Mưu Đoạt Hạnh Phúc

Chương 2: Đụng Phải Nhầm Người 2 Lý Nhã






Sở Nhi bị bố của mình dắt đi mà cảm thấy ấm ức, cô lúc này nhõng nhẽo vừa khóc vừa nói :"Sao bố lại làm như vậy với con ? Sao bố lại binh dựt anh ta ! Rốt cuộc anh ta và bố có mối quan hệ gì ?"Bố cô im lặng không nói gì cứ lạnh lùng nắm chặt tay cô, mặc kệ cho cô vẫn không ngừng tra hỏi.

Cuối cùng không thể chịu được nữa ông ta trả lời :"Sao con lại ngang bướng như thế chứ ? Có phải ta đã cưng chiều quá mức nên con trở nên hư đóm rồi phải không ?"Ông im lặng một lúc rồi lại nói tiếp : "Con không những không biết điều mà còn ngang tàn hống hách, con không biết người lúc nãy mình vừa đụng phải là ai đau.

Đó là con trai của Thiên Gia, Thiên Mạc..."Sở Nhi im lặng một lát lâu mà suy nghĩ cô cũng biết một chút về thân phận của người này, nhưng Sở Nhi không ngờ anh và cô vừa mới gặp mặt nhau đã xảy ra những chuyện không đáng có như thế này.


Nhưng càng nghĩ càng tức, cô đã là loại người không xem ai ra gì.

Mà bây giờ phải nể nan kính trọng hắn sao ? Cô không phục.Mối hận này nhất định cô sẽ không bỏ qua Sở Nhi thề với lòng một ngày nào đó sẽ phục thù hắn nếu có gặp lại, lúc đó cô sẽ cho hắn bẽ mặt.

Vừa nghĩ xong cô lại tiếp tục nhõm nhẽo với bố của mình quyết định không khuất phục để cho ông chỉ binh dựt hắn ta…"Cha binh dựt người ngoài không thương con...HuHuHu"Ông biết con gái của mình lại tiếp tục làm ra vẻ thương hại để lấy lòng của ông, lúc nào mà cô cũng chẳng làm như vậy ông là cha cô nên luôn luôn hiểu và biết cô sẽ làm ra những chuyện này nên an ủi :"Thôi được rồi đừng khóc nữa cha xin lỗi con được chưa ? Là cha sai nhưng mà con cũng phải biết điều một chút với người ta chứ ?Bởi vì người ta có quyền có thế hơn chúng ta đấy..."Cô im lặng không nói được gì mà âm thầm bước đi cùng cha, cô biết mặc dù cha có thương cô đến đâu đi chăng nữa thì trước mặt người đàn ông kia cô vẫn chỉ là một thứ gì đó bị vứt bỏ.Nếu mà lúc nãy cha cô không làm vậy thì có lẽ tập đoàn Sở Thị đã bị phá sản vì hắn cũng góp không ít một phần cổ đông vào công ty của ba cô.Tại tập đoàn Thiên Gia mọi thứ đang ở trong sự im lặng thì bên ngoài Gia Hân bước vào trong tay cầm một tập tài liệu đặc ngay xuống bàn Lý nhã.

Ánh mắt có vẻ tức giận cô ta quát :"Lý nhã cô xem cái này là gì đây !"Lý nhã còn chưa hiểu chuyện gì thì đã bị ăn một cái tát, cái tát rất mạnh khiến cô phải ôm mặc mình mà khóc.

Chưa kịp trả lời hay giải thích gì thì Gia Hân đã quát vào mặt cô."Cô còn giả ngơ không hiểu chuyện gì à ? Cô có cần tôi tát thêm vài cái cho tỉnh không ?"Lúc này tất nhiên ánh mắt đã tập trung vào hai người ai nấy cũng hoang mang, bọn họ điều không biết chuyện gì đang diễn ra mà cũng chẳng dám lên tiếng bởi vì cô ta là chị gái của chủ tịch tập đoàn này.

