Mưu Sát Lãng Mạn

Chương 2: Lần đầu tiên gặp gỡ thời mặc






Thời điểm Thẩm Thu Minh đến Tụ Tinh Giải Trí, Thôi Tiệp đã đợi thật lâu.

“Đây là tư liệu quảng cáo, cậu xem xem có vấn đề gì không nhé.”

Thẩm Thu Minh qua loa lật xem, là một nhãn hiệu rất có danh tiếng, quảng cáo trên Tivi là do Thời Mặc biểu diễn. Cậu và những người khác phụ trách quảng cáo in ấn với phong cách bất đồng. Dù sao phạm vi người tiêu thụ càng rộng, doanh nghiệp mới đạt được lợi nhuận lớn nhất.

Thấy tên Thời Mặc danh, Thẩm Thu Minh kinh ngạc nho nhỏ một chút, bất quá bọn cậu công tác bất đồng, chắc hẳn không cùng xuất hiện quá nhiều . Nghĩ như vậy thì lại có một chút thất vọng be bé , dù sao thiên vương siêu sao, Thẩm Thu Minh chỉ xem qua từ trên TV.

Khép lại cặp văn kiện, Thẩm Thu Minh biểu lộ bản thân mình không có vấn đề gì, cậu thậm chí không có chú ý thù lao là bao nhiêu.

“Thời gian chụp hình đã định rồi à ?”

Thôi Tiệp đưa ra hợp đồng đã chuẩn bị rất tốt từ trước đó cho cậu “Ngay mai đấy , địa điểm là một biệt thự chuyên dùng để chụp ảnh thuộc về công ty, để tôi ghi lại địa chỉ cho cậu , nhớ rõ , chớ tới trễ.”

“Không có vấn đề.” Thẩm Thu Minh ký xong hợp đồng, Thôi Tiệp đưa lại một ly cà phê.

Thẩm Thu Minh bưng cái chén, vừa uống vừa đồng thời nghiêng mắt nhìn khắp văn phòng, một mặt là dát kính thủy tinh , ba mặt tường, trong đó có một mặt hấp dẫn ánh nhìn của Thẩm Thu Minh nhất.

Trên tất cả vách tường treo đầy ảnh chụp lớn nhỏ, minh tinh, người đại diện, Thẩm Thu Minh biết , Thẩm Thu Minh không biết , đủ sắc đủ dạng , người nào cũng có.

“Thẩm Thu Minh chụp xong quảng cáo thì kí kết với tôi nhé.” Thanh âm Thôi Tiệp đột nhiên từ bên người vang lên , Thẩm Thu Minh bị dọa sợ nhảy dựng.

“Được .”

Thôi Tiệp nói:“Cậu không hỏi là sẽ kí cái gì sao ?”

“Ừm, vậy giờ tôi hỏi đi.” Thẩm Thu Minh đem chén cà phê đặt ở trên bàn trà , xoay người nói “Xin hỏi Thôi đại nhân nha , muốn tôi kí cái gì?”

Thôi Tiệp nở nụ cười “Chưa nghĩ ra, quảng cáo, phim, kịch truyền hình, ra album, cái gì cũng được.” Thu liễm tiếu dung, Thôi Tiệp biểu lộ nghiêm túc , nói “Tôi muốn nâng cậu lên thành ngôi sao .”

Thôi Tiệp đã nghe Thẩm Thu Minh hát, âm sắc rất tốt, ngoại hình cũng coi như thượng thừa, uyển chuyển mà mạnh mẽ , người như vậy rất dễ nổi tiếng, nhưng Thôi Tiệp không muốn tạo ra một minh tinh thần tượng là phù dung sớm nở tối tàn, hắn muốn chính là người có thể nổi tiếng vô hạn , cùng thiên vương Thời Mặc sóng vai, hoặc là vượt qua Thời Mặc . Hắn muốn chứng minh với Bành Đông Lai năng lực của mình, người đại diện vàng , hắn cũng có thể làm được.

Thẩm Thu Minh cũng muốn nổi tiếng , mục đích mặc dù bất đồng, nhưng hai người không mưu mà hợp, cớ sao mà không làm?

