Mưu Đồ Ngày Xuân - Đông Thời Tự

Chương 3: Quần áo




Phó Văn Cảnh thấy người gọi đến là anh trai của Hạ Đinh, phản ứng đầu tiên là kết nối tai nghe.

Giọng nói của một chàng trai trẻ vang lên từ tai nghe Bluetooth: "Gần đây cậu vẫn ở thành phố Xuyên Nghi chứ?"

Phó Văn Cảnh đáp khẽ: "Ừ, đang ở đây."

Hạ Ngạn thở phào nhẹ nhõm, sau đó cười nói: "May quá!"

"Dạo này cậu có liên lạc với em gái tôi không?"

"..."

Phó Văn Cảnh giật mình, thản nhiên hỏi lại: "Sao vậy?"

Hạ Ngạn thở dài: "Con bé chết tiệt tuần trước lại cãi nhau với tôi, mấy hôm nay gọi điện, nhắn tin gì cũng bặt vô âm tín. Chắc lại block tôi rồi. Cậu rảnh thì nhắn nó giùm tôi một cái, bảo nó bỏ block đi. Không thì nó có làm sao tôi cũng mù tịt."

Phó Văn Cảnh ngẩng lên, nhìn góc nghiêng lạnh lùng của Hạ Đinh

Anh khẽ cong khóe môi: "Cậu lại chọc giận cô ấy chuyện gì nữa rồi?"

Hạ Ngạn cười khẩy một tiếng: "Anh bạn à, cậu nói gì vậy? Sao lại là tôi chọc giận con bé? Cậu không biết tính khí em gái tôi à?"

"Giống như pháo vậy, đụng cái là nổ!"

"Đừng nói vậy, tôi thấy cô ấy cũng khá biết điều." Phó Văn Cảnh khẽ nhíu mày cười.

Hạ Ngạn nói: "Đấy là vì cậu chưa thân với nó thôi. Nó đối xử với cậu khác với tôi nhiều."

"Không thân..." Phó Văn Cảnh trầm ngâm lặp lại hai chữ này, một lát sau khẽ cười: "Được rồi, mấy hôm nay tôi rảnh, sẽ thử xem sao, xem có thể dỗ được cô ấy không."

Hạ Ngạn: "Được rồi, cảm ơn anh bạn."

Phó Văn Cảnh vừa định nói không có gì, Hạ Ngạn lại nói: "Giữa tháng sau tôi xuống Xuyên Nghi, lúc đó mình làm bữa nhậu."

"..."

Sau một thoáng im lặng, Phó Văn Cảnh ậm ờ đồng ý, sau đó cúp máy.

Giữa tháng sau, Hạ Ngạn sẽ đến đây...

Phó Văn Cảnh lặng lẽ liếc nhìn Hạ Đinh.

Lúc này, xe chạy vào khu chung cư anh ở.

Khu chung cư nằm ở trung tâm thành phố, những tòa nhà cao tầng san sát nhau, đèn đuốc sáng trưng.

Cảnh phố xá nhộn nhịp nhường chỗ cho những con đường rợp bóng cây, ánh sáng loang lổ hắt qua cửa kính xe, khiến không gian bên trong lúc sáng lúc tối như đèn kéo quân.

Trong khu chung cư rất yên tĩnh, tài xế lùi xe vào bãi, sau đó xuống xe mở cốp lấy xe lăn ra.

Dù trong lòng ghét cay ghét đắng gã bạn trai tồi, Hạ Đinh lúc này cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc để Phó Văn Cảnh bế mình lên xe lăn.

Trợ lý mặc vest chỉnh tề, đứng nghiêm trang bên cạnh xe, cung kính hỏi: "Phó tổng, cuộc họp 8 giờ sáng mai có diễn ra đúng lịch không ạ?"

Phó Văn Cảnh đứng phía sau xe lăn, hai tay đặt lên tay cầm:  "Buổi sáng và chiều một giờ cứ họp bình thường, rồi tổng hợp thành biên bản gửi cho tôi. Cuộc họp 6 giờ tối chuyển sang online."

Trợ lý gật đầu. "Vâng ạ."

