Mưu Kế Của Quý Nữ

Chương 31




Tống Ý Châu nhớ tới chuyện Cảnh Thế Đan từng nhắm vào mình và tìm mọi cách tiếp cận, mà ở thời điểm đó, chính mình cũng không tránh khỏi xao động trước một vị vương gia tài mạo song toàn như hắn. Giờ lại định an bài bố trí để hắn rơi vào bẫy của Thân Hàm Thu, trong khoảnh khắc, trong lòng nàng bỗng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Thân Hàm Thu thấy Tống Ý Châu có chút ngơ ngẩn liền không nhịn được lên tiếng, “Hay cô cho rằng trước đây Huệ vương điện hạ nhắm vào cô và giờ cũng chưa từ bỏ nên có thể không thích người khác?”

Bị dọa cho giật nảy, lúc này Tống Ý Châu mới phục hồi tinh thần. Nàng cười nói, “Thân tiểu thư nói gì vậy? Chưa nói tới chuyện hiện giờ tôi đã là Thuận vương phi, dù có không phải tôi cũng sẽ giống như trước, không có tâm tư gì với Huệ vương cả. Mà Huệ vương thì khi tôi rơi xuống nước, ngài ấy cũng không nhảy xuống cứu. Sau đó, khi tôi và Thuận vương thành thân, ngài ấy cũng có mặt chúc mừng. Điều này đủ thấy ngài ấy đã không còn ý tứ khác với tôi nữa. Khi đó nghe đồn ngài ấy để ý tới tôi rốt cuộc chẳng qua là vì tôi đối xử lạnh lùng với ngài ấy khiến ngài ấy càng nổi tính hiếu thắng muốn thuần phục tôi mà thôi, chứ chưa chắc đã thích tôi thật sự.”

Thân Hàm Thu vừa nghe xong liền nói, “Cũng đúng. Nếu thực sự thích cô thì chỉ cần xin Hoàng thượng ban hôn là xong, cần gì phải khổ tâm như thế? Xem ra chẳng qua cũng chỉ là chơi đùa, anh ấy muốn đùa bỡn với cô thôi. Hiện giờ cô đã là Thuận vương phi, anh ấy chắc chắn sẽ không định đùa giỡn nữa.”

Tống Ý Châu thấy Thân Hàm Thu ăn nói khó nghe nhưng trong lòng chỉ nghĩ, dù nàng ta có nói chuyện khó nghe hơn nữa thì mình cũng chỉ cần chịu đựng vài lần mà thôi, nàng không ở bên cạnh nàng ta nên cũng không cần thiết phải so đo làm gì.

Thân Hàm Thu thấy Tống Ý Châu không có ý phản bác liền có chút hài lòng. Nàng ta lại nói,”Được rồi, cô đi sắp xếp đi! Nhất định phải sắp xếp sao cho bọn ta chỉ ngẫu nhiên gặp nhau chứ không phải ta cố ý đi tìm anh ấy.”

Tống Ý Châu gật gật đầu. Hai người lại bàn bạc thêm vài chi tiết rồi sau đó mới rời đi.

Cảnh Thế Viêm không thấy Tống Ý Châu đâu, đang muốn đi tìm thì vừa quay đầu đã thấy Tống Ý Châu xuất hiện trước mặt. Hắn liền bước đến hỏi, “Nàng vừa đi đâu vậy?”

Tống Ý Châu sợ Cảnh Thế Viêm nảy sinh những nghi ngờ không đáng có, vả lại đã quyết tâm đối xử thành thật với nhau, nên nàng suy nghĩ một chút liền kéo Cảnh Thế Viêm tránh chỗ đông người. Đi tới bên dưới một cây đại thụ không có ai, nàng liền đem từ đầu chí cuối chuyện lúc trước mình nhờ Thân Hàm Thu giúp đỡ cầu tình và việc Thân Hàm Thu vừa nhờ mình nói hết cả ra.

Mặc dù tân hôn ngọt ngào nhưng Cảnh Thế Viêm vẫn có chút để ý tới chuyện lúc trước Tống Ý Châu bị Cảnh Thế Đan theo đuổi. Giờ nghe được Tống Ý Châu vì hắn thậm chí còn đi nhờ Thân Hàm Thu nói giúp trước mặt Khang thái hậu, trong lòng đột nhiên cảm động, hắn thấp giọng nói, “Đứa nhỏ ngốc! Nàng trực tiếp nói với bản vương là được, nhờ Thân Hàm Thu làm gì?”