Lúc rời đi Tụ Tinh , Thẩm Thu Minh còn đang vì quần áo mà âu sầu , sau lại nghĩ, bản thân mình chụp chính là quảng cáo quần lót, đến lúc đó chỉ cần cởi hết quần áo rồi mặc lên đồ do bên công ty đưa cho rồi chụp hình, hà tất phiền thần.

So ra với một cô nương lần đầu lên kiệu hoa cũng có phần giống, Thẩm Thu Minh phát hiện mình quá lo lắng. Lúc về đến nhà liền ngả giường nằm ngủ, đợi đến khi Thẩm Tịnh Tương làm xong cơm tối rồi lên gọi cậu rời giường , Thẩm Thu Minh mới mơ mơ màng màng ăn cơm, đeo Ghi-ta trên lưng , hướng “Sắc Độ” đi đến.

Vẫn phải đi làm thôi , vạn nhất Thôi Tiệp chỉ nói giỡn, vì một câu đã buông tha cho công việc hiện tại của mình thì thật sự không đáng, Thẩm Thu Minh tuy muốn tìm thấy ba ba, nhưng sinh tồn phải đặt ở vị trí đệ nhất .

Thẩm Thu Minh vào học trong trường nghệ thuật mới cùng Thẩm Tịnh Tương dọn tới thành phố này , ở cũng không được vài năm , đối với địa chỉ biệt thự trên tờ giấy thì rất xa lạ, mắt thấy thời gian cũng sắp đến, Thẩm Thu Minh đành phải gọi xe .

Xe taxi đứng ở ngoại thành, Thẩm Thu Minh trả tiền xuống xe, cổng chính của biệt thự khép hờ , ngăn không được thanh âm của người nào đó bên trong.

Ai vậy nhỉ ? Cái giọng cũng thật cao, cùng mấy người bán hàng rong cũng chẳng kém nhiêu.

Thẩm Thu Minh đẩy cửa ra, đầu tiên nhìn qua liền thấy một người đứng lên trên ghế đặt ở giữa phòng khách , trên đầu người kia đội ngược một cái mũ hip-hop , mặc một cái áo T-shirt màu đen ống dài , một tay chống nạnh một tay chỉ huy người đang dọn dẹp “Trong này trong này, cậu ngu ngốc à , bên trái! Ê, cậu không phân biệt được phương hướng à ?”

Thẳng đến khi người nọ thỏa mãn, người nọ mới nhảy xuống ghế, động tác linh hoạt, hiển nhiên thường xuyên chỉ huy như vậy.

Người nọ cũng nhìn thấy Thẩm Thu Minh, lấy ra một điếu thuốc , kẹp ở trên tay “Cậu là ai ?”

Thẩm Thu Minh nhìn cái cằm đầy rầu ria của gã , nghẹn cười nói:“Thôi Tiệp kêu tôi tới đây chụp quảng cáo .”

“Thẩm Thu Minh?” Gã hung hăng hít một hơi khói “Phòng tắm ở tay trái lầu hai , tắm rửa trước, sau đó xuống tìm người trang điểm.”

Thẩm Thu Minh không biết gã là ai, cũng không nhìn thấy Thôi Tiệp, nếu người nọ đã biết tên của mình , nghe gã nói chắc cũng không sai đâu .

Bên người lục tục có người đi qua, Thẩm Thu Minh không hề nhận ra ai , nghĩ rằng người chụp xong rồi đi , nhếch miệng hướng lầu hai đi đến.

Đẩy ra cửa phòng tắm, bên trong nhiệt khí còn chưa tán đi, Thẩm Thu Minh nhìn nhìn, trống rỗng , không có một người.

Kỳ quái, những người mẫu khác đâu?

Nước nóng ướt từ đỉnh đầu trút xuống , Thẩm Thu Minh khẽ vuốt lên thân thể của mình, vuốt dần xuống rồi lại cầm lấy âm hành ( Cái xxx ) của mình, vốn đơn thuần muốn làm vệ sinh, nhưng đột nhiên lại cảm thấy cứng ngắc, nước chảy hóa thân thành bôi trơn tốt nhất , Thẩm Thu Minh nhắm mắt ngửa đầu đỡ lấy tường, trong đầu hiện ra gương mặt cường tráng cương nghị của Thời Mặc, động tác trong tay càng thêm nhanh hơn.

