Mưu Đoạt Phượng Ấn

Chương 23: 23: Ba Trong Một





Đêm nay không làm việc hoan ái, nàng chỉ được hắn ôm trong lòng trấn an, tuy thiếu đi sự nhiệt liệt nhưng lại chứa chan vô số ôn tồn.
Hắn đúng là rất biết dỗ dành người ta, nàng cứ thế ngủ trong lòng hắn.

Có lẽ vở kịch chờ mong đã lâu cuối cùng cũng hạ màn, nàng mệt mỏi nằm trong lòng hắn ngủ rất sâu, dường như quên rằng hắn là kẻ thù đời này nàng không quên được.
Hôm sau tỉnh dậy, trời đã đổ mưa phùn, ngoài cửa sổ âm u, trong không khí thoang thoảng mùi bùn đất.
Thời điểm như vậy khiến người ta dễ buồn ngủ nhất, sau khi tỉnh lại Từ Tư Uyển hiếm khi nằm lười trên giường thêm một lát.
Khi đó hoàng đế đã không còn bên cạnh, hai ngón tay nàng xoa nhẹ sợi tóc xõa bên vai, thản nhiên suy nghĩ về con đường báo thù.
Người có thù oán trong lòng luôn khổ sở, nhưng khi nàng gặp khó xử có thể được hắn dỗ dành, nếu dục niệm nảy lên cũng có thể cùng hắn vui vẻ một trận.
Con người hắn tàn nhẫn quyết tuyệt, nhưng bản lĩnh trên giường đúng là không tệ.

Con người mà, ai cũng có thất tình lục dục, nàng có thể kiếm chát một chút từ hắn cũng coi như khiến con đường máu này thêm chút ngọt ngào.
Từ Tư Uyển lười biếng nằm, mãi đến khi đói bụng mới xuống giường thay y phục rửa mặt chải đầu.

Đến lúc dùng bữa sáng, Hoa Thần vừa múc cho nàng chén cháo vừa nhẹ giọng bẩm: "A Phàm và cung nữ kia đã bị áp giải tới Cung Chính Tư, bệ hạ phân phó Vương Kính Trung theo dõi vụ án.

Trên dưới Niêm Mai Các hoảng sợ, nô tỳ ai nấy đều căng thẳng, ngay cả Nguyệt Tịch, Lan Huân và Quế Phức cũng cẩn thận hơn ngày thường, đồ ăn sáng trước khi bưng lên cũng kiểm tra tỉ mỉ."
Từ Tư Uyển thở dài: "Để bọn họ căng thẳng một chút, ngày thường ta không làm khó bọn họ, cũng không thể để họ cho rằng ta dễ bị bắt nạt."
"Vâng." Hoa Thần gật đầu, lại nói.

"Sáng sớm có vài vị nương nương nhắn nhủ với nương tử, nói rằng họ đã nghe chuyện đêm qua, muốn tới thăm người."
Từ Tư Uyển cười nhạo: "Muốn tới thì tới đi."
Ngày tháng của phi tần trong cung nhàm chán, hiếm khi gặp được chuyện lớn, đương nhiên ai cũng muốn đi gặp chính chủ xem náo nhiệt.

Điều này với nàng mà nói chẳng ảnh hưởng gì, nàng cũng mong việc này có thể làm lớn một chút.
Nhưng cơn mưa này kéo dài hơn nửa ngày, mãi đến sau giờ ngọ mới dừng lại.

Mưa tạnh, mây dần tan, ánh mặt trời ló dạng, phi tần trong cung tốp năm tốp ba kết bạn tới Niêm Mai Các làm khách.
Tư Yên đã tới lúc sáng, nói chuyện với Từ Tư Uyển một lúc lâu.

Muội ấy vì phong ba tối qua mà vô cùng lo lắng, Từ Tư Uyển phải tốn chút sức lực mới trấn an được.

Kết quả phi tần lại nhắc tới việc này, lần nữa dọa Tư Yên sợ hãi.
Từ Tư Uyển ngồi trên giường trà, Tô Hoan Nhan ngồi cách đó không xa than ngắn thở dài: "Thần thiếp nghe sung hoa nương nương nói...!Đó là thuốc sẽ khiến người ta khùng khùng điên điên đúng không? Thật sự quá độc ác, kẻ ra tay không chỉ muốn lấy mạng quý nhân tỷ tỷ, còn muốn tỷ tỷ thảm hại trước khi chết."
"Còn không phải sao?" Sở mỹ nhân cũng thở dài, "Hoàng gia quan trọng lễ nghi.

Nếu phi tần hậu cung điên khùng, bọn họ chỉ có đường tới lãnh cung.

Nhưng ở lãnh cung đâu phải ai cũng có thể chết già, nếu vì thuốc điên mà bị đưa vào đó, chỉ sợ không đến hai ba tháng đã không còn trên đời này."
Tư Yên ngồi nghe, sắc mặt trắng bệch.