Tống Ý Châu là trưởng nữ của Hầu phủ. Hơn chục năm nay, La phu nhân vẫn sống trong lo lắng và tìm mọi cách dạy dỗ nàng, tóm lại là không bao giờ thân thiết quá mức. Giờ vừa nghe Cảnh Thế Viêm nói với nàng bằng giọng điệu như vậy, lại coi nàng như đứa bé gái cần sự che chở, trong lòng cũng rất dễ chịu, nàng liền cười nói, “Chẳng phải thiếp sợ chàng không thích thiếp đó sao?”

Cảnh Thế Viêm thấy không ai chú ý tới bên này liền vươn tay ôm lấy eo Tống Ý Châu mà thì thầm bên tai, “Nàng nhớ kỹ nhé, bản vương là phu quân của nàng, có trách nhiệm loại bỏ ưu phiền tháo gỡ khó khăn cho nàng. Về sau có việc gì khó khăn nàng cứ giao cho vi phu!”

Tống Ý Châu cũng không xấu hổ. Nàng tựa vào ngực Cảnh Thế Viêm mà cười nói, “Hiện giờ thiếp đang có việc khó đây. Mặc dù thiếp đã đồng ý làm việc cho Thân Hàm Thu nhưng thực sự không muốn dây dưa gì với Huệ vương điện hạ nữa.”

Cảnh Thế Viêm nói, “Việc này giao cho bản vương, bản vương sẽ sắp xếp thỏa đáng cho.”

Tống Ý Châu hỏi, “Chàng tính làm thế nào?”

Cảnh Thế Viêm vừa hôn lên tóc Tống Ý Châu vừa trả lời, “Cũng đơn giản thôi, chỉ cần phái một tiểu nội thị đi mời Nhị ca, nói là bản vương có chuyện muốn nói với anh ấy, hẹn anh ấy tới một nơi yên tĩnh để nói chuyện. Một khi thấy tiểu nội thị kia quả thực là người của bản vương, anh ấy đương nhiên sẽ đồng ý. Đợi sau khi Thân Hàm Thu và anh ấy gặp nhau, anh ấy còn tâm tư nào so đo tiểu nội thị kia là của ai nữa? Mà có so đo đi nữa, bản vương sẽ nói quả thực có hẹn gặp nhưng tiểu nội thị kia lại nghe nhầm chỗ.”

Tống Ý Châu kinh ngạc hỏi lại, “Đơn giản vậy thôi sao? Vả lại, mới nghe đã có nhiều điểm sơ hở rồi, rất dễ bị lộ đấy.”

Cảnh Thế Viêm nhéo nhéo mũi Tống Ý Châu, “Nàng cho rằng ai cũng luôn luôn sáng suốt sao? Mỗi thời mỗi khắc người ta đều phải sợ hãi tính kế sao? Yên tâm đi, việc càng đơn giản đối phương càng không để tâm. Nàng là vì nghĩ nhiều mà cái gì cũng muốn chu toàn nên mới không thể cười nói thoải mái được.”

Tống Ý Châu ngẩng đầu, đôi mắt ánh lên lấp lánh. Nàng thấp giọng gọi Cảnh Thế Viêm một tiếng.

Cảnh Thế Viêm có chút xúc động. Hắn không khỏi muốn cúi thấp xuống.

Tống Ý Châu vội lấy tay ngăn miệng hắn lại rồi sẵng giọng nói, “Chuyện còn chưa thành chàng đã đòi phần thưởng ư?”

Cảnh Thế Viêm cười cười buông Tống Ý Châu ra, “Được rồi, lo xong việc này ta sẽ đòi phần thưởng.”

Ở một chỗ khác, Tống Ý Mặc đang nói chuyện với mọi người thì có một tiểu nội thị đi tới thỉnh an và nói với nàng, “Tiểu hầu gia, Thuận vương phi mời ngài qua nói chuyện ạ!”

Tống Ý Mặc thấy tiểu nội thị đang cầm đèn lồng kia mặc trang phục giống người của Vương phủ liền nghĩ gã là người của Cảnh Thế Viêm. Nàng không nghi ngờ gì mà đi về hướng tiểu nội thị kia chỉ.

Mắt thấy tiểu nội thị này đưa nàng tới chỗ vắng người, Tống Ý Mặc liền dừng bước và hỏi, “Đúng rồi, ngươi tên gì? Ở Vương phủ bao lâu rồi? Mấy lần trước ta tới Vương phủ nhưng sao không thấy ngươi?”

Tiểu nội thị kính cẩn đáp, “Tiểu nhân tên Lai Phúc, mới được đưa lên hầu hạ chủ tử. Tiểu hầu gia không gặp tiểu nhân ở Vương phủ là vì xưa nay tiểu nhân chỉ là chân chạy việc, khi có khách quý đến chơi, tiểu nhân không đủ tư cách để hầu hạ ạ.”

