Mưu Đoạt Hạnh Phúc 2

Chương 61: 61: Quyển 2 - Chương 21





Đã trôi qua 3 tháng giờ đây cô được gia đình chồng mình đưa vào bệnh viện khám.

Bọn họ đã chờ bên ngoài, giờ đây bác sĩ đã đi ra, bà ấy đưa mắt nhìn mọi người.

Mọi người với sắc mặt háo hức, giờ đây bà mẹ chồng liền tiến đến hỏi bác sĩ:
"Sao rồi bác sĩ? Đứa bé trong bụng của con dâu tôi là nam hay nữ?"
Trong sự mong chờ của mọi người vị bác sĩ mỉm cười trả lời: "Vâng đứa bé là nữ ạ."
Bà nghe đến đây mà sắc mặt đã có chút tức giận giờ đây bà cắn răng mà nói lớn: "Gì chứ là nữ sao?"
Vị bác sĩ cũng gật đầu mà rời đi.

Giờ đây sắc mặt của người chồng vô cùng lo lắng, bởi vì anh biết rằng mẹ mình không ưa con gái, và ngay cả anh cũng vậy.

Như thế chỉ còn một cách đó là phải bảo vệ mình bỏ cái thai.
Giờ đây cả hai mẹ con bước vào bên trong, mà đưa mắt nhìn con dâu vừa mới siêu âm xông vẫn đang nằm trên giường.

Bà giờ đây tiến lại gần nói:
"Cứ tưởng như nào chứ? Thì ra tôi nuôi cô suốt bao nhiêu tháng qua.


Cứ tưởng cô sẽ cho tôi một đứa cháu đít tôn để nối dõi.

Ai ngờ lại là một con vịt trời sẽ ăn ám và bay đi mất..."
Cô nghe đến đây mà cảm thấy rất khó hiểu giờ đây cô lên tiếng hỏi mẹ chồng: "Mẹ rốt cuộc mẹ đang nói gì vậy?"
Bà ta nhếch môi cười đầy khinh bỉ nói:
"Tôi nói gì sao? Cô đừng ở đó mà giả vờ không hiểu.

Nếu cô thật sự không hiểu thì để tôi nói lại cho cô nghe.

Nhà tôi chỉ muốn có cháu trai nối dõi, chứ chả muốn có một đứa con gái ăn bám rồi bay đi như một con vịt trời.

Cô quả thật là một kẻ ăn hại..."
Cô nghe đến đây mà im lặng nước mắt bắt đầu rơi trên đôi má cô suy nghĩ: "Thì ra là má trọng nam khinh nữ nên mới như vậy.

Nhưng giờ mình phải làm sao đây? Bởi vì đây là sự thật cần phải chấp nhận..."
Cô đang suy nghĩ thì tiếng của mẹ chồng đã vang lên, giọng bà ta đang đá gắt giỏng mang theo sự nghiêm nghị nói: "Giờ cô hãy bỏ cái thai đó đi.

Thì chúng ta đều bắt đầu lại một cuộc sống như thường.

Còn không cô đừng trách...Gia đình chồng sao quá gắt khe..."
Cô nghe đến đây mà như tin xét đánh ngang tai, cô không ngờ là mẹ chồng mình lại tàn nhẫn đến như vậy giờ đây cô nói: "Gì chứ? Bỏ đi đứa con của con sao? Nhưng điều này là không thể.

Bởi vì đây là đứa con đầu lòng của con.

Con không thể nhẫn tâm vứt bỏ nó được."
Bà ta giờ đây bậc cười nói trong sự tức giận:
"Được lắm nếu muốn thì cô hãy dữ đứa con đó đi.

Nhưng tôi nói cho cô biết là cô nhất định phải trả giá cho việc này.

Vì vậy sau này đừng hỏi sao nhà họ Sở tôi lại khó..."
Giờ cô đưa mắt nhìn sang chồng mình với ánh mắt như muốn bảo rằng anh năn nỉ mẹ hộ em.


Nhưng cậu chỉ im lặng nhìn bà rời đi.

Sau một lát chồng của cô cũng đã ngồi xuống, giờ đây anh bắt đầu lên tiếng khuyên nhủ cô: "Tốt nhất là em nên bỏ cái thai này đi.

Bởi vì nếu không có nó thì chúng ta sẽ vẫn còn cơ hội có đứa khác mà.

Cớ gì em lại làm mẹ tức giận như vậy chứ? Lúc đó thì gia đình chúng ta sẽ không yên ấm đâu..."
Cô mặc kệ những lời nói của chồng mình mà giờ đây trả lời: "Có phải anh cũng như mẹ là không muốn có con gái phải không? Nhưng đối với em thì con nào thì cũng là con.

Vì vậy em sẽ không bao giờ bỏ đứa con của mình.

Vì vậy hai người đừng ép em nữa.

Nếu không được thì em sẽ tự mình nuôi dưỡng nó chứ chả cần ai quan tâm.

Cho dù cuộc sống sau này có thế nào đi chăng nữa thì.

Em vẫn nhất định sẽ nuôi dạy con em nên người...Rồi lúc đó mọi người sẽ nhận ra con nào thì cũng là con."
Chồng cô nghe đến đây mà thở dài giờ đây anh nói với cô: "Ừm thật sự anh không thích con gái thiệt nên anh không thể ngăn lại việc này.

Mà ngược lại anh sẽ để em tự xử chuyện này nhé."
Nói rồi giờ đây anh lạnh lùng đứng dậy, anh bước tới cánh cửa và mở cửa ra anh nói: "Em hãy cố gắng suy nghĩ kỹ lại nhé.

Bởi vì đây là sẽ quyết định đưa em đến hạnh phúc hay không đấy..."

Anh bước qua cánh cửa và bắt đầu rời đi.

Trong khi cô thì vẫn đang nhìn chăm chăm về phía của mà cảm thấy thất vọng vô cùng.
Giờ đây cô chỉ có thể chìm vào trong sự bất lực và lo lắng không biết phải làm sao, nhưng rồi đã cố gắng giữ lấy bình tĩnh.

Cô đưa tay lên bụng của mình và nói: "Con à con hãy yên tâm.

Mẹ sẽ không để ai làm hại đến con đâu.

Mình sẽ một mình nuôi dưỡng và chăm sóc con vì vậy con đừng sợ nha."
Cô lúc này mỉm cười đầy hạnh phúc trong niềm vui của một người mẹ.

Nhưng ngược lại bà mẹ chồng đang đứng ở một nơi khác với ánh mắt đầy nham hiểm nhìn cô nói: "Tạo nhất định sẽ không để cho mày xin gia cái loại vịt trời để ăn bám nhà họ Sở bọn tao đâu.

Mày hãy chờ đi rồi tao sẽ cho mày thấy.

Cái loại vịt trời đó sẽ không được xin ra hhahahahà...".