Thẩm Thu Minh mới thấy Thời Mặc qua TV, đó là điều không sai .

Cũng giống như nam nhân tính hướng bình thường sẽ đối với thân hình nóng bỏng của một mĩ nữ mà tơ tưởng .

Cơ ngực căng đầy, màu lúa mạch , phi thường có lực dụ hoặc. Bởi vì phần eo lực lưỡng, cơ bắp sau lưng cũng căng đầy thẳng vuốt, lộ ra cả người dẻo dai mười phần, mị lực vô hạn. Chưa từng ***y nhưng lại càng làm cho người mê muội.

Thẩm Thu Minh miệng đắng lưỡi khô, liếm lấy môi dưới, đại não đang kêu gào, thân thể đang làm càn.

Lúc dịch thể bạch trọc phá tan tầng tầng giam cầm phun ra, trong đầu Thẩm Thu Minh một mảnh trống rỗng , tất cả cảm quan đều bị sảng khoái chiếm đoạt.

Nếu có thể nhìn thấy Thời Mặc thì tốt rồi, dư âm như thủy triều dâng cao lại hạ xuống dần dần lắng lại , Thẩm Thu Minh gãi gãi lỗ tai, nhớ tới kể từ lần đầu tiên khi cậu biết mình đối với đàn ông sinh ra dục vọng tới giờ , đối tượng ý *** của cậu cũng chỉ có Thời Mặc mà thôi.

Thẩm Thu Minh lau sạch sẽ bản thân, đợi đến khi phải mặc quần áo mới nhớ tới, hoàn toàn không ai cho cậu quần lót.

Cậu nhìn quét một vòng, phát hiện bên cạnh mặt bồn có một cái tủ thấp nhỏ, bên trong chỉ có khăn tắm, Thẩm Thu Minh đành phải dùng khăn tắm bao lấy nửa người dưới của mình, đi xuống lầu hỏi thăm.

Phía dưới khăn tắm trống rỗng , lúc xuống lầu Thẩm Thu Minh thậm chí không dám bước đi nhanh, sợ khăn tắm rơi xuống, dưới lầu cả trai lẫn gái nhiều người như vậy, không mắc cỡ mới là lạ .

Nam nhân râu ria đang cùng một nam nhân khác nói chuyện, mà nam nhân kia đưa lưng về phía Thẩm Thu Minh, một tay cầm lấy khăn tắm, tay kia cầm điếu thuốc rũ xuống tại bên cạnh chân, ngẫu nhiên hít một ngụm, rồi lại buông.

Cảm giác quen thuộc tràn lên não , Thẩm Thu Minh nhất thời nghĩ không ra, xuống lầu đồng thời chăm chú mà nhìn chằm chằm vào phía sau lưng rắn chắc của nam nhân .

Gaffer(1) là người chú ý tới Thẩm Thu Minh đầu tiên , y huýt sáo một tiếng, đem ngọn đèn rọi sang phía cầu thang , chậc chậc hai tiếng, mê đắm mà chằm chằm nhìn cậu .

Cường quang làm cho Thẩm Thu Minh vô thức giơ lên một tay che khuất mắt, đi đến bên phía có ánh sáng yếu hơn , híp mắt dò đường.

“Rời ánh sáng của anh đi , cẩn thận minh chủ từ trên lầu lăn xuống.” Nam nhân râu ria nhắm ngay cái mông tên gaffer mà đá một cái , ánh sáng mãnh liệt cũng chênh vênh rời đi

Minh chủ?

Danh xưng kì quái làm cho nam nhân đang xoay lưng với cậu quay lại, muốn tìm tòi đến tột cùng.

Nhẹ nhàng thở ra , Thẩm Thu Minh vừa vặn cũng thả tay xuống, hai người tầm mắt đụng vào nhau, Thẩm Thu Minh lần nữa hít vào một luồng khí lạnh.

Trời ạ, Thời Mặc!