Tống Ý Mặc nghe gã nói không có sơ hở gì liền nghi ngờ hay là mình nghĩ nhiều. Nàng lập tức gật gật đầu rồi lại cất bước đi theo.

Ở một chỗ khác, Cảnh Thế Đan cũng để mặc tiểu nội thị bên cạnh Cảnh Thế Viêm là Tường Vân dẫn vào một lương đình tứ giác bên cạnh một ao sen. Giờ đang là tháng chín, lại là đêm mùa thu, không khí rất mát mẻ, bên ngoài lương đình có treo đèn lồng, tứ phía đều có bình phong vây kín, chỉ còn lại một mặt đối diện với hồ sen là mở ra.

Vào bên trong lương đình rồi, Tường Vân liền khom người nói, “Tiểu nhân xin cáo lui!”

Cảnh Thế Đan liền gọi gã lại, “Không phải nói tam đệ hẹn gặp bản vương sao? Người đâu rồi? Nô tài nhà ngươi cũng đáng giận thật, đưa bản vương tới đây rồi một chén trà cũng không có đã muốn bỏ đi sao?”

Tường Vân có chút sợ hãi khoanh tay nói, “Để tiểu nhân gọi người dâng trà lên Huệ vương điện hạ ạ!”

“Ồ, đằng kia có người, hình như là tiểu Hầu gia. Ngươi tới đó đón cậu ta lại đây, bảo là bản vương và Thuận vương điện hạ đều ở chỗ này.” Cảnh Thế Đan vừa thấy cách đó không xa có ánh đèn lồng chớp động liền nheo mắt nhìn kỹ, sau đó lại phân phó Tường Vân vài câu.

Tường Vân cũng nhìn nhìn về phía cách đó không xa. Trừ ánh đèn ra cũng không nhìn rõ là người nào, gã liền sợ hãi thán phục nhãn lực của Cảnh Thế Đan: Oa, nghe nói Huệ vương điện hạ có tài thiện xạ, nhãn lực hơn người, không ngờ lại lợi hại đến nước này. Xa như vậy mà ngài ấy cũng có thể nhìn rõ là ai đang đi đến!

Tống Ý Mặc càng đi càng nghi ngờ. Đúng lúc đang muốn quay trở về thì thấy bên trong lương đình cách đó không xa có người cầm đèn lồng tiến về phía mình. Người này cười nói với nàng, “Tiểu Hầu gia tới rồi ạ! Thuận vương điện hạ hẹn Huệ vương điện hạ ở trong lương đình và sai tiểu nhân tới đây đón tiểu Hầu gia ạ.”

Tống Ý Mặc thấy gã tiểu nội thị này quả thực mình đã gặp qua, đúng là Tường Vân hầu hạ bên cạnh Cảnh Thế Viêm, lập tức tiêu tan lòng nghi ngờ. Nàng hỏi, “Bọn họ tới lâu chưa?”

Tường Vân thuận miệng đáp, “Vừa tới ạ!” Nói xong lại liếc mắt nhìn tiểu nội thị bên cạnh Tống Ý Mặc, thấy đối phương cũng mặc trang phục hạ nhân của Vương phủ thì mặc dù hơi cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều, gã chỉ dẫn bọn họ đi về phía lương đình.

Đi tới phía trước lương đình, tiểu nội thị tên gọi Lai Phúc liền giữ chặt Tường Vân lại mà cười nói, “Để chủ tử nói chuyện, chúng ta lui ra thôi!”

Tường Vân liền quay sang nói với Tống Ý Mặc, “Tiểu Hầu gia cứ đi vào nhé, tiểu nhân xin cáo lui!” Nói xong, thuận theo đà kéo của Lai Phúc, hai người khom lưng lui ra.

“Còn không vào đi?” Bên trong truyền đến một tiếng nói.

Không thể không nói, Cảnh Thế Đan và Cảnh Thế Viêm mặc dù tướng mạo bất đồng nhưng khi nói với giọng lười nhác thì tiếng nói cực kỳ giống nhau. Tống Ý Mặc nghe thấy giọng nói này liền tưởng Cảnh Thế Viêm gọi mình. Nàng liền cất tiếng vâng dạ rồi cất bước đi vào lương đình.

Tống Ý Mặc đi vào, thấy bốn góc bên trong lương đình có treo đèn lồng. Ánh đèn lồng tối tăm và mờ ảo chiếu một bóng người dài dài đang nghiêng người nằm trên ghế đá. Người này đang lấy tay chống đầu giương mắt nhìn nàng. Khi bắt gặp tầm mắt của đối phương, Tống Ý Mặc không khỏi cả kinh hô lên, “Huệ vương điện hạ!”