So về phần cao thấp thì bọn họ phải thường cô ta mấy chục phần, mà không ngờ hôm nay Lý nhã lại dám đắc tội với cô ta.

Nói về người đàn bà tên Gia Hân này :Cô ta là một người rất khó tính và lưu manh chỉ cần gặp ai không ưng ý hoạt hiểu lầm một chuyện gì đó là thẳng tay cho người kia một trận.Lý nhã run rẩy cô sợ hãi ấp úng mà hỏi chị ta, nhưng cuối cùng vẫn nhận lại một cái tát vào mặt cho câu hỏi ngu ngốc ấy."Em...Em làm gì mà chị lại đánh em chứ ?"Gia Hân cười nhạt quát lớn : "Cô thôi diễn tù được rồi đấy, cô mở to mắt ra xem cái tập hồ sơ này đi"Vừa nói Gia Hân vừa hất tất cả vào mặt của Lý nhã, Lý Nhã thì khóc lóc mà nhớ lại chẳng qua.


Hôm qua vì quá mệt mỏi nên cô đã lười biếng mà bỏ qua vài trang giấy để nó trắng xóa.

Cô nghĩ rằng chuyện này sẽ không có gì to tát nhưng không ngờ tất cả mọi chuyện điều thành ra thế kia...Cô đưa ánh mắt ngây thơ của mình đối mặt với chị ta một người hung hãn chẳng khác gì một con thú dữ muốn ăn thịt cô ngay trước mặt, tưởng rằng chị ta im lặng là đã hả cơn giận của mình nhưng không đó chỉ mới là bắt đầu.Chị ta đẩy cô ngã xuống dưới đất may mắn là cô đã phản ứng kịp mà đỡ tay trống xuống dưới đất, cô rất tức giận lúc này chỉ muốn đứng dậy cho chị ta một bài học nhưng thế lực của chị ta quá mạnh mà cô chỉ biết đưa đôi mắt căm hận nhìn lên."Nhìn cái gì mày có tin là tao lấy đi hai con mắt mày nấu canh cho chó ăn không ???Cái loại như mày thì cũng chẳng khác gì một con đĩ đâu, một con dĩ hay súc vật để người chà đạp…”"Chị...Chị...Tôi hết nhịn được rồi, sao chị dám chứ ?"Lý nhã lúc này đã không kìm chế được nữa cô thà bị đuổi việc còn hơn là bị chị ta ăn hiếp như vậy, cô còn nhớ rất rõ từ ngày cô vào đây làm lúc nào chị ta cũng xem cô như là một cái gai trong mắt.

Chị ta luôn muốn nhổ bỏ cái gai này nên đã gây ra rất nhiều rắc rối cho cô.

Cũng giống như là thử thách lòng kiên nhẫn của cô.

Nhưng con người thì ai cũng có mức giới hạn chứ, khi bị dồn đến một bức đường cùng nào đó thì nó sẽ bộc phát tất cả ra bên ngoài và phá tan tất cả mà quay lưng đối đầu với người mà luôn tìm mọi cách không để mình được yên."A con này ngon mày không những phản kháng lại tao, mà còn muốn ăn hành với tao à ? Mày thử đi..."Cô lúc này vung tay lên tát chị ta nhưng đã bị Thiên Mạc chụp lấy tay, cô không biết anh ta xuất hiện ở đây từ lúc nào, mà đã có chứng khiến hết tất cả mọi chuyện hay không.

Cô bối rối không biết giải thích ra sao vì tất cả mọi thứ bằng chứng điều đang đổ dồn về cô bởi vì ngay trước mắt của anh ta là cô tính tát Gia Hân…"Tôi...Không phải mọi chuyện như anh nghĩ đau là do chị ta, chị ta đã dồn tôi đến mức này.