Nàng ấy vốn ngồi ngay bên cạnh Từ Tư Uyển, nhất thời sợ hãi đến bất chấp mọi thứ, vội nắm lấy tay nàng: "Tỷ tỷ..."
"Đừng sợ." Từ Tư Uyển vỗ vỗ tay muội ấy, cười với Sở mỹ nhân, "May mà kẻ làm việc xấu đã tróc nã quy án, muội muội này của ta nhát gan, mỹ nhân đừng dọa muội ấy."
Sở mỹ nhân áy náy cười: "Kinh nga đừng trách."
"...!Muội không sao." Tư Yên nhẹ giọng.
Từ Tư Uyển nhấp ngụm trà, mượn cơ hội quan sát Sở mỹ nhân.
Vẻ đẹp của Sở mỹ nhân không giống Từ Tư Uyển, nàng ấy nhẹ nhàng thanh lệ, mỗi một động tác giơ tay nhấc chân đều nhàn nhã.

Lúc mới vào cung, Từ Tư Uyển không thể diện thanh, mà Sở mỹ nhân lại nổi bật, Tư Yên từng lén bất bình thay Tư Uyển, nói "Vẻ đẹp của Sở mỹ nhân quá mộc mạc, thật sự không hiểu tại sao nàng ấy lại được thánh sủng".
Nhưng Từ Tư Uyển biết nàng ấy chắc chắn sẽ được sủng ái, bởi vì nàng ấy thanh lệ như Ngọc Phi, lại trẻ tuổi hơn nàng ta, khí chất thoạt nhìn thuần khiết sạch sẽ.
Đa số nam nhân đều thích nữ tử như vậy, cho dù trong lòng thật ra say đắm quyến rũ vũ mị.

Do vậy, bọn họ đều ra vẻ thích sạch sẽ, cứ như chỉ có vậy mới thể hiện rằng phẩm vị của mình không tầm thường, là quân tử giữ mình trong sạch.
Nhưng từ khi Từ Tư Uyển được lâm hạnh, vị Sở mỹ nhân này liền bị thất sủng.

Từ Tư Uyển thầm nghĩ: Không biết việc này có liên quan tới nàng ấy hay không.
Ngoại trừ Sở mỹ nhân, khiến nàng nghi ngờ còn có Ngọc phi và Oánh quý tần.

Ngọc phi sớm đã tỏ thái độ thù địch với nàng đương nhiên không cần nhắc tới, mà Oánh quý tần hôm nay lại bất ngờ không đến.
Nàng lặng lẽ nhìn bốn phía, chỉ cần thường ngày có nói chuyện vài câu, kể cả phi tần hiền lành hầu như đều tới, Oánh quý tần không ở đây đúng là kỳ lạ.
Nhưng theo nàng, Oánh quý tần vốn cũng có chút tâm cơ, nếu thật sự là nàng ta, nàng ta sẽ không tỏ rõ thái độ như vậy.
...
Nghi ngờ như vậy kéo dài hai ngày.

Buổi chiều hai ngày sau, Từ Tư Uyển đang luyện chữ, Tiểu Lâm Tử đi vào bẩm báo: "Nương tử, A Phàm và cung nữ kia đã khai, bản cung khai đã trình tới Trường Thu Cung, hoàng hậu nương nương truyền lục cung tới một chuyến."

Từ Tư Uyển gật đầu, phất tay cho gã lui xuống.
Hoa Thần hoảng sợ: "Truyền lục cung tới? Làm lớn như vậy?"
Từ Tư Uyển bình tĩnh nói: "Ta bị hại hai lần, chuyện túi thơm còn đơn giản, lần này tâm cơ có vẻ sâu, hoàng hậu đương nhiên phải cảnh cáo lục cung, làm trọn chức trách."
Dứt lời, nàng đến bàn trang điểm ngồi xuống, để Hoa Thần sửa sang búi tóc trang dung giúp mình.
Hoa Thần vừa đánh son môi cho nàng vừa nói: "Thuốc bị lục soát ra từ trên người, A Phàm không có gì chống chế.

Nhưng thạch tín kia...!Nếu A Phàm cũng chết không nhận như Trương Khánh, không biết liệu có xảy ra vấn đề khác không."
"Hắn nhất định sẽ nhận."
"Sao nương tử biết?"
Từ Tư Uyển thuận tay cầm một cây trâm trên bàn lên thưởng thức: "Trương Khánh cứng miệng, ngay cả ta cũng bất ngờ.

Một khi truy cứu nguyên do, gã biết nếu nhận kết cục sẽ là chết, nhưng nếu không nhận biết đâu còn có con đường sống.

Hơn nữa gã biết bản thân không hề làm, bởi vậy càng cố gắng tranh thủ.

Nhưng A Phàm thì khác." Nàng khẽ cười, "Thạch tín kia nếu gã không nhận, Cung Chính Tư sẽ tốn thêm chút công sức để thẩm vấn, không biết lại dùng bao nhiêu trọng hình với gã.

Nhưng dù cuối cùng thạch tín kia không có liên quan tới hắn thì thế nào? Từ khi loại thuốc khiến người ta khùng khùng điên điên kia bị lục soát ra trên người hắn, hắn đã không chống chế được, tội chết không thể miễn.

Chỉ cần nghĩ tới điểm này, ai cũng sẽ muốn bản thân chết một cách thống khoái, như vậy nhận thêm một tội có phải chuyện lớn gì? Còn nữa...!Phải bỏ mạng như vậy, gã chắc chắn sẽ hận ta.