“Chẳng lẽ không phải là bản vương sao?” Cảnh Thế Đan nhảy dựng lên. Đúng lúc Tống Ý Mặc định rời khỏi lương đình, hắn đã hăng hái xông lên đóng cửa lại, sau đó tóm lấy eo Tống Ý Mặc và kéo nàng ngã ra ghế đá, sau đó liền liều mạng đè lên người nàng.

Trong lòng Tống Ý Mặc đã biết không ổn. Trên đường tới đây chỗ nào cũng yên ắng không có bóng người, biết kêu cũng vô dụng, nàng chỉ ra sức giãy dụa, vừa giãy dụa vừa nói, “Huệ vương điện hạ, hành động này của ngài không phải là hành động mà một vị quân vương nên làm.”

“Từ trước đến nay bản vương đâu có nhận mình là quân tử.” Cảnh Thế Đan vừa giữ chặt chân của Tống Ý Mặc không cho nàng lộn xộn vừa thấp giọng nói, “Ngươi và bản vương cùng diễn một vở kịch, từ nay về sau bản vương sẽ không ức hiếp ngươi nữa, được không?” Nói xong, hắn cúi đầu tìm môi của Tống Ý Mặc, hơi thở phả lên mặt nàng, hắn vừa thở hổn hển vừa triền miên gọi, “A Mặc, cục cưng ơi…”

Trúng kế rồi! Tống Ý Mặc định hét lớn một tiếng nhưng mới vừa định há mồm lại thấy Cảnh Thế Đan đang cúi thấp đầu xuống, nàng vội ngậm chặt miệng lại và cố gắng nghiêng đầu tránh đi.

Lúc này, Thân Hàm Thu đã tới bên ngoài lương đình. Kế hoạch của nàng ta là giả bộ tới đây để ngắm hoa sen nở trong đêm và ngâm thơ ca hát, tiếng nói của nàng đương nhiên sẽ làm kinh động đến Cảnh Thế Đan đang ở bên trong lương đình. Khi Cảnh Thế Đan ra ngoài, hai người rõ ràng là vô tình gặp gỡ và nói chuyện với nhau. Đợi khi vào trong lương đình rồi, cô nam quả nữ ở chung, mình cứ thổ lộ nỗi lòng thì sợ gì Cảnh Thế Đan không cảm động.

Có điều, Thân Hàm Thu không thể nào ngờ được khi mới tới gần lương đình, nàng ta chợt nghe thấy bên trong truyền ra những âm thanh vô cùng hỗn loạn, nghe giọng nói thì rõ ràng là giọng của Cảnh Thế Đan. Có chút bối rối trong lòng, nàng ta không thèm nghĩ nhiều mà xông lên đẩy cửa lao vào.

Đang áp chế Tống Ý Mặc không cho nàng lộn xộn trên ghế đá, Cảnh Thế Đan nghe được tiếng vang liền ngẩng đầu quát, “Kẻ nào tới quấy rầy chuyện tốt của bản vương?”

“Anh họ!” Thân Hàm Thu không thể tin vào mắt mình. Nàng ta tức giận đi thẳng tới bên cạnh ghế đá, đèn lồng trong tay giơ lên chiếu thẳng vào “Dâm phụ” kia để xem đối phương là ai. Đèn vừa mới chiếu vào người đó, nàng ta lại càng không dám tin mà thất thanh kêu lên, “Tiểu Hầu gia?”

Cảnh Thế Đan liền ngồi dậy. Hắn chỉnh trang lại cổ áo, lại vươn tay sửa sang cổ áo cho Tống Ý Mặc, vừa làm vừa nói với Thân Hàm Thu, “Em họ, em nghe ta nói…”

“Nói cái gì? Nói anh thích đàn ông à?” Thân Hàm Thu tức giận chỉ vào Cảnh Thế Đan, “Hoàng thượng cữu cữu có biết anh thế này không?”

Cảnh Thế Đan vô sỉ nói, “Vậy nên mới nhờ em che giấu giúp. Nếu em đồng ý thì bản vương cũng có thể cưới em làm Vương phi, nhưng chuyện giữa bản vương và nam sủng, em đừng can thiệp vào.”

“Anh nghĩ tôi với anh là ai hả?” Thân Hàm Thu giận đến phát run. Nàng ta cả giận nói, “Tôi phải đi nói cho Hoàng thượng cữu cữu biết!”