng cây đầy những xe cảnh sát, Vương Hiếu Vĩnh, Cao Đông và Quách Hồng Ân đều đứng ở bên đường. Vương Hiếu Vĩnh sắc mặt nhợt nhạt, lúc hút thuốc, ngón tay còn bất giác run rẩy.

Trôi qua một khoảng thời gian, bác sĩ pháp y Trần bước ra từ trong đồng ruộng, Vương Hiếu Vĩnh vội hỏi: "Thế nào, có phát hiện gì không?"

Bác sĩ pháp y Trần nói: "Bước đầu phán đoán khoảng thời gian tử vong là nửa đêm hôm qua, cụ thể thì vẫn phải làm giám định thực nghiệm. Nạn nhân cũng giống như hai vụ án trước, đều là bị dùng lưỡi lê ba cạnh đâm thẳng vào tim. Hiện trường phát hiện ra vết chân, dùng mắt thường quan sát ước lượng, chính là cùng một vết chân để lại ở vụ án của Trương Tương Bình."

Một chuyên gia trinh sát hình sự nói: "Xem ra hung thủ biết được chúng ta đã nắm được vết chân của hắn, hắn cũng không cần phải che giấu nữa."

Vương Hiếu Vĩnh rít mạnh một hơi thuốc: "Còn có gì khác nữa không?"

"Nạn nhân bị hung thủ khống chế trên phần đường dành cho khách bộ hành, rồi kéo vào trong đồng ruộng, tôi đoán, hung thủ vẫn dùng cách thức cũ, trước tiên kích điện làm cho ngất xỉu. Tất cả là kéo khoảng hơn năm mươi mét, vào phía sâu ở trong vùng đồng ruộng, lại là lúc nửa đêm, cho nên tôi nghĩ là rất khó có người tận mắt chứng kiến."

"Chỉ có vậy thôi sao? Không có những manh mối khác sao?" Giọng nói Vương Hiếu Vĩnh run rẩy.

Bác sĩ Trần nói: "Khoa Vật chứng chúng tôi chỉ có thể làm được những điều này, trên đoạn đường này không có máy quay camera giám sát, e rằng... e rằng còn có ít manh mối hơn hai vụ án trước."

Vương Hiếu Vĩnh mắt lấp lánh lay động, giằng co một lúc lâu, cuối cùng cũng hướng ánh mắt về phía Cao Đông và Quách Hồng Ân: "Anh Cao, anh Quách, lại có thêm một phó giám đốc của Sở Xây dựng thành phố nữa, việc này, các anh xem..."

Quách Hồng Ân không lên tiếng, Cao Đông mím môi nghĩ giây lát, nói: "Không có cách nào khác, mấy người chúng ta quay về tỉnh để tiếp nhận điều tra thôi."