Nghe Phó Văn Cảnh dời hết lịch họp, Hạ Đinh không khỏi tự luyến nghĩ hay là anh định ở nhà chăm mình.

Nhưng ngày mai cô muốn đến trường!

Mới quen nhau có mười hai ngày, Phó Văn Cảnh còn chưa biết gì về các mối quan hệ của cô, cô cũng chẳng dại gì để cái gã sở khanh này bóc phốt trước mặt bạn bè.

Hạ Đinh vẫn rất sĩ diện.

Cái sừng này cô âm thầm đội lên rồi thì cũng phải âm thầm gỡ xuống chứ.

Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông phía sau, hỏi: "Ngày mai anh có việc bận à?"

Phó Văn Cảnh nói: Anh dời hết lịch họp là để ở nhà với em, yên tâm."

Hạ Đinh: "..." Anh ta ở nhà cô mới không yên tâm.

Im lặng một lát, Hạ Đinh nói bằng giọng điệu rất hiểu chuyện: "Nếu anh có việc thì cứ đến công ty làm việc đi, tôi cũng không phải một sớm một chiều là khỏi được."

Vì vậy, anh cũng không cần phải dành cả ngày mai để chăm sóc cô.

Phó Văn Cảnh đâu còn nhỏ, chắc chắn sẽ hiểu ý cô.

Hơn nữa, một kẻ phản bội như anh ta, cần gì phải diễn cảnh thâm tình ở bên cô chứ.

Cô hiểu anh ta chỉ đang làm bộ làm tịch nên cũng không ngại tạo điều kiện cho anh. Ngày mai anh ta cứ đi làm, biết đâu còn có thời gian hú hí với bồ.

Quả nhiên, sau khi nghe cô nói những lời này, đối phương bắt đầu suy nghĩ.

Môi anh mím thành một đường thẳng, một lát sau, như đã nghĩ thông suốt điều gì đó, vẻ mặt anh trở nên thoải mái, lông mày hơi nhướng lên.

Anh cong khóe môi, giọng nói mang theo ý cười: "Anh biết rồi."

Hạ Đinh cảm thấy nhẹ nhõm hơn, mỉm cười với anh.

Biết rồi là tốt.

Hạ Đinh ngồi thẳng dậy, bắt đầu nghĩ xem làm sao để đăng bài lên diễn đàn trường, tìm một bạn sinh viên đẩy cô về trường. Ba trăm tệ một ngày chắc là đủ, thêm cả tiền taxi và tiền ăn trưa nữa.

Hiện tại cô không một xu dính túi, lát nữa phải vay tạm Phó Văn Cảnh một ít.  Dù anh ta là một tên khốn nạn, Hạ Đinh cũng không mặt dày đến mức đòi hỏi quá đáng ở anh ta, cô vẫn muốn làm người tử tế.

Cùng lắm thì viết giấy nợ cho anh ta, sau này chia tay thì coi như không nợ nần gì nhau.

Nghĩ xong xuôi đâu đấy, Hạ Đinh bắt đầu tính toán thời gian xuất phát ngày mai.

Đúng lúc này, Phó Văn Cảnh sau một hồi trầm ngâm bắt đầu dặn dò trợ lý: "Cậu sắp xếp lại lịch trình tuần sau cho tôi. Việc nào xử lý online được thì chuyển hết sang online, việc nào không được thì sắp xếp thời gian xử lý tập trung. Hợp đồng, tài liệu cần ký thì chiều nào cũng 4 giờ mang đến căn hộ cho tôi."

Hạ Đinh: "?"

Cô đột nhiên ù tai, tưởng mình nghe nhầm.

Giọng trợ lý dõng dạc vang lên, kéo cô về thực tại. "Vâng, Phó tổng!"

Phó Văn Cảnh hài lòng gật đầu, chỉnh lại chiếc áo khoác gió trên vai Hạ Đinh, đẩy cô đi về phía thang máy: "Được rồi, chúng ta về nhà."

Hạ Đinh: "..."

Chỗ ở của Phó Văn Cảnh nhỏ hơn Hạ Đinh tưởng tượng.