Tôi không còn cách nào khác nữa nên mới đánh liều phản kháng lại..."Cô nhìn anh vẫn là nét mặt lạnh lùng ấy bởi vì lúc trước anh luôn là người cứu cô khỏi những cạm bẫy mà chị ta dăng ra để tìm cách hành hạ một cách từ từ như thú vui của mình, và sau cùng là dưới đuổi việc cô.


Nhưng lần này tất cả mọi việc đã khác hẳn và người đang ở thế bị động là cô.Cô biết mình sẽ chẳng còn cơ hội nào để giải thích hay ở trong cái công ty này bởi vì sự diễn xuất của chị ta là quá đỉnh..."Em nhìn cô ta kìa...Cô ta tính đánh chị đấy cô ta chẳng xem nhà chúng ta ra gì cả...Cô ta..."Nhưng ngược những suy nghĩ của cô thì anh ta lại không binh giựt chị của mình mà lại tỏ vẻ cáu gắt quát : "Sao chị cứ thích gây chuyện thế ? Chị có thể thôi gây ra những rắc rối dùm em được không ?"Chị ta vẫn không phục bởi vì ở trong công ty này chị ta chưa từng được anh binh dựt lần nào mà chỉ có lớn tiếng bảo vệ nhân viên của mình."Chị...Rốt cuộc chị là chị của em hay nó là gì của em...""Chị im đi...Em mệt lắm rồi chị có thôi cái trò trẻ con lúc nào cũng thích bắt bẻ khiến người khác làm theo ý của mình được không ?"Chị ta im lặng mà bỏ đi nhưng từ ánh mắt ấy của chị ta cô biết rằng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc ở đây, mà nó chính là khởi đầu cho những rắc rối sau này."Các người còn nhìn gì nữa mau cút về chỗ làm việc hết đi..."Mọi người im lặng trở về chỗ ngồi anh trấn an cô bằng những lời ngọt ngào : "Thôi không sao đâu cô vẫn sẽ làm ở đây.

Mặc kệ chị ta đi chị ta là con người như thế đấy lúc nào cũng luôn muốn khiến chuyện với người khác"Cô im lặng không nói gì mà nhìn anh rời đi.

Anh lúc nào cũng vậy cứ như một thiên thần vậy, anh luôn bảo vệ cô trước những rắc rối nhưng mà cũng không thể nào tỏ ra ngọt ngào được với mình.

Nhưng cô biết vị trí của cô trong lòng anh là một điều gì đó rất là cao cả nên anh mới làm vậy.Còn những người xung quanh thì luôn xầm xì to nhỏ về chuyện anh luôn là người lúc nào cũng âm thầm ở bên bảo vệ cô, bởi vì họ nghĩ rằng giữa hai người chắc có một mối quan hệ nào đó mờ ám…"Nhìn cô ta kìa tưởng rằng người ta binh dựt mà muốn trèo cao á...Tự tin thái quá rồi đấy coi chừng có ngày vỡ mộng không hay lúc đó rồi bật khóc, cảm thấy xấu hổ...""Thôi đi cái loại luôn mơ trèo cao là nhưng thế, rồi sẽ có một ngày phải té đau mà thôi.

Tôi nghĩ rằng chủ tịch chỉ đang xem cô ta là thú vui chơi xong rồi bỏ mà thôi..."."Đúng đấy chứ cái loại con gái như cô ta thì cũng chẳng ra gì đau mà ở đó mơ với mộng..."Cô im lặng nhưng cảm thấy rất khó chịu với những lời nói kia của bọn họ, nhưng mà tất cả đã rõ ràng như ban ngày cô cảm nhận được rằng dường như anh ấy cũng có tình cảm với mình nên quyết tâm."Các người được lắm cứ chống mắt lên mà xem đi...!Một ngày nào đó tôi sẽ chính thức bước chân vào Thiên Gia...Lúc đó không những các người mà ngay cả cái bà chị đáng ghét của anh ta, các người sẽ thấy được tôi sẽ làm gì khiến các người phải hối hận bởi những việc đã làm với tôi…”.