Gã nhận việc thạch tín kia hơn nửa lý do là vì cảm thấy mình đang che chở cho một tên hung thủ khác, còn ngóng trông ta một ngày nào đó sẽ bị kẻ kia lật đổ."
Thật đáng tiếc, với thân phận của A Phàm, một khi nhận tội, nàng không thể đi gặp gã.

Nếu không, nàng thật sự muốn chính miệng nói với gã chẳng có hung thủ nào cả, thạch tín kia là tự nàng bỏ vào, không biết sắc mặt A Phàm sẽ xuất sắc ra sao.
Càng nghĩ tâm trạng Từ Tư Uyển càng tốt.

Đợi nàng trang điểm xong, Tư Yên cũng đã chuẩn bị thỏa đáng, hai người cùng nhau đến Trường Thu Cung.
Trước tuyển tú, hậu phi trong cung chỉ có bốn người, đây là vụ án lớn đầu tiên xảy ra trong hậu cung của triều đại này, đương nhiên khiến cả cung chú ý.
Vì thế khi hai người tới, Trường Thu Cung đã rất náo nhiệt.

Các nàng vừa bước qua cửa cung, từ xa đã thấy một nữ tử quỳ gối trước chính điện, châu thoa đã lấy xuống, ngay cả hoa phục trên người cũng không còn, trên người chỉ mặc một bộ trung y quỳ dưới ánh mặt trời sau giờ ngọ lại cho một cảm giác thê lương.
Đây là bộ dáng tạ tội, cho dù là nam nhi hoàng thất hay triều thần đều như vậy.

Nếu phi tần hậu cung đi đến bước này, hơn nửa lý do là vì giữ mạng.
Tư Uyển và Tư Yên nhìn nhau, cất bước đi tới.

Thời điểm đi ngang qua người nọ, Tư Yên nhận ra nàng ta là ai, buột miệng: "Minh hiền nghi?"
Thật ra Minh hiền nghi sớm đã là Đào lương sử, chẳng qua sau khi giáng phân vị bọn họ chưa từng gặp lại, Tư Yên theo thói quen gọi cách xưng hô cũ.
Đào Thải Tích quỳ dưới ánh nắng chói chang vốn đã rất mệt, nghe vậy không khỏi giật mình quay đầu, khi thấy Từ Tư Uyển, nàng ta mặc kệ mọi thứ mà bò tới: "Thiến quý nhân, Thiến quý nhân..."
Từ Tư Uyển nghiêng người tránh đi, hai bên Tiểu Lâm Tử và Tiểu Kha Tử đồng loạt tiến lên ngăn nàng ta lại: "Nương tử tự trọng."
Nàng ta sợ hãi bật khóc, dáng vẻ này cùng gương mặt kia vốn nên khiến người ta thương xót.

Đáng tiếc với tình cảnh lúc này chỉ thêm phần chật vật.
Từ Tư Uyển nhìn chằm chằm nàng ta một lúc: "Thì ra là ngươi."
Đương nhiên sẽ là nàng ta.
Đương nhiên chỉ có thể là nàng ta.
Nàng làm như bừng tỉnh, thầm cảm thấy may mắn vì bản thân có chuẩn bị.
Đào thải tích lại không quan tâm tới thái độ của nàng, chỉ giãy giụa cầu xin: "Thiến quý nhân, là ta hồ đồ! Ta...!Ta hận ngươi có được thánh sủng, hận ngươi hại ta bị giáng vị phân! Ngươi cứu ta, cứu ta đi..."
Ánh mắt Từ Tư Uyển lạnh đi: "Không phải ta hại ngươi bị giáng vị phân, là ngươi ác giả ác báo."
Đào thải tích hoảng hốt, theo bản năng muốn cãi chuyện túi thơm không phải nàng ta làm, nhưng nhìn thế cục hiện giờ, nàng ta không thể nghĩ nhiều như thế: "Đúng...!Là ta! Là ta sai! Ngươi cứu ta...!Cầu xin ngươi cứu ta, kiếp sau ta sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp ngươi!"
Từ Tư Uyển quay đầu đi, thầm cảm thán.
Chuyện kiếp sau ai biết được?
Nếu thật sự có thể dùng kiếp sau để bồi thường, nàng đã không cần phải đi con đường này.
Từ Tư Uyển không để ý tới Tử thị, kéo Tư Yên vào chính điện.
Trong điện, mấy vị phi tần đã ngồi vào vị trí, thấy Từ Tư Uyển tới, xung quanh đột nhiên an tĩnh lại.
Từ Tư Uyển làm như không phát hiện sự khác thường, theo lệ thường tiến lên chào hỏi.
Hoàng Hậu vẫn duy trì dáng vẻ hiền huệ, ôn hòa gật đầu: "Thiến quý nhân tới rồi, mau ngồi đi." Dứt lời, nàng thuận tay đưa mấy tờ giấy đặt trên bàn cho Thính Cầm, "Đây là bản cung khai, quý nhân xem đi."
"Tạ nương nương." Từ Tư Uyển cúi đầu nhận bản cung khai, ngồi xuống đọc.
Không ngoài dự đoán, A Phàm quả nhiên nhận cả chuyện thạch tín, nói là cũng do Đào thị sai khiến, lúc sau thấy kế không thành, lại dễ bị kiểm tra ra, bọn họ mới đổi sang thuốc độc vô hình có tác dụng chậm.
Bịa chuyện cũng rất chu toàn.
Từ Tư Uyển thầm nghĩ, tiếp tục đọc, lại còn kiên nhẫn thưởng thức dấu vân tay đỏ tươi trên mỗi tờ giấy.
Chờ nàng đọc xong, mọi người trong hậu cung đã tới đông đủ.