Cô cứ tưởng loại người giàu có này ít nhất cũng phải ở căn hộ penthouse hai trăm mét vuông, nào ngờ chỉ là căn hộ ba phòng ngủ, hai phòng khách hơn một trăm mét vuông.

Nội thất đơn giản, đồ đạc cũng ít. Chắc là có người dọn dẹp thường xuyên nên mọi thứ đều gọn gàng, ngăn nắp, sàn nhà sạch bóng không một vết chân, vì thế cũng thiếu đi hơi thở cuộc sống.

Nơi này trông giống một phòng khách sạn sang trọng hơn là một căn hộ của người độc thân.

Vừa vào cửa, Hạ Đinh đã nhìn đông ngó tây, ra vẻ tò mò về mọi thứ.

Thực ra cô đang tìm kiếm dấu vết của phụ nữ.

Cô muốn biết mình và Phó Văn Cảnh đã tiến triển đến mức nào, buổi tối có ngủ cùng nhau không.

Kết luận sau một vòng quan sát là: trong nhà này đừng nói phụ nữ, đến con ruồi cái cũng không có. Ngay cả đôi dép lê cô đang đi cũng là dép nam mới tinh.

Hình như hôm nay là lần đầu tiên Phó Văn Cảnh đưa cô về nhà anh.

Xe lăn dừng lại ở cửa bếp, Phó Văn Cảnh đi vào pha nước mật ong.

Anh cởi áo vest ra, cúc áo sơ mi mở đến ba cúc trên cùng, tay áo xắn lên gọn gàng, để lộ cổ tay trắng nõn.

Sơ mi sơ vin gọn gàng, tôn lên vóc dáng cao ráo, vai rộng, eo thon của anh.

Ngồi trên xe lăn, việc di chuyển hoàn toàn bị động.

Hạ Đinh chỉ bị gãy một chân, cô thấy ngồi xe lăn bất tiện, thà dùng nạng còn hơn.

Hạ Đinh ngẩng đầu nhìn anh: "Phó Văn Cảnh, ngày mai anh có thể mua cho em một cái nạng không?"

Que khuấy bằng kim loại chạm nhẹ vào cốc thủy tinh, phát ra âm thanh leng keng trong trẻo.

Âm thanh trong trẻo dừng lại, Phó Văn Cảnh cầm cốc thủy tinh đi tới: "Được, sáng mai anh sẽ bảo người mang đến."

Hạ Đinh nhận lấy nước mật ong, cúi đầu uống một ngụm, rồi nói: "Em đang học đại học, chắc cũng có lớp phải không?"

Phó Văn Cảnh biết học kỳ này cô không có nhiều tiết học nên rất rảnh rỗi.

"Học kỳ này em có rất ít tiết học. Sáng mai anh sẽ gọi điện cho phòng giáo vụ hỏi thời khóa biểu rồi gửi cho em."

Hạ Đinh vẫn chưa từ bỏ ý định đến trường: "Vậy nếu trường có tin tức gì hoặc việc gì khác, em ở đây với anh, không tiện nắm bắt thông tin lắm."

Phó Văn Cảnh treo áo khoác vest lên cửa: "Sẽ không bất tiện đâu."

Anh sải bước dài trở lại ghế sô pha, ngồi đối diện cô: "Em còn nhớ ký túc xá của em ở tầng mấy không?"

Hạ Đinh đương nhiên không nhớ: "Tầng mấy vậy?"

Phó Văn Cảnh giơ bàn tay lên, ánh mắt hiện lên ý cười. "Tầng 5."

Hạ Đinh: "..."

Phó Văn Cảnh không nói thêm gì nữa, trực tiếp đưa ra giải pháp: "Ngày mai anh sẽ liên lạc với cố vấn học tập của em, có việc gì thì bảo anh ấy nói cho em biết. Nhóm lớp nào cần thêm thì bảo lớp trưởng kéo em vào lại."

"..."

Tầng 5 quả thật không phải là nơi lý tưởng cho một người đang bị gãy chân, mà cô cũng chẳng còn chỗ nào để đi. Chỉ còn cách đợi ngày mai hỏi thông tin bố mẹ rồi tính tiếp.

