Mưu Kế Cung Phi

Chương 4




4.

“Bản Công chúa xem ai dám động vào Ôn Nhã tỷ tỷ!” Người tới đúng là Hoài Nhu Công chúa.

Một cung nữ hơi chần chờ nói: “Thục phi nương nương, chuyện này...”

“Hóa ra là Công chúa đến rồi.” Trên mặt Thục phi đầy ý cười, vội sai người lo pha trà ban ngồi, đôi mắt đẹp khuynh thành kia cũng không có một chút kinh ngạc bối rối nào.

Trái lại, Thục phi chỉ cười xinh đẹp: “Công chúa đã phân phó, lần này tạm tha cho Thần Tần.”

Ta phải lạy lễ tạ ân, Thục phi thong dong thưởng thức trà, nhìn cũng không nhìn ta: “Mưu hại long thai là trọng tội, tuy rằng Thần Tần được Công chúa bảo vệ nhưng dù sao mười cái tát này vẫn phải có người chịu, để cung nữ của Thần Tần chịu thay nàng đi.”

Hai cung nữ nghe mệnh lệnh lập tức đánh mười cái tát lên mặt Hỉ nhi. Xong mười cái tát, mặt của Hỉ nhi đã sưng lên không còn nhìn ra gì.

Ta chỉ lẳng lặng nhìn, móng tay bấm chặt vào trong thịt, bất lực.

Người ngoài còn muốn nói thêm vài ba câu nhưng lại ngại Công chúa, chỉ đành ủ rũ cúi đầu che đi tâm tình trên mặt. Sau khi Thục phi răn dạy một ít lời, sóng gió thỉnh an buổi sáng này mới coi như kết thúc.

Vừa đi ra ngoài, Hoài Nhu đã sáp lại hỏi ta: “Ôn Nhã tỷ tỷ, không phải tỷ và Dung Tần là tỷ muội tốt à? Sao lại trở thành như vậy?”

Ta nhìn khuôn mặt sưng đỏ của Hỉ Nhi, cười khổ nói: “Sau này sợ là không dám với cao.”

Hoài Nhu “Ồ” một tiếng, trong đôi mắt như có vô hạn gợn sóng cuộn trào, nhưng chỉ trong chớp mắt đã biến mất không thấy.

“Tỷ tỷ, ta đói bụng, đã lâu không được ăn bánh Phù Dung tỷ làm từ gạo nếp rồi.” Nàng hờn dỗi khoác lấy tay ta.

Ta không khỏi bật cười, cưng chiều véo mũi nàng: “Muội đó, giống Hoàng thượng chỉ thích ăn cái này.”

“Hì hì, ai bảo ta với hoàng huynh là ruột thịt chứ?”

Hoài Nhu và Hoàng thượng đều là Cố Thái hậu sinh, lại vì lúc sinh nàng suýt nữa một thi hai mệnh cho nên tiên đế và tiên hậu có thể nói là cực kỳ sủng ái Hoài Nhu.

Trong đám Hoàng tự, chỉ có mình Hoài Nhu là được tiên hậu tự mình cho ăn lớn lên. Lúc tiên đế băng hà còn cầm tay Hoàng thượng căn dặn hắn nhất định không thể lạnh nhạt Hoài Nhu.

Thế là, Hoàng thượng lại càng cưng chiều muội muội ruột này. Ngay cả lần này nàng đưa ra ý muốn ra bên ngoài du lịch một lần, hắn cũng vui vẻ đồng ý. Ba tháng sau, nàng mới lại trở về.

Nói đến duyên phận của ta và Hoài Nhu Công chúa thì phải nói từ nguyên tiêu ba năm trước.

Khi đó cũng là tuyết trắng mênh mông như bây giờ, ta vẽ hoa đăng ở Thiên Đăng các, một tay vẽ một chú cá chép rực rỡ, tay còn lại vẽ một đóa hoa sen, mọi người đều là khâm phục tài năng của thiên kim Ôn gia.

Mãi đến khi kết thúc, mọi người vẫn lưu luyến không nỡ rời đi. Lúc này ta nhìn thấy có một công tử thanh tú, vẻ mặt lo lắng, rõ ràng trong mắt còn chứa ánh nước lưng tròng. Ta lại cẩn thận quan sát người này từ trên xuống dưới một lượt, mới biết đó là một cô nương.

Ta lập tức gọi nàng vào trong phòng, nàng thấy ta quan tâm như vậy thì càng khóc dữ hơn. Nàng nói là lén trốn nhà đi ra ngoài, vẫn chuyên tâm xem ta vẽ thế nên nàng lạc mất hạ nhân. Đây là lần đầu tiên nàng ra ngoài, lại không biết đường, giờ chỉ đành chờ ở chỗ này, cũng không có cách gì. Ta hỏi nhà nàng ở nơi nào nhưng nàng vẫn ấp a ấp úng.

Thế là, ta mang nàng về trong phủ, bảo nàng đợi ở đây trước, ta sẽ giúp nàng về nhà an toàn. Thật ra ta đã sớm phát hiện nàng không phải là người tầm thường, quần áo đẹp đẽ quý giá, cử chỉ đoan trang. Lại nghe phụ thân nói Công chúa ở trong cung mất tích, bấy giờ cẩn thận suy nghĩ, chắc chắn nàng là Công chúa.

Nhưng nàng lại không đề cập tới nửa chữ, không nói đến việc muốn về nhà, vẫn một mực ở trong phủ.

Ta nghĩ nàng đã ham chơi thì để phụ thân đánh tiếng với trong cung.

Mãi đến một tháng sau, trong cung có người tới, nàng mới bất đắc dĩ nói rõ chân tướng với ta. Lúc gần đi nàng cứ kéo tay ta, lớn tiếng nói: “Ôn Nhã tỷ tỷ, tỷ thật tốt. Sau này ta nhất định sẽ báo đáp tỷ.”

Năm ấy, ta mới chỉ mười bốn tuổi, không ngờ tới có ngày sẽ vào cung, cũng không nghĩ tới sẽ có lúc được nàng giúp ta một tay. Công chúa trước giờ thiện tâm, đơn thuần đáng yêu, ta thực sự không muốn để cho nàng tham gia vào tranh đấu chốn hậu cung.

Nhìn nàng ăn như hổ đói, ta lập tức vỗ nhẹ lưng nàng: “Muội đó, ăn chậm một chút. Chờ chút nữa ta sai người mang một túi về cho muội.”

Nàng hơi gật đầu, trong ánh mắt lộ ra một ý cười gian xảo: “Nếu ta không ăn nhanh, chờ chút nữa hoàng huynh tới, chẳng phải ta lại phải đi à? Cho nên nhanh ăn nhiều chút.”

“Nhưng mà tỷ tỷ,” nàng vừa cắn một miếng bánh vừa nói với ta: “Cơn tức hôm nay ta trút giúp tỷ.”

Trong lúc nói, ánh mắt cơ trí của nàng liếc nhìn ta, khóe miệng treo nụ cười đắc ý.