Bản cung khai sớm đã được chép ra nhiều bản, ngoại trừ bản chính trong tay Từ Tư Uyển, những tờ còn lại cũng đưa cho các phi tần khác đọc.
Hoàng Hậu để các nàng đọc xong, nghiêm nghị nói: "Người mới vừa tới, trong cung đúng là ngày càng không yên.

Lúc trước là chuyện túi thơm có thủy ngân, bây giờ có thạch tín và thuốc điên, có phải các muội tưởng bệ hạ và bổn cung sẽ không nghiêm trị không hả?"
Bầu không khí trong điện trầm xuống, mọi người vội rời ghế dập đầu tạ tội, nói không dám.
Hoàng Hậu không đứng lên, mí mắt khẽ nâng nhìn ra ngoài: "Hôm nay có Đào thị làm lệ cho các muội, nếu ai còn có tâm tư thì cứ nghĩ tới kết cục của nàng ta đi!" Dứt lời, nàng trầm giọng, "Giải vào!"
Mọi người im lặng quỳ tiếp, Đào thị quỳ bên ngoài bị áp giải vào phòng, đi cùng còn có hoạn quan khiêng trượng gỗ và một cái ghế dài.
Đào thị bị đưa lên ghế dài, toàn thân bị đè xuống.

Nàng ta tự biết không tốt, nghẹn ngào khóc: "Hoàng hậu nương nương, tha cho thần thiếp đi!"
Hoàng Hậu liếc nhìn nàng ta: "Hai mươi bản, tự mình đếm.

Nếu còn nhiều lời, thêm mười bản; nếu không đếm số, coi như chưa đánh."
Đào thị hoảng loạn cầu xin: "Hoàng hậu nương nương, thần thiếp không dám nữa."
Thính Cầm đứng cạnh Hoàng Hậu nghe vậy liền nhàn nhạt nói: "Đào lương sử nói thêm một câu, ba mươi bản.

Còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau ra tay dạy cho các vị nương nương nhớ quy tắc."
Nhất thời ngoại trừ tiếng khóc nức nở của Đào thị, xung quanh tĩnh mịch, có phi tần nhát gan sắc mặt đã trắng bệch, mắt thấy hai hoạn quan liên tục đánh Đào thị, không ít người nhắm mắt lại.
"Một, hai..." Đào thị khóc lóc đếm, tiếng đếm càng lúc càng yếu.
Mùi máu lan rộng quả thật đánh thức mọi người.

Ngay cả Từ Tư Uyển cũng tỉnh ngộ, lúc này mới phát hiện làm chuyện ác trong cung sẽ khó lòng tưởng tượng ra kết cục thê thảm.
Như vậy, sau này nàng càng phải cẩn thận hơn.
Càng về sau, Đào thị càng khóc không thành tiếng, mỗi một tiếng đếm đều vô cùng gian nan.

Nhưng theo khẩu dụ của Hoàng Hậu, không đếm số coi như chưa đánh, cuối cùng thời điểm đếm đến "hai mươi", nàng ta đã ăn bốn mươi bản.
Ai cũng biết sau hôm nay Đào thị đã không còn cơ hội xoay người, do vậy nhóm hoạn quan không hề khách khí "đỡ" nàng ta rời khỏi ghế dài, kéo đến trước mặt Hoàng Hậu, trực tiếp ấn quỳ gối.
Xiêm y màu trắng của Đào thị đã bị máu tươi nhuộm đỏ.

Theo quy tắc, nàng ta nên dập đầu tạ ơn, nhưng quỳ một lúc lâu vẫn run rẩy không nói nên lời.
Hoàng Hậu mất kiên nhẫn, lạnh nhạt phất tay: "Áp giải xuống trước đi." Nói tới đây, thái độ nàng cuối cùng cũng hòa hoãn một chút, bảo mọi người, "Đều đứng lên, ngồi đi."
Phi tần trong điện im như ve sầu mùa đông lúc này mới dám đứng dậy, Từ Tư Uyển lặng lẽ quan sát, thấy sắc mặt ai cũng trắng bệch, trong đó có hai ba người thậm chí suýt ngã xuống, cũng may có cung nhân đỡ kịp.
Hoàng Hậu trầm giọng: "Lúc trước trong cung ít người, không khỏi quạnh quẽ.

Bây giờ qua đợt tuyển tú, bổn cung rất vui khi có thêm tỷ muội làm bạn, nhưng nếu các muội đều không rõ cung quy thì đừng trách bổn cung không nghiêm trị, không niệm tình cảm ngày xưa."
"Thần thiếp ghi nhớ lời nương nương dạy bảo." Mọi người đồng thanh đáp.
Hoàng Hậu nhấp ngụm trà, lại nói: "Đào thị phải đợi bệ hạ xử lý, cái mạng này có lẽ không giữ nổi.

Các muội hãy nhớ kết cục hôm nay của nàng ta, đừng ỷ vào mẫu tộc có chút quyền thế thì tùy tiện làm bậy.