Cô ngước nhìn Phó Văn Cảnh, bắt gặp ánh mắt dò xét của anh. Giọng anh trầm xuống. "Ngoài ra, em còn lo lắng gì nữa không?"

Hạ Đinh nhìn Phó Văn Cảnh, thấy vẻ mặt vốn dĩ thờ ơ của anh dần dần nhuốm màu u ám, trong lòng cô chợt thấy bất an.

Chắc chắn là anh ta chột dạ vì chuyện ngoại tình rồi, thậm chí còn nhận ra cô đã biết tỏng mọi chuyện.

Nếu cô cứ khăng khăng đòi đi, biết đâu anh ta sẽ nổi khùng lên.

Cẩn tắc vô áy náy.

Hạ Đinh mỉm cười nhẹ, thái độ đặc biệt ngoan ngoãn: "Tạm thời không có nữa."

Vẻ mặt căng thẳng của Phó Văn Cảnh giãn ra ngay lập tức.

Lúc này, điện thoại anh ta rung lên báo có tin nhắn.

Anh cúi xuống xem tin nhắn, rồi đi ra ban công đứng một lúc, như đang suy nghĩ điều gì đó.

Một lát sau, Phó Văn Cảnh quay lại: "Anh cần ra ngoài một lát, em ở trong phòng nghỉ ngơi trước nhé."

Hạ Đinh cầu còn không được: "Đương nhiên là được, anh cứ yên tâm ra ngoài đi."

Phó Văn Cảnh đưa cô về phòng ngủ rồi lại nhìn xung quanh một lượt, xác định không còn sót việc gì, anh mới rời đi.

Cánh cửa đóng "cạch" một cái, khóa trái lại, để lại không gian yên tĩnh đến lạ thường.

Hạ Đinh thở phào nhẹ nhõm.

Phòng ngủ phụ diện tích không lớn, một giường đôi, cạnh cửa sổ đặt bàn học hình chữ L, cạnh tường đặt tủ quần áo, bài trí đơn giản, đúng kiểu phòng ngủ gia đình.

Cô mở tủ quần áo, bên trong trống không. Cô lại đẩy xe lăn ra bếp, mở tủ lạnh, bên trong nước khoáng, hoa quả, thực phẩm được sắp xếp gọn gàng.

Giống như mới được ai đó mua về không lâu.

Căn hộ này không giống nơi Phó Văn Cảnh thường xuyên ở, mà giống như mới thuê tạm.

Hay là anh ta đang giấu thứ gì đó trong nhà mà không muốn cô nhìn thấy?

Hạ Đinh cũng không bận tâm, cô quay về phòng ngủ, mở điện thoại tìm kiếm trang thông tin của Học viện Thiết kế, Đại học Xuyên Nghi, hy vọng tìm được chút thông tin về mình trong các hoạt động trước đây.

Nhưng không có kết quả.

Hầu hết sinh viên năm tư không còn tham gia các hoạt động câu lạc bộ nữa, Hạ Đinh cũng không biết trước đây mình có tham gia hoạt động của trường hay không, nên mãi cho đến khi Phó Văn Cảnh quay lại, cô vẫn không tìm thấy thông tin gì liên quan đến mình.

Cửa phòng ngủ phụ không đóng, một loạt tiếng bước chân lộn xộn vang lên từ phòng khách.

Hạ Đinh xoay xe lăn đối diện với cửa ra vào, cảm thấy kỳ lạ với loạt tiếng bước chân đó.

Sao vậy, Phó Văn Cảnh đang nhảy múa à?

Vừa nghĩ, cô vừa đẩy xe lăn ra cửa, thì đụng mặt ngay một chú chó Husky.

"..."

Chú chó này trông quen quen.

Đúng là chó giống chủ, nhìn phát biết ngay là của Phó Văn Cảnh nuôi.

Hạ Đinh khẽ cười thành tiếng.

Nhưng vừa ngẩng đầu lên, cô đã thấy Phó Văn Cảnh xách theo mấy túi đồ đi tới.

Anh đẩy Hạ Đinh trở lại phòng ngủ, thản nhiên nói: "Hình như em tự chơi rất vui vẻ."