Thẩm Thu Minh không biết mình đi kiểu nào mà lết được tới trước mặt hai người kia đầu thuốc lá màu đỏ lửa rõ rành rành còn đang cách vài mét nay đã tới tận ngay trước mắt…

“Hút không ?” Thời Mặc nhả một ít khói ra, không đợi đối phương trả lời, đã phun khẽ một ngụm khói lên trên mặt Thẩm Thu Minh, làm cho cậu ho khan không ngừng .

Thẩm Thu Minh che miệng, nhìn hầm hầm Thời Mặc, Thời Mặc đột nhiên cười ha ha, tay khẽ chuyển, thuốc lá đã cắm ở trong miệng Thẩm Thu Minh “Muốn hút thì cho cậu đấy , Doãn Chấn cho, vừa vặn tôi không thích hút thuốc.”

“Cái gì gọi là tôi đưa cho anh , anh không thích hút á hả ?” Nam nhân râu ria, hay còn gọi là Doãn Chấn , móc ra hộp thuốc lá trong túi áo, trên không trung quơ quơ “Tôi vừa mua gấu mèo!”

“So với thuốc , gấu mèo trong vườn thú càng đáng yêu hơn ” Thời Mặc ôn hòa mà cười hỏi “Cậu thấy sao ?”

Sau khi hít vào một hơi khói , theo thực quản tiến vào trong phổi, sau đó là hương vị Thời Mặc, tại trong phổi bồi hồi, thật lâu không thể tán đi, Thẩm Thu Minh đặt xuống điếu thuốc , ôn hòa cười hồi đáp “So với gấu mèo trong vườn thú , tôi càng muốn nhìn thiên vương siêu sao giả gấu mèo .”

Thời Mặc sửng sốt một chút, sau một lát, lại chợt cười , nghe được tiếng cười cùng tiếng nói ở gần đó.

“Lá gan không nhỏ, cũng dám giỡn với tôi.” Thời Mặc thô lỗ vuốt vuốt đầu Thẩm Thu Minh, bất quá từ thanh âm của anh , tựa hồ tâm tình cũng không tồi .

Mấy người bên kia cũng đã được đám chuyên viên hóa trang xong hết , còn thiếu mỗi hai người Thời Mặc cùng Thẩm Thu Minh.

Thời Mặc véo cái mông đang ngạo nghễ ưỡn lên của Thẩm Thu Minh “Đi vào phòng thay quần lót với tôi đi , sau đó rồi đi chụp hình .”

Thẩm Thu Minh khẩn trương căng thẳng, lặng yên không lên tiếng theo sát ở sau lưng Thời Mặc, bên mông bị véo qua nóng rực như bị phỏng , trái tim cũng bất an đập lên.

Chờ mong lớn hơn sợ hãi.

Trong phòng thay quần áo, trên mỗi quần lót khác nhau đều dán tên người mẫu, Thẩm Thu Minh tìm được cái của mình, còn đang do dự muốn hay không ở trước mặt Thời Mặc cởi khăn tắm ra, giương mắt liền thấy bóng lưng Thời Mặc trần truồng, đảo tam giác thực rất hoàn mĩ, thu hút ánh nhìn người khác nhất là cặp mông.

Thật là một nam nhân muốn mạng người mà , Thẩm Thu Minh nuốt nuốt nước miếng.

Thời Mặc đổi xong quần lót liền xoay người, Thẩm Thu Minh cuống quít quay lưng đi, thẳng đến khi Thời Mặc đi ra ngoài, cậu mới bắt đầu động tác, ẩn ẩn có chút thất vọng, nơi bị Thời Mặc véo qua đã không còn đau , chính là cái cảm giác nóng rực vẫn lưu lại trên làn da , vốn tưởng rằng sau khi đi vào sẽ phát sinh chuyện gì đó , không nghĩ tới ngay cả một câu cũng không nói.

Thời Mặc à Thời Mặc…… năm ngón tay Thẩm Thu Minh bới tóc, lau mặt cùng theo ra ngoài.

1. Gaffer, người chịu trách nhiệm cho việc thiết kế và tiến hành phương án đặt đèn đã được định ra