Đây là hậu cung, không cho phép các muội lỗ mãng."
Mọi người cẩn thận đáp "Vâng".
Hoàng Hậu phất tay: "Lui xuống đi."
Lời này có thể thường nghe thấy trong cung, nhưng hiện giờ lại khiến chúng phi tần như được đại xá.

Sau khi rời ghế hành lễ, mọi người đều cung kính thối lui, ngay cả Ngọc phi quyền cao chức trọng cũng cụp mi rũ mắt.
Lui ra ngoài Trường Thu Cung, Từ Tư Yên nắm lấy tay Tư Uyển, cảm thán: "Hoàng hậu nương nương khí thế quá."
"Đừng sợ." Từ Tư Uyển vỗ lưng muội ấy.
Những người còn lại cũng run sợ.

Ngày thường nếu từ Trường Thu Cung cáo lui, mọi người dù địch hay bạn đều thế, luôn ở lại cửa cung tán gẫu vài câu, nhưng lúc này chẳng còn ai có tâm trạng nói chuyện, ai nấy đều căng thẳng tự hồi cung.
Tư Uyển vẫn cùng Tư Yên trở về.

Về Sương Hoa Cung, nàng đưa Tư Yên về Mẫn Tú Cư trước, dặn dò cung nhân hầu hạ xong mới về Niêm Mai Các của mình.
Nắng nóng, ra ngoài đi lại, nàng sớm đã ướt đẫm mồ hôi.

Về phòng ngủ, Nguyệt Tịch lập tức bưng chè đậu xanh tới.
Hoa Thần nhận lấy, bảo Nguyệt Tịch lui xuống.

Nàng đem chè đến cho Từ Tư Uyển, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn hỏi thẳng: "Chuyện ba mươi lượng hoàng kim kia nô tỳ thấy trong bản cung khai cũng viết, sao nương tử không nhắc tới?"
"Có gì phải nhắc?" Từ Tư Uyển múc một muỗng chè đưa vào miệng, hương đậu lan ra, thấm vào ruột gan.

"...!Nhưng A Phàm nói là Đào thị cho gã." Hoa Thần nhíu mày, "Nếu mọi người đều nghĩ vậy, số tiền này chẳng phải mất trắng sao?"
Tư Uyển khẽ cười: "Chè này ngon thật, vừa thơm vừa giải khát, ngươi cũng ăn một chén đi."
Hoa Thần thấy nàng như vậy liền biết mình lại không hiểu, không khỏi hậm hực: "Nương tử chỉ biết úp úp mở mở!"
"Chẳng có gì uổng phí cả." Từ Tư Uyển lắc đầu, "Trong cung có một số việc dù nhìn thấu cũng không thể nói toạc.

Rồi sẽ có người hiểu, không cần ta mở lời."
...
Màn đêm buông xuống, hoàng đế phê tấu chương xong, nhớ tới bản cung khai mình còn chưa xem, liền lệnh Vương Kính Trung đi lấy.
Vương Kính Trung vào trắc điện, đi lấy bản cung khai tới, hoàng đế vừa đọc gã vừa bẩm báo: "Sau khi hỏi hạ nô mới biết A Phàm kia vốn là người của Đào lương sử, có lẽ Thiến quý nhân lúc chọn hoạn quan sơ ý, không đọc điển tịch, bản thân lại chỉ nhận ra chưởng sự Trương Khánh trước đây hầu hạ Đào lương sử, bỏ qua A Phàm."
Hoàng đế không nói gì, cũng không lộ vẻ nghi ngờ.
Vương Kính Trung hầu hạ hắn nhiều năm, thấy thế liền tiếp tục: "Hôm nay hoàng hậu nương nương nổi giận, phạt Đào lương sử hai mươi bản để răn dạy hậu cung.

Nhưng sau này Đào lương sử sẽ đi về đâu còn cần thánh chỉ của bệ hạ."
Hoàng đế "Ừ" một tiếng, tiếp tục đọc bản cung khai.
"Cung nữ Tơ Liễu kia...!Cũng là nô tỳ luôn hầu hạ Đào lương sử, khai rằng Đào lương sử cho mình năm trăm lượng bạc, bắt nàng ta làm việc, A Phàm cũng vì tiền tài dụ hoặc mới bí quá hóa liều.

Hạ nô nghĩ hai người này có nên trực tiếp ban chết, răn đe cảnh cáo không?"
"Ngũ mã phanh thây." Hoàng đế nhàn nhạt nói.
Vương Kính Trung kinh sợ, khom người: "Vâng."
Cùng lúc đó, ánh mắt hoàng đế dừng lại ở chỗ "ba mươi lượng hoàng kim".
Bản cung khai viết rất đơn giản, khởi điểm là A Phàm nói Đào thị dùng năm trăm lượng bạc thu mua gã, lúc sau Cung Chính Tư nói lục soát được ba mươi lượng hoàng kim dưới giường gã, gã cũng thừa nhận ba mươi lượng hoàng kim kia do Đào thị đưa.
Năm trăm lượng bạc cho Tơ Liễu, ba mươi lượng hoàng kim cho A Phàm?
Hoàng đế suy nghĩ: "Ngày mai đem sổ sách trong cung của Đào thị tới, trẫm muốn xem một chút."
"Sổ sách?" Vương Kính Trung giật mình, "Vâng."
Hoàng đế đứng dậy ra ngoài: "Đi Niêm Mai Các."
Vương Kính Trung vội ra hiệu cho các cung nhân đuổi theo, thấy hoàng đế không có ý định ngồi bộ liễn, đoàn người cứ thế đi về hướng Sương Hoa Cung.
Trên giường Niêm Mai Các, Từ Tư Uyển thấy thời gian đã đến, liền dựa vào đầu giường buồn bã nức nở.
Hoa Thần chọn khăn thêu màu nhẹ nhàng đưa cho nàng, nàng vừa lau nước mắt vừa nghĩ: Hắn nên tới rồi.
Gần đây hắn "thâm tình" với nàng như vậy, hôm nay là ngày kết thúc vụ án, sao hắn có thể không tới?
Nếu hắn không tới, vở kịch cuối cùng nàng không có cách nào diễn được.