Hạ Đinh thầm nghĩ đúng là như vậy, nhưng lại sợ chọc giận người duy nhất mà cô có thể lợi dụng này.

Cô cố nén sự ghê tởm nói: "Cũng tạm, vừa vui vừa hơi nhớ anh."

Phó Văn Cảnh khựng lại, không nhịn được trêu chọc: "Anh lại thấy em nhìn thấy chó còn vui hơn nhìn thấy anh."

Hạ Đinh cười gượng gạo: "Đều vui cả, đều vui cả."Hạ Đinh vội chữa cháy: "Không phải... ý em là, hình như lâu rồi nó chưa được tắm?"

Cô liếc nhìn chú chó Husky, buột miệng nói: "Có lẽ vì quần áo của nó không làm nó trông già."

Phó Văn Cảnh: "..."

Hạ Đinh vội chữa cháy: "Không phải... ý em là, hình như lâu rồi nó chưa được tắm?"

Cô nhìn bộ lông trắng hơi ngả xám của chú chó Husky.

Phó Văn Cảnh vẫn còn nhớ lời hứa ban ngày của mình.

Ít cãi nhau với Hạ Đinh, giữ vững hình tượng người đàn ông điềm đạm, không thể tiếp tục dùng cách nói chuyện thường ngày nữa.

Anh muốn hai người trở thành người yêu!

Nghĩ vậy, Phó Văn Cảnh đặt quần áo mua được lên giường, xắn tay áo lên, lần lượt mở ra.

Đàn ông trưởng thành, dù đối mặt với đồ lót của phụ nữ cũng nên mặt không đỏ tim không đập.

Phó Văn Cảnh mở cửa tủ quần áo, chậm rãi treo từng bộ quần áo lên, vừa tháo nhãn mác vừa nói: "Không biết em có thích không, nên trước tiên mua vài bộ quần áo và áo khoác để thay giặt."

Váy liền, quần lửng, quần dài, áo phông, áo khoác, toàn là kiểu dáng cơ bản, dễ mặc. Phải công nhận là Phó Văn Cảnh có gu thẩm mỹ khi chọn đồ cho con gái.

Nhưng Hạ Đinh cũng không cảm thấy lạ, dù sao làm trai đểu cũng cần có vốn liếng.

Cô mỉm cười nhìn từng bộ quần áo được treo lên, cho đến khi trên giường chỉ còn lại chiếc túi cuối cùng.

Túi mua hàng màu hồng, bên trong là một chiếc hộp.

Phó Văn Cảnh khựng lại khi chạm vào chiếc túi, rồi với trái tim đập thình thịch, anh lặng lẽ mở hộp quà ra.

Bên trong là sáu bộ đồ lót, chỉ có hai kiểu dáng, màu đen và màu hồng nhạt, nhưng lại có ba kích cỡ khác nhau.

Ánh mắt Hạ Đinh dọc theo quần áo và cánh tay anh di chuyển lên trên, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt nghiêng đang căng thẳng của anh.

Phó Văn Cảnh cũng không nhìn cô, giọng nói hơi cứng nhắc, nói ra những lời mà anh cho rằng một người đàn ông trưởng thành nên nói: "Vì không biết size của em, nên anh mua đại ba size anh đoán là có thể vừa, em thử xem cái nào hợp nhé."

"..."

Đoán?

Mặt Hạ Đinh nóng bừng, ánh mắt chậm rãi di chuyển xuống trước ngực mình, rồi lại chậm rãi nhìn ba kích cỡ được treo lên, trong đó có cả size chuẩn của cô.

Đúng là trai đểu có khác, kinh nghiệm đầy mình.

Cơn giận Hạ Đinh kìm nén cả ngày cuối cùng cũng bùng phát, cô đảo mắt.

Vừa đảo mắt xong thì chạm ngay ánh mắt của Phó Văn Cảnh.

Phó Văn Cảnh ho khan hai tiếng, nhìn sang chỗ khác, giả vờ bình tĩnh hỏi: "Sao tự nhiên lại không vui thế? Không có size của em à?"

Editor: Bí

Nguồn: Tấn Giang