Tuy trước mắt không diễn cũng không sao, nhưng điều đó có nghĩa sau này nàng lại phải lên sân khấu lần nữa, rất phiền phức.
Nàng nghĩ như vậy, nhờ tâm trạng nặng nề mà khóc càng nhập tâm.
Âm thanh chờ mong cuối cùng cũng truyền tới, bên trong vừa có ý cười, vừa có đau lòng, cũng có ý trêu ghẹo: "Trên đường tới trẫm còn nghĩ nàng có phải lại khóc hay không, quả nhiên là đang khóc."
Nàng ngẩn ra, muốn đứng dậy hành lễ.

Hắn đi tới đỡ nàng, ôm nàng ngồi xuống giường, hỏi: "Đang buồn hay bị dọa sợ vậy?"
"Đều có..." Từ Tư Uyển nức nở, "Thần thiếp tự nhận mình đã cẩn thận, vừa nhìn liền nhận ra Trương Khánh từng làm việc bên cạnh Đào thị nên không dám trọng dụng.

Không ngờ...!Không ngờ A Phàm cũng là người của Đào thị, ngàn tính vạn tính cũng không thắng được lòng người..." Nói tới đây, nàng khóc càng lớn.
Hoàng đế đau lòng ôm nàng, lại không nhịn được mà muốn cười: "Nàng xem, trẫm đã nói với nàng, không nhỏ cỏ tận gốc tương lai sẽ hối hận."
Nàng lập tức khóc dữ hơn: "Từ nhỏ thần thiếp được phụ mẫu dạy rằng phải giúp mọi người làm điều tốt, nói là...!Nói là ở hiền gặp lành, nhưng đâu ngờ kết quả sẽ là như vậy!"
Hắn khẽ cười: "Được rồi, trẫm sẽ làm chủ cho nàng, để kẻ ác gặp dữ".
Từ Tư Uyển vẫn khóc, mãi đến khi bình tĩnh lại mới rời khỏi lòng ngực hắn, cúi đầu lau nước mắt, chần chờ hỏi: "Bệ hạ định biếm Đào lương sử vào lãnh cung sao?"
"Lãnh cung?" Hoàng đế bật cười, "Nàng ta làm việc ác độc như thế, trẫm sẽ ban chết cho nàng ta."
"Bệ hạ..."
"Sao vậy? Vẫn không thể nhẫn tâm?" Hắn khẽ cười, "Chẳng lẽ vẫn còn lo trẫm gặp phiền phức sao? Yên tâm, Đào Phổ Hoa cũng là người hiểu chuyện, Đào gia xưa nay gia phong nghiêm cẩn, nếu biết nữ nhi ở trong cung làm ra việc ác này, ông ta cũng sẽ không tha."
"Thần thiếp thật sự lo bệ hạ vì thần thiếp mà ảnh hưởng tình cảm với thần tử." Hai mắt Từ Tư Uyển đang đẫm lệ, dáng vẻ cẩn thận nói chuyện lại càng nhu nhược đáng thương.

Dường như sợ bản thân tốt bụng sẽ khiến hắn không vui, nàng thoáng chần chờ một lát mới bắt lấy tay áo hắn, lấy hết can đảm để nói, "Bệ hạ tha cho nàng ta thêm lần nữa được không? Chỉ là...!Chỉ là tạm thời giữ một mạng cho nàng ta thôi.

Thần thiếp vẫn tin ở hiền gặp lành."
Hắn nhìn nàng, hơi nhíu mày: "Nếu nàng ta lại khiến nàng thất vọng thì sao?"
"Không đâu." Nàng buột miệng phủ nhân, ánh mắt hoảng loạn như không dám nghĩ tới trường hợp đó.

Nhưng sau chớp mắt lo sợ, nàng bình tĩnh lại, cúi đầu, "Nếu...!Nếu thật sự như vậy, sau này mọi chuyện thần thiếp đều nghe bệ hạ.

Bệ hạ muốn thần thiếp tàn nhẫn, thần thiếp cũng nghe.

Nhưng lần này...!Bệ hạ cứ coi như tiên lễ hậu binh đi.

Nếu nàng ta không làm chuyện ác nữa, mỗi người chúng ta đều vui vẻ mạnh khỏe.

Nhưng nếu nàng ta vẫn bướng bỉnh hồ đồ...!Bệ hạ giết nàng ta, cũng có thể nói rõ với Đào đại nhân rằng thần thiếp và bệ hạ đã nhường nhịn hết sức.

Làm vậy tóm lại vẫn tốt hơn, ít nhiều tránh được chút khúc mắc.

Nếu không, lỡ Đào đại nhân thật sự có khúc mắc với bệ hạ, ảnh hưởng triều vụ, thần thiếp sẽ rất tự trách."
Hắn vốn vì lời nàng nói mà nhíu mày càng chặt, cảm thấy nàng thật phiền chán, chẳng phân biệt nặng nhẹ.

Từ Tư Uyển quan sát từng cảm xúc của hắn, nhưng vẫn chậm rãi nói hết, cho đến khi đề tài thay đổi, nàng bỗng cho hắn biết mọi việc nàng đều nghĩ cho hắn.
Nàng suy nghĩ cho hắn như thế, hắn sao có thể trách nàng? Chỉ cần có chút phiền chán, lúc này hắn sẽ càng áy náy.
Nói xong, nàng nhìn hắn không chớp mắt.
Hắn trầm mặt một lúc lâu, thở dài: "Thôi, cũng không phải chuyện lớn gì, không đáng để nàng hao tâm tốn sức như vậy." Hắn gọi,"Vương Kính Trung, đêm nay đưa Đào thị tới lãnh cung, miễn cho nàng ta oán hận lại làm ra chuyện độc ác gì."
"Tạ bệ hạ." Nàng nhẹ giọng, đồng thời giơ tay ôm lấy cổ hắn.


Áo trong ngày hè mảnh khảnh, hành động như vậy liền khiến nó chảy xuống vai, để lộ cánh tay trắng nõn.
Hắn lơ đãng đảo qua, ý cười lan tới đáy mắt.

Hắn vừa hôn vừa cúi người, một tay để bên hông nàng, một tay giữ sau đầu nàng, cẩn thận đặt nàng nằm xuống.
"Đúng là hết cách với nàng."
"Thần thiếp chỉ muốn làm bạn bên bệ hạ, không muốn trở thành trói buộc của ngài, bệ hạ đừng chê thần thiếp nhiều chuyện."
Hắn không cần nói nhiều nữa, nụ hôn đã xuống cổ nàng, tay sờ đến thắt lưng.

Từ Tư Uyển khẽ cười, đón ý hùa theo sự nhiệt tình của hắn.
Đêm nay nàng dịu dàng hơn lúc trước, tuy dịu dàng và nhiệt tình trái ngược, nhưng tư thái nàng thuận theo lại dỗ dành được hắn.
Bình minh hôm sau, khi nghe hắn đã tỉnh, nàng vẫn giả bộ còn ngủ yên, cảm giác hắn nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, ngón tay vuốt ve mái tóc mềm mại.
Nàng khẽ cười, giống như ở trong mộng cũng hưởng thụ sự dịu dàng của hắn.

Hắn không khỏi cười nhẹ một tiếng, bàn tay ấm áp mơn trớn gương mặt nàng, nghe tiếng bước chân của nhân, hắng giọng: "Qua sương phòng."
Xung quanh lập tức an tĩnh lại, các cung nhân khom người qua sương phòng hầu hạ hắn thay y phục.
Từ Tư Uyển ra vẻ không biết, vẫn nhắm chặt mắt, cho đến khi nghe ngoài cửa tiếng bước chân nghênh ngang rời đi, nàng biết hắn đi thượng triều, mới gọi: "Hoa Thần!"
Hoa Thần dẫn các cung nữ đi vào, hầu hạ nàng xuống giường.
Từ Tư Uyển ngồi trước bàn trang điểm, ánh mắt đảo qua gương, thấy người vào hầu hạ là bốn nữ tỳ mình mang từ trong nhà đến, vì thế an tâm nói: "Lát nữa ăn sáng xong các ngươi theo ta tới lãnh cung một chuyến.

Hôm qua Đào thị bị thương, ta đi đưa chút thuốc, hàn gắn tình cảm trước đây."
Bốn người nhìn nhau, Nguyệt Tịch ngạc nhiên hỏi: "Nàng ta năm lần bảy lượt hại nương tử, nương tử còn đi thăm nàng ta? Theo nô thấy cứ bỏ mặc nàng ta đi, coi như dạy cho nàng ta biết cái gì là ác giả ác báo."
Hoa Thần khẽ cười, nghe vậy cũng chỉ tiếp tục chải đầu cho Từ Tư Uyển.
Quế Phức vốn đang thu dọn giường nệm, nghiêng đầu vừa lúc thấy sắc mặt nàng, hỏi ngay: "Nương tử có tính toán khác chăng?"
"Đúng vậy." Từ Tư Uyển gật đầu, "Đào thị kiêu căng, tâm tính không tốt là sự thật.

Nhưng tâm kế nàng ta không sâu, có thể dùng thuốc không sắc không mùi để hại người, ta cảm thấy đây không phải chủ ý nàng ta có thể nghĩ ra được.

Ta phải đi hỏi xem người đứng sau nàng ta rốt cuộc là ai."
Nguyệt Tịch khó hiểu: "Sao nương tử không giao cho Cung Chính Tư điều tra? Nàng ta hận nương tử, chỉ sợ sẽ không nói."
"Giao cho Cung Chính Tư cũng chưa chắc điều tra được gì." Không cần Từ Tư Uyển lên tiếng, Hoa Thần đã lắc đầu, "Nếu kẻ đứng sau là phi tần mới tiến cung thì thôi, nhưng nếu là vị nương nương quyền cao chức trọng nào đó, e rằng rất có thế lực.

Nếu nương nương giao việc này cho Cung Chính Tư, không điều tra được chân tướng thì thôi, nếu để người đứng sau nghi ngờ nương tử, không biết lại xảy ra chuyện gì."
Từ Tư Uyển lẳng lặng nghe, đợi nàng ấy nói xong, nàng ngước mắt từ trong gương nhìn qua: "Gần đây Hoa Thần rất có tiến bộ."
Hoa Thần đỏ mặt, khiêm tốn cúi đầu: "Nô tỳ cố gắng học, chỉ mong tương lai có thể giúp nương tử được một chút."
"Không cần giúp ta.

Những điều này các ngươi chờ đến khi gả đi rồi dùng, thường ngày đừng để sơ sót là được." Nàng vừa nói vừa nhìn bốn người, các nàng đều ngẩn ra, có vui mừng, cũng có bất ngờ, "Sao thể? Sớm muộn gì cũng phải gả đi, chẳng lẽ muốn ở với ta cả đời sao? Sau này nếu có thể, ta chắc chắn sẽ chọn nhà chồng tốt cho các ngươi, để các ngươi dương mi thổ khí làm phu nhân nhà quan."
"Tạ nương nương." Bốn người không hẹn mà cùng hành lễ tạ ơn.
Từ Tư Uyển khẽ cười, lặng lẽ thở dài.
Bản thân ở thâm cung, nàng không thể hoàn toàn tin tưởng ai, chỉ mong người bên cạnh đừng khiến nàng tâm lạnh, dù là vì nàng hay vì tiền đồ của chính bọn họ.
Nếu không...
Nếu không, chính là ép nàng tay phải dính máu.
Trang điểm xong, Từ Tư Uyển dùng bữa sáng.

Dùng xong bữa sáng, nàng cẩn thận chọn bộ xiêm y màu lam khổng tước đẹp đẽ quý giá mặc vào.

Xiêm y này là nàng đặc biệt bảo Hoa Thần tới Thượng Phục Cục chọn nguyên liệu để làm giống với bộ Đào thị mặc khi còn được sủng ái, hiện giờ để Đào thị thấy, tâm trạng chắc chắn "rất tốt".
Trước khi ra ngoài, nàng đến trước giường trà sờ ống trúc đựng thẻ tre vàng, lấy ra một cây búi lên tóc.
Sau một lát, bộ liễn từ Sương Hoa Cung đi về hướng lãnh cung.
Lãnh cung của Đại Ngụy nằm ở phía Bắc nơi hẻo lánh nhất hậu cung.

Nơi đó vốn không phải lãnh cung, chỉ là một cung điện tầm thường.

Sau này nơi đó bị bỏ hoang, lâu năm không tu sửa, dần trở thành nơi ở cả phế phi.
Bây giờ tính ra có lẽ chỉ còn vài phế phi của tiên đế ở đó.

Trong số phi tần của đương kim Thánh Thượng, Đào thị là người đầu tiên bước vào.
Để an toàn, Từ Tư Uyển dẫn theo gần hết cung nhân của Niêm Mai Các, chỉ để lại Tình Mi và Lam Yên ở lại canh giữ.

Tới lãnh cung, nàng bảo Tiểu Triết Tử canh giữ ở cửa cung, sau đó đi vào trong, cũng cách mỗi đoạn để lại một người.
Cho tới viện Đào thị ở, cung nhân dẫn đường dừng bước, Từ Tư Uyển ra hiệu Hoa Thần thưởng tiền rồi cho gã lui xuống, lại lệnh Hoa Thần cũng canh giữ ngoài cửa viện, còn nàng một mình vào trong.
Căn phòng nhiều năm không tu sửa, cửa sổ rách nát, sơn đỏ loang lổ.

Từ Tư Uyển nhẹ nhàng mở cửa, cánh cửa kêu một tiếng kẽo kẹt, vô cùng chói tai.
Đào thị hôm qua sau khi bị phạt không hề được chữa trị, hiện giờ sốt cao không lùi, hơi thở mỏng manh.
Tiếng cửa mở đánh thức nàng ta, nàng ta mở mắt, tầm mắt mơ hồ một lúc lâu mới thấy một thân ảnh chói mắt cách đó vài bước.
"Ngươi...!Là ngươi..." Đào thị cố gắng ngồi dậy, lập tức đau đến ứa ra mồ hôi lạnh, oán hận nói, "Ngươi tới đây làm gì! Ta đã thành ra thế này, ngươi còn muốn tới chê cười ta sao!"
"A!" Từ Tư Uyển cười khinh, "Chuyện đã tới nước này còn có thể xem trọng bản thân đến thế, Đào tỷ tỷ đúng là bản tính khó sửa.

Tỷ tỷ tự xem lại mình đi, tỷ tỷ lúc này còn gì đáng để ta chê cười hả?"
Đào thị đề phòng: "Vậy ngươi tới làm gì?"
"Hai việc." Từ Tư Uyển thản nhiên đi tới trước cái tủ nhỏ, kéo ngăn kéo ra tùy ý đánh giá, "Chuyện thứ nhất, hỏi xem ai sai khiến tỷ tỷ hại ta